Đồng học nói xong những lời này không khỏi cười, “Lúc trước ta còn cười ngươi đi tham gia khoa cử, hiện giờ ta cũng bắt đầu muốn như vậy. Chỉ hy vọng không bị mất mặt là tốt, ngươi là Trạng Nguyên, ta không thể so với ngươi, chỉ cần là trong ba người đứng đầu là được.”
Chử Vệ nhẹ nhàng cười: “Ngươi sẽ không.”
Cùng trường cười ha ha, “Nhờ cát ngôn của Trạng Nguyên lang!”
Hai người đi qua phía dưới Trạng Nguyên Lâu, đồng học ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, khi liếc mắt qua cửa sổ Trạng Nguyên Lâu, hắn nhớ tới cái gì đó, chỉ vào cửa sổ kia nói: “Ta còn nhớ rõ trước kia khi cùng ngươi đi dạo, tại cửa sổ này nhìn thấy một mỹ nam tử môi hồng răng trắng, ngươi nói hồng nhan xương khô, túi da chỉ là một túi da, ngươi còn nhớ rõ?”
Môi hồng răng trắng? Chử Vệ ngẩng đầu nhìn về phía trên cửa sổ một cái, nhớ tới Thánh Thượng, không khỏi có chút nhịn cười, trong thần sắc có vài phần nhu hòa, “Ta đương nhiên nhớ rõ.”
Lời còn chưa dứt, đầu đường liền vang lên một trận ồn ào náo động. Hai người xoay người nhìn lại, chỉ thấy một đội nhân mã đấu đá lung tung xông vào phố xá sầm uất, trên người bọn họ mặc trường bào kim hoa, đai lưng trước rũ xuống chấm đất, nhóm người này biểu tình tự cao tự đại, bộ dáng cao lớn ngũ quan thâm thúy, đúng là một đội người dị quốc.
Bá tánh cùng thương hộ bên trong phố xá sầm uất cuống quít chạy trốn, hàng hóa trên sạp bán hàng rong bởi vội vàng mà bị đánh ngã ở trên mặt đất, một mảnh an bình lúc trước bị đoàn người này phá tan tành. Dung nhan Chử Vệ lạnh lùng, không do dự bước lên quát lớn, “Trên luật pháp Đại Hằng ta viết rất rõ ràng, phóng ngựa gây sự là việc không thể làm, các ngươi là sứ giả từ nơi nào, sao dám kiêu ngạo lớn mật như vậy!”
Một đội người dị quốc này kìm chặt ngựa, cúi đầu nhìn thấy Chử Vệ, không coi ai ra gì mà dùng ngôn ngữ bọn họ nói nói mấy câu, ngay sau đó cười ha ha lên.
Đồng học tiến lên theo, trên mặt mang cười nhưng trong mắt không vui, “Chư vị tới Đại Hằng ta, còn cười nhạo quan viên Đại Hằng ta, này không khỏi có chút không tốt đi?”
Đội nhân mã này ngừng cười, liếc lẫn nhau. Một lát sau, phía sau bọn họ có một người chậm rì rì đi ra. Người này đầu đội mũ nỉ, tướng mạo tuổi trẻ mặt như ngọc quan, tóc đen rối tung hơi cuốn dưới mũ nỉ, ánh mắt nhìn Chử Vệ mang theo vài phần ngạo khí cùng hứng thú.
“Quan viên Đại Hằng đều là cái dạng này sao?” Nam tử từ trên xuống dưới mà đánh giá Chử Vệ, cong môi, “Đều so với nữ nhân còn đẹp hơn như vậy sao?”
Thần sắc Chử Vệ trầm xuống, trên mặt tuấn mỹ như ngọc một mảnh âm trầm.
Người dị quốc cười to vài tiếng, còn muốn nói thêm vài câu nữa. Binh lính tuần tra Đại Hằng cũng đã chạy tới đường nay, bọn họ giơ đao thương tấm chắn đồng thời vây quanh những kỵ binh này, người dẫn đầu sắc mặt ngưng trọng, không thế nào đẹp, “Người hầu Tây Hạ mời đi đến Minh Thanh Dịch trước, lúc sau sẽ có quan viên triều ta đến cùng các ngươi tính toán chuyện phóng ngựa dạo phố.”
Những người Tây Hạ này nhìn thấy toàn bộ bộ binh mang võ trang, biểu tình kiêu ngạo mới thu liễm một ít, bọn họ nhìn về phía nam tử dẫn đầu, nam tử đang muốn nói chuyện, người dẫn đầu binh lính tuần tra liền cường ngạnh nói: “Mời.”
Người Tây Hạ bị mạnh mẽ mời xuống ngựa, âm trầm trên mặt Chử Vệ thoáng tan đi, cùng đồng học lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nam tử lúc trước cùng hắn nói chuyện hứng thú vẫn không giảm, chỉ vào Chử Vệ hỏi binh lính tuần tra nói: “Người này là ai?”
Người dẫn đầu binh lính tuần tra nhìn về phía Chử Vệ, không trả lời câu hỏi của hắn mà gật gật đầu nói: “Chử đại nhân, nơi đây đã có ta, ngài có thể tùy ý rời đi.”
Chử Vệ gật gật đầu hắn, gân xanh trên mu bàn tay đã toát ra, đồng học thấp giọng: “Nhìn này quần áo này hẳn là quý tộc Tây Hạ. Tử Hộ, chớ có xúc động, chúng ta rời đi trước đi.”
Chử Vệ chịu đựng, nói: “Đi thôi.”
*
Sáng sớm ngày thứ hai, chuyện sứ giả Tây Hạ phóng ngựa dạo phố liền trình lên đầu trên bàn Cố Nguyên Bạch.
Việc này nhìn thật đúng là quen mắt, nếu như nhớ không lầm, Tiết Viễn cũng từng bởi vì chuyện như vậy mà bị Cố Nguyên Bạch nhớ tên. Mặt Cố Nguyên Bạch không biểu tình, trầm giọng gõ bàn, “Nếu sứ giả Tây Hạ đã tới Đại Hằng, vậy dựa theo luật pháp Đại Hằng mà xử lý. Nếu như bọn họ bất mãn, để cho hoàng đế bọn họ tự mình dâng thư tới cho ta biểu đạt bất mãn.”
“Vâng,” phủ doãn kinh thành nói, “Thánh Thượng, lần này bên trong đoàn sứ giả Tây Hạ tới kinh còn có một vị hoàng tử Tây Hạ.”
“Hoàng tử Lý Ngang Thuận,” Cố Nguyên Bạch đem tấu chương ném lên trên bàn, hừ lạnh một tiếng, “Trông chừng hắn.”
Kinh thành phủ doãn đáp vâng, hành lễ lui ra.
Sinh thần Cố Nguyên Bạch vào cuối tháng chín, thời điểm giữa chín tháng, Đại Lý Tự liền ngưng tiếp nhận vụ án. Trước khi Cố Nguyên Bạch để Đại Lý Tự dừng tất cả công việc đã cố ý rút ra thời gian đi điều tra Đại Lý Tự xử lý án tử trong vài ngày. Chờ khi từ Đại Lý Tự đi ra, canh giờ còn sớm, xe ngựa chậm rì rì mà chạy về phía hoàng cung.
Khi đi trên đường ngang qua một quán trà lâu, Cố Nguyên Bạch nghe được một đạo âm thanh quen thuộc từ ngoài xe ngựa, “Các hạ là muốn làm cái gì?”
Thanh âm này thực lạnh, giống như kết băng. Tiếp theo, một thanh âm khác hàm chứa giọng dị tộc vang lên, “Muốn cùng quan viên Đại Hằng trò chuyện.”
Hai mày Cố Nguyên Bạch nhăn lại, nửa nhấc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài. Trước của tiệm sách Trương thị, một nam tử thân mặc trang phục Tây Hạ đang chắn ở trước mặt Chử Vệ.
Sắc mặt Chử Vệ thật không đẹp, ngón tay ở trong lòng bàn tay véo ra nhiều dấu tay, nhưng hắn vẫn cố nén lửa giận, hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, thân là quan viên triều đình, đương nhiên không thể hành động theo cảm tình. Hắn lạnh lẽo nói, “Thứ không phụng bồi.”
Lý Ngang Thuận mặt như ngọc quan, ngũ quan thâm thúy mũi cao thẳng, phi thường tuấn tú, nhưng hành cùng động tác lại dã man. Hắn thấy Chử Vệ phải đi, liền bước qua một bước phía bên cạnh, rất có hứng thú nói: “Đạo đãi khách ở Đại Hằng các ngươi chính là thất lễ như vậy sao?”
Đến tột cùng là ai thất lễ, huyệt Thái Dương Chử Vệ căng chặt, cuộc đời hắn chán ghét nhất đó là nam tử như vậy, bị dây dưa vài lần, lúc này hắn cơ hồ không duy trì được lễ tiết mặt ngoài.
Đúng lúc này, bên cạnh tiệm sách có một chiếc xe ngựa khiêm tốn chạy đến, khẩu mành cửa sổ xe hơi hơi nhấc lên, có thanh âm vang lên, “Chử đại nhân, lại đây.”
Thần sắc Chử Vệ trong chớp mắt sững sờ, hắn quay đầu lại nhìn xe ngựa mới hồi phục tinh thần, biểu tình buông lỏng, lại có chút ảo não, bước nhanh đi đến phía trước thấp giọng hành lễ: “Thánh Thượng.”
Hoàng tử Tây Hạ phía sau làm bộ muốn đuổi kịp Chử Vệ bị bọn thị vệ ngăn lại, mành cửa sổ xe nhẹ nhàng hơi nhấc lên một chút, môi Thánh Thượng mím chặt vì lửa giận liền lộ ra, Chử Vệ nhìn thoáng qua, lúc trước bị Thánh Thượng thấy một màn như vậy mà sinh ra ẩn ẩn âm u lúc này chậm rãi tản ra.
“Hoàng tử Tây Hạ thật can đảm,” Thánh Thượng hỉ nộ bất trắc, ngữ khí trầm đến bức người, “Ở trên lãnh thổ Đại Hằng ta, ở dưới chân thiên tử ta lại dám tới khinh nhục quan viên Đại Hằng.”
Y nói từng từ vô cùng chậm rãi, khóe môi thẳng tắp, chỉ nhìn môi liền cảm thấy lãnh khốc vô cùng.
Hoàng tử Tây Hạ bị ngăn ở nơi xa, trực giác nói người này không thể trêu chọc, hắn khom lưng cúi người, muốn từ cửa sổ xe nhìn thấy toàn bộ dung nhan người này. Nhưng mà chỉ có cằm gầy yếu mà căng chặt cùng sắc môi nhạt màu, hoàng tử Tây Hạ hỏi: “Xin hỏi các hạ là?”
Người trong xe nâng lên một nụ cười lạnh, tiếp tục nói: “Chức quan của ta đứng đầu Đại Hằng, lễ nghi chi bang. Nếu sứ giả Tây Hạ đã đến Đại Hằng, cũng phải học quy củ Đại Hằng ta. Một khi đã không biết lễ như vậy, vậy liền ở Minh Thanh Dịch chờ đợi, khi nào học tốt lễ lúc đó lại đi ra.”
Bởi vì quốc khố sung túc, lương thảo đầy kho, binh lính quân đội cường tráng mà hữu lực, Cố Nguyên Bạch tự tin mười phần, đối với Tây Hạ mấy năm nay bởi vì xa hoa lãng phí mà dần dần một đường đi xuống, y có thể trực tiếp bày ra tư thế đại ca.
Thị vệ ngăn lại hoàng tử Tây Hạ trầm giọng nói: “Các hạ mời đi.”
Hoàng tử Tây Hạ trơ mắt nhìn Chử Vệ lên xe ngựa, ngựa nâng chân lên, tuấn mã tốt nhất liền từng bước chầm chậm đi, ở dưới bảo hộ của đông đảo thị vệ mà rời đi.
Sắc mặt hoàng tử Tây Hạ vững vàng, cảm thấy sỉ nhục, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho một kẻ bên trong đám người.
Kẻ đó gật gật đầu, cơ linh mà đi theo xe ngựa rời đi.
*
Phía trên xe ngựa, ánh sáng lờ mờ.
Chử Vệ ngồi ở một bên, cúi đầu xuống không nói một lời. Nhìn bộ dáng rất là trầm thấp áp lực.
Thần sắc Cố Nguyên Bạch cũng không phải là đẹp, y nhìn Chử Vệ như vậy, thở dài thấp giọng trấn an nói: “Chử khanh còn tốt không?”
Chử Vệ thấp giọng nói: “Thần lại thêm phiền cho Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng, ôn thanh nói: “Làm sao có thể nói là ngươi thêm phiền? Những người Tây Hạ đó năm ngựa sáu tên, kiêu ngạo vô lễ. Ở trên lãnh thổ Đại Hằng còn không biết thu liễm, rõ ràng là không đem Đại Hằng để vào mắt.”
Y nói những lời này, thần sắc trong mắt chuyển thâm trầm. Cũng chính bởi vì vậy cho nên y mới nói Đại Hằng yêu cầu một lần đại thắng, dùng lần đại thắng này thị uy một hồi với trong ngoài nước.
Để người Tây Hạ biết ở trên mảnh đất này, Đại Hằng trước đó là đại ca, hiện tại cũng là đại ca của bọn họ, hơn nữa tính tình đại ca thay đổi, sẽ không tiếp tục dung túng tiểu đệ giương oai lăn lộn.
Chử Vệ còn muốn nói vài lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng ngựa tới gần, nghe vang lên tiếng nói nhỏ thấp giọng không rõ ràng. Cố Nguyên Bạch vén rèm lên nhìn, lại đối diện với Tiết Viễn đang khom lưng hạ mặt.
Tiết Viễn tựa hồ không nghĩ tới Cố Nguyên Bạch sẽ vén rèm lên, trong mắt hắn hiện lên vài phần kinh ngạc, mày kiếm nhập tấn, tà áo phi dương. Hô hấp cũng phả lên trên mặt Cố Nguyên Bạch, chờ sau khi lấy lại tinh thần, chính là cười, ấp ám theo ý cười mà đến.
Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua trên người hắn, ánh mắt lại ở đặt trên ngựa dưới thân Tiết Viễn mà nhìn vài vòng, “Hồng Vân sao lại ở chỗ ngươi?”
Tiết Viễn còn cong eo, một tay lôi kéo dây cương, một tay đè nặng đỉnh chóp xe ngựa ổn định thân hình, hắn hướng tới Cố Nguyên Bạch cười cười, “Ngài nhìn lại thử?”
Cố Nguyên Bạch cúi đầu, tinh tế đánh giá ngựa, lúc này mới phát hiện ra phía trên chân con ngựa có một vòng lông sẫm màu, giống như đeo lên một chiếc vòng màu đen. Con ngựa này mạnh mẽ kiệt ngạo, trong mắt lộ ra hung quang mà nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch không rời.
Xe ngựa còn ở chậm rãi đi trước, con ngựa dưới thân Tiết Viễn cũng bị kiềm lại với tốc độ cực chậm. Ngựa bất mãn hí một tiếng, bị Tiết Viễn không lưu tình chút nào mà giáo huấn.
“Là một con khác,” hiện tại Cố Nguyên Bạch nhìn thấy con ngựa tốt này, liền giống như nhìn thấy xe tốt mà không rời được mắt, “Làm sao ngươi có được?”
“Người ngoại tộc đến trong kinh thành chúc mừng sinh thần Thánh Thượng dần dần nhiều lên,” Tiết Viễn chậm rì rì nói, “Thần dùng ba con ngựa tốt cùng hai con sói nhỏ mới đổi được con ngựa này.”
Thấy Cố Nguyên Bạch còn đang nhìn tuấn mã dưới thân, Tiết Viễn liền giống như nói một bí mật mà thấp giọng: “Thánh Thượng, ngài đoán con ngựa này là đực hay là cái?”
[Khúc nay toi muốn edit thành ngựa công hay thụ nhưng lương tâm không cho phép :>]
Ngựa đực so với ngựa cái càng cao lớn uy mãnh, lực lượng cường hãn hơn, Cố Nguyên Bạch chỉ nhìn một cái liền biết là ngựa đực, y không chút khách khí nói: “Đừng nói là đực hay là cái, con ngựa này bị trẫm nhìn trúng.”
Tiết Viễn không nhịn cười, làm bộ làm tịch buồn rầu nói: “Nhưng thần được Hòa Thân Vương mới đến phủ ngồi, không có ngựa chỉ sợ là không kịp.”
“Hòa Thân Vương mời ngươi đến phủ ngồi?” Cố Nguyên Bạch nhíu mày.
“Vâng,” Tiết Viễn thẳng lưng, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Nguyên Bạch một cái, đột nhiên nhíu mày nói, “Màu môi Thánh Thượng sao lại có chút đỏ vậy? Là nước trà nóng, hay là bị người khác làm tức giận?”
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, y không khỏi vươn tay chạm chạm môi.
Ánh mắt Tiết Viễn thoáng chốc trở nên có chút ẩn nhẫn, hắn khắc chế mà dời đi tầm mắt, liền đối diện với mắt của trưởng thị vệ ở một đầu khác.
Trưởng thị vệ sốt ruột, không tiếng động mà há to miệng: “Tiết thị vệ, chú ý Chử đại nhân.”
Tiết Viễn nhìn ra khẩu hình hắn, đỉnh mày nhăn lại, sắc mặt không đổi gật gật đầu. Trưởng thị vệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu tình ẩn ẩn vui mừng.
Cố Nguyên Bạch thu hồi tay, tiếp tục hỏi việc lúc trước, “Hòa Thân Vương mời ngươi đến vương phủ ngồi khi nào?”
“Chính là ngày từ hành cung tránh nóng trở lại kinh thành,” đôi mắt Tiết Viễn hơi hơi nheo lại, văn nhã cười, “Hòa Thân Vương phái người tới mời thần một lần, thần tự nhiên không biết vì sao, nhưng Vương gia có lệnh, không dám không nghe.”
Sau khi nói xong, bản thân Tiết Viễn nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này không được, vì thế từ từ sửa lời nói: “Thần là cảm thấy vinh hạnh, mới không đi không được.”
“Trùng hợp,” Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một lát, đột nhiên nở nụ cười, “Trẫm cũng đã lâu chưa đi thăm Hòa Thân Vương, hiện giờ thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, một khi đã như vậy, cùng đi gặp một lần đi.”
Hòa Thân Vương cùng Tiết Viễn.
Có thể nhấc lên quan hệ gì?