Ly bạch ngọc bị Tiết Viễn mang về nhà.
Hắn ở dưới ánh trăng uống rượi một mình, uống chính là cái ly tiểu hoàng đế chạm môi qua.
Mùa hè oi bức, nhưng khi môi chạm cốc liền nhớ tới sắc môi nhạt màu của tiểu hoàng đế, vừa nhớ tới môi tiểu hoàng đế, nóng cũng không phát hiện ra, thần hồn đều điên đảo.
Tiết Viễn không tự chủ được nhớ tới cái hôn môi kia trong sơn động.
Tuyệt.
Dựa cái hồi ức hôn môi này Tiết Viễn mới có thể ở Kinh Hồ Nam suốt một tháng.
Mỗi một ngày, Tiết Viễn quả thực càng nghĩ, liền càng nhớ đến lợi hại.
Cố Nguyên Bạch dường như giống rượu, suy nghĩ một hồi là có thể làm người say.
Tiết Viễn bỗng chốc thở dài, nhớ tới Cố Nguyên Bạch điều chức cho hắn, hắn thấp giọng gõ gõ cái ly: “Tiểu Vô Lương Tâm.”
*
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi được hầu hạ đứng dậy, Điền Phúc Sinh liền nhỏ giọng nói lời nhỏ nhẹ với Cố Nguyên Bạch: “Thánh Thượng, hôm nay sáng sớm Tiết đại nhân đã tới rồi. Nói là chỉ cần một ngày Thánh Thượng chưa ban thánh chỉ xuống, một ngày không có điều chức, hắn vẫn là Đô Ngu Hầu trước mặt Thánh Thượng. Phải bảo hộ tốt an nguy của Thánh Thượng.”
Cung hầu tiến lên dùng khăn lạnh lau đi mồ hôi mỏng trên trán Thánh Thượng, dọn ra bồn băng sắp tan thành nước phòng trong, lại nhất nhất chuyển đến cái mới.
Hôm nay không có lâm triều, hôm qua sau khi ăn mừng, lại bởi vì hoàn toàn buông xuống một cục đá trong lòng, từ một tháng rưỡi tới nay cuối cùng Cố Nguyên Bạch cũng thoải mái mà ngủ một giấc. Hôm nay dậy trễ, khi nghe được Điền Phúc Sinh nói, y còn chưa xoay người lại: “Hắn yêu nghề kính nghiệp như vậy?”
Điền Phúc Sinh cân nhắc một chút, đại khái đoán được ý tứ câu “Yêu nghề kính nghiệp”, hắn cũng không biết có nên ở trước mặt Thánh Thượng nhiều lời về chuyện của Tiết Viễn hay không, bởi vậy mà thận trong nói một câu: “Tiết đại nhân chắc hẳn là luyến tiếc Thánh Thượng.”
Một câu khách sáo này, lập tức làm Cố Nguyên Bạch thanh tỉnh lại. Y thầm nghĩ, hắn vẫn là không bỏ được.
Hậu ái này, Cố Nguyên Bạch chịu không nổi.
Hiện giờ Tiết Viễn cùng Chử Vệ đều đã vì Cố Nguyên Bạch mà nổi lên trình độ trung thành bất đồng. Như vậy, tựa hồ không khác gì so với tưởng tượng ban đầu của y.
Khác nhau duy nhất chính là giữa hai người vẫn chưa cọ ra lửa.
Cố Nguyên Bạch thở dài một hơi.
Tùy duyên đi, hiện tại y cũng ngượng ngùng đi kéo hôn phối.
Thánh Thượng đi ra nội điện, cung hầu theo hầu ở phía sau. Đầu bếp Ngự Thiện Phòng đã dâng thức ăn lên, suy xét tối hôm qua Thánh Thượng ăn nhiều mỡ lợn chút, thức ăn sáng nay liền được làm thanh đạm mà tươi ngon.
Cố Nguyên Bạch dùng rất là hài lòng, khi dùng đồ ăn sáng Tiết Viễn liền đứng ở bên điện, nhưng Cố Nguyên Bạch lại chưa nói cái gì về việc Tiết Viễn tự chủ trương trước đó.
Cố Nguyên Bạch làm bẩn một mảnh trung quân chi tâm của thần tử, đối loại việc nhỏ này liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Tiết Viễn nhìn muỗng ngọc đũa ngọc ở bên môi y dừng dừng một chút, lại lộ ra biểu tình trưởng thị vệ nhìn quen mắt.
Trưởng thị vệ hoang mang cực kỳ, “Tiết đại nhân, ngươi là chưa dùng thiện liền tới thượng trị? Đây là lại đói bụng sao?”
“Ừm” Tiết Viễn nặng nề lên tiếng, đôi mắt không rời, “Đói bụng.”
Đói đến muốn nếm thử miệng Cố Nguyên Bạch có mùi vị gì.
Lần trước giống như mộng, chân cũng không dính mặt đất, lại bị rắn độc ảnh hưởng, chỉ nhớ rõ vừa mềm lại vừa ngọt, nhưng Cố Nguyên Bạch sao có thể chỉ là vừa mềm vừa ngọt?
Trưởng thị vệ trầm ngâm một phen, “Nếu ngươi thấy rất đói, không bằng lúc Thánh Thược dùng bữa cầu ân điển, đi xuống ăn một bữa cơm.”
Tiết Viễn thầm nghĩ, lúc này Cố Nguyên Bạch ăn thơm như vậy, phỏng chừng hiện tại ta đi lên hôn y một cái, y có thể trực tiếp đem ta ấn ở trong chén.
Trong miệng nói: “Không được.” Đôi mắt còn chăm chú vào ánh nước trên môi nhạt màu của Thánh Thượng. Đến tìm một cơ hội làm Cố Nguyên Bạch thoải mái một phen, lại cho hắn hôn một cái.
Thánh Thượng nhìn ốm yếu, tính cách lại cường thế, chỉ cần thoải mái, cho dù bị y nhéo cằm hôn, Tiết Viễn cũng muốn nếm lại thử mùi vị y.
Dùng xong cơm, Điền Phúc Sinh cầm《 Đại Hằng quốc báo 》 hôm nay tới, đặt ở bên tay trái Thánh Thượng.
Cung hầu đang cầm khăn lau tay cho Thánh Thượng, ngón tay trắng nõn xinh đẹp trong khăn như ẩn như hiện, sau khi lau tay xong liền mang lên ngọc ban chỉ của Tiết Viễn đưa lên.
Tiết Viễn khóe miệng nhếch lên, chờ khi cung hầu đang muốn lui ra, hắn bất động thanh sắc tiến lên từ trong tay cung hầu muốn lấy khăn Thánh Thượng vừa mới lau tay.
Trên《 Đại Hằng quốc báo 》, hôm nay đăng báo vẫn là chuyện quân phản loạn, nhưng nội dung bên trong lại viết về chuyện thế lực cường hào Giang Nam đưa ra bên ngoài từng phong tin, muốn lấy tin tức này giam cầm cường hào khắp nơi, kết quả những phong thư này đều bị Thánh Thượng chặn lại.
Chuyện này nhìn qua sơ lược dường như một chút cũng không quan trọng. Các bá tánh đối với việc này sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Cố Nguyên Bạch biết, một khi những cường hào đó đã biết chuyện này, trong lòng liền sẽ cực kỳ bất an thấp thỏm.
Đặc biệt là cường hào có chút quan hệ với Giang Nam, bọn họ sợ những tin đó là gửi cho chính mình, sợ trong những tin đó viết sự tình phạm húy, tin tức bất lợi với chính mình. Hiện giờ phong thư tới trong tay Thánh Thượng, không biết nội dung bên trong, người nhận tin không biết, chỉ sợ không ít người thấy cuộc sống hàng ngày khó an, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Cố Nguyên Bạch xoay chuyển ngọc ban chỉ trên tay cười, “Văn chương trên 《 Đại Hằng quốc báo 》 này, viết ra càng ngày càng tốt.”
Điền Phúc Sinh cười phụ họa: “Còn không phải vậy? Các vị đại nhân đối với việc này có nhiều cân nhắc, lực bút càng ngày càng lợi hại.”
Văn chương trên《 Đại Hằng quốc báo 》, đều là văn chương do Chính Sự Đường viết ra, chuyên môn của Chính Sự Đường là mở ra một bộ quốc báo, Thường Ngọc Ngôn chính là được dùng trong việc này.
Văn chương viết tốt lại đưa đến Trương thị, để Trương thị tiến hành đăng. Tiệm sách sau lưng Trương thị chính là của quốc gia, Trương thị chỉ là thay xử lý cùng phát triển, chờ thời điểm tiệm sách cả nước mở ra, 《 Đại Hằng quốc báo 》 liền sẽ đại biểu cho thanh âm quốc gia trực tiếp nhất.
Biện pháp này so với biện pháp trực tiếp giao cho Trương thị trước đó bớt việc hơn nhiều, Trương thị áp lực vô cùng, số lượng báo chí bắt đầu từng bước nâng lên. Gần nhất đã có không ít thương nhân muốn cùng Trương thị hợp tác, đem này 《 Đại Hằng quốc báo 》lan tràn đến các địa phương.
Cố Nguyên Bạch đối với loại tình huống này thấy vậy vui mừng, để Trương thị chọn mấy nhà hợp tác trong đó. Tin tưởng không lâu lúc sau báo chí hiện tại y đang xem liền sẽ xuất hiện ở trong tay cường hào các nơi.
Cố Nguyên Bạch cho người đem báo chí thu hồi, trong lòng thầm nghĩ lợi dụng lòng sợ hãi của cường hào địa phương như thế nào để làm vài thứ, nhưng thời gian y nghĩ còn chưa được bao lâu, Điền Phúc Sinh liền nói: “Thánh Thượng, hiện giờ đã tuần thứ hai của bảy tháng, thái phi thúc giục rất nhiều thứ, trời cũng càng thêm nóng, ngài nên đi hành cung tránh nóng trước.”
Kỳ thật trước đó Thánh Thượng đã sớm nên đi hành cung tránh nóng, nhưng hiện giờ sự vụ bận rộn, mới luôn kéo dài tới hiện tại.
Điền Phúc Sinh đếm cho Thánh Thượng, “Chuyện phản hủ đã tới cuối cùng, chức quan trống các nơi đã phái người điều chức bổ sung. Hiện giờ Định Viễn tướng quân cùng Tiết đại nhân đều đã trở lại, ngài lại không đi hành cung tránh nóng, tiểu nhân cũng bị Uyển thái phi thúc giục tới nóng nảy.”
Cố Nguyên Bạch nói: “Không phải đang chuẩn bị đồ vật sao?”
Điền Phúc Sinh cười khổ: “Đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ ngài ra lệnh một tiếng.”
Hiện giờ đúng là thời điểm nóng bức, tẩm cung cùng nơi xử lý chính vụ của hoàng đế đều phải đặt lên từng bồn khối băng. Thân thể Cố Nguyên Bạch yếu đuối, dùng khối băng giải nhiệt chung quy không tốt bằng gió mát giải nhiệt, mấy ngày nay, Hoàng Thượng vội chính vụ, nhóm cung hầu liền vội vàng hầu hạ Hoàng Thượng, nhất thời sợ nóng, nhất thời lại sợ lạnh.
Bọn quan viên các quan phủ, ngày thường thượng triều vẫn là làm công, quan phục cũng bị mồ hôi tẩm ướt, đã có không ít người âm thầm dò hỏi Thánh Thượng đến tột cùng khi nào khởi hành.
Cố Nguyên Bạch trầm tư một hồi, nói: “Một khi đã như vậy, năm ngày sau liền nhích người đi.”
Điền Phúc Sinh nhẹ nhàng thở ra, lau lau mồ hôi trên đầu: “Vâng.”
Lúc trước Cố Nguyên Bạch vội đến không chú ý đến việc nóng hay không, nhưng chờ hôm nay chính vụ không có bận rộn như vậy, y từ bên trong bận rộn quay đầu lại, sờ lên mặt mới phát giác thái dương đều đã nhiễm ướt mồ hôi.
Trong Tuyên Chính Điện còn đặt rất nhiều bồn băng, y giương mắt nhìn, quả nhiên, y còn tính là tốt, những người khác đều đã nóng đến chỗ cổ ướt một vòng.
“Đi ra ngoài hóng gió,” Cố Nguyên Bạch nói, “Bên hồ mát hơn một ít, cho người đem đồ vật lấy ra, trẫm câu cá.”
Cung hầu cầm đồ vật, ôm bồn băng, đi theo hướng đình hóng gió bên hồ. Bên hồ trồng đầy cây liễu cao lớn rậm rạp, nhánh cây sum xuê, chặn đi ánh mặt trời chói chang, lưu lại một mảnh râm mát.
Gió nhẹ thổi qua, thổi khí lạnh trên khay băng, cuối cùng cũng không có oi bức trong như điện.
Cố Nguyên Bạch mở hai ta ra, để người đem áo nặng nề ngoài trên người cởi ra một tầng, lại thay đổi áo đơn nhẹ nhàng.
Tiết Viễn nóng đến mồ hôi trên đầu lớn như hạt châu, nhìn Cố Nguyên Bạch thay quần áo, càng oi bức đến khó chịu, “Thánh Thượng, thần cũng có thể đem áo ngoài cởi ra không?”
“Hiện tại biết nóng?” Cố Nguyên Bạch buồn cười, mày nhăn lại, liếc xéo Tiết Viễn một cái, “Trẫm để ngươi ở trong nhà nghỉ ngơi ngươi không muốn, hiện tại đến bên người trẫm lại ngại nóng. Ngoan ngoãn mặc đi, trẫm có thể cởi, ngươi không thể cởi.”
Một cái liếc mắt này quét qua Tiết Viễn, hô hấp Tiết Viễn chợt ngừng, nghiêng người che che.
Trong đầu óc đều là mặt mày Cố Nguyên Bạch.
Hơi nóng đột nhiên thiêu đốt trong cơ thể.
Sau khi Cố Nguyên Bạch thay đổi quần áo thoải mái hơn nhiều. Cần câu được nhóm tiểu thái giám đặt ở bên hồ, y vén áo choàng lên ngồi ở một bên, nhìn làn nước xanh mát, thích ý mà thở phào một hơi.
Con cá trong cung đần thật sự, chỉ cần thả mồi, liền tụ lại mà đuổi theo mổ. Cố Nguyên Bạch không đến một lát liền câu được một con lại một con, câu xong rồi lại ném trở lại trong hồ, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Một khi y cao hứng, mặt mày liền giãn ra, trên mặt trắng nõn cùng một hồ xanh mát, càng xinh đẹp giống như thần tiên, giống như chỉ cần không chú ý một chút liền sẽ bị đám thần tiên không biết xấu hổ trên bầu trời kia bắt đi.
Tiết Viễn nhìn y xuất thần, sau khi toát ra cái ý tưởng này, trầm mặc không lên tiếng mà thần kinh căng chặt, đuổi đi thái giám đổi mồi câu giúp Thánh Thượng, chính mình ngồi xổm bên cạnh Cố Nguyên Bạch.
Hắn cao lớn như vậy, khi đứng thon dài mà đĩnh bạt, lúc ngồi xổm xuống, so với Cố Nguyên Bạch đang ngồi nhìn còn bắt mắt hơn, Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng hỏi: “Tiết khanh hiện giờ rất cao?”
Ở Đại Hằng một thước ước chừng ba mươi hai centimet, Tiết Viễn thoạt nhìn như thế nào cũng có bộ dạng một mét chín, rất cao, thấy được.
Tiết Viễn tùy ý nói: “Thần chưa từng chú ý qua.”
Cố Nguyên Bạch nâng lên hứng thú, cho người đem thước dây tới. Tiết Viễn tự giác đứng lên, thẳng tắp bất động. Cố Nguyên Bạch cũng đứng lên, một đầu tóc đen của y liền rơi vào trong đáy mắt Tiết Viễn, Tiết Viễn rũ mắt nhìn y, người luôn luôn vừa điên cuồng lại tàn nhẫn, vào lúc này trong mắt thế lại hiện ra vài phần ôn nhu.
Chỉ là ôn nhu này chung quy không phải đặc tính của Tiết Viễn, chờ khi ánh mắt di chuyển đến cổ Cố Nguyên Bạch, lại biến thành xâm lược nồng đậm.
Muốn một đế vương, hoặc là chinh phục y, hoặc là bị y chinh phục.
Nhiều khó nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ.