Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 59

Tiết Viễn cách một tháng rưỡi thời gian lại lần nữa bước vào trong Tuyên Chính Điện của Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch ngồi ngay ngắn ở sau bàn, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn ra, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.

Tiết Viễn xa xa liền thấy được ý cười trên khóe môi y, thẳng tắp nhìn trong chốc lát, mới đuổi kịp bước chân Định Viễn tướng quân, hắn đè nặng biểu tình, thấp giọng tự mình lẩm bẩm: “Khí sắc giống như rất tốt.”

Hai vị thần tử tiến lên đây hành lễ, Cố Nguyên Bạch ôn thanh kêu bọn họ đứng lên, chờ bọn họ hội báo xong chuyện quân phản loạn cùng tình huống hiện giờ của Kinh Hồ Nam, Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, để cho bọn họ hồi phủ nghỉ ngơi.

Định Viễn tướng quân ngoan ngoãn lui xuống, nhưng bước chân Tiết Viễn lại không nhúc nhích, Cố Nguyên Bạch nhìn hắn, ánh mắt y từ đuôi lông mày chuyển qua trên cổ hắn, thầm nghĩ thời tiết Kinh Hồ Nam như thế nào, trực tiếp làm người đen mấy độ.

“Tiết khanh còn có chuyện gì?” Cố Nguyên Bạch hỏi.

Tháng bảy, thời tiết nóng bức. Bên trong Tuyên Chính Điện đặt bồn băng, bên ngoài ngày nắng nóng tiếng ve kêu khiến người phiền nhiễu, phơi đến không khí vặn vẹo.

Một tháng lại mười bảy ngày Tiết Viễn mới được gặp Cố Nguyên Bạch.

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch bị nóng đến có chút đỏ, trên người mặc quần áo mỏng, đốt ngón tay dưới ngọc ban chỉ vẫn cứ mượt mà trắng nõn.

Tiết Viễn một thân thường phục, khôi giáp đã bị cởi ra, trên người hắn còn có hơi thở gió cát, lúc này hơi hơi mỉm cười, trấn định nói: “Thần thân là Điện Tiền Đô Ngu Hầu, tự nhiên phải bảo vệ Thánh Thượng an toàn, tùy thời hầu hạ ở bên người Thánh Thượng.”

Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một lát, nói: “Vậy không cần, thánh chỉ thăng chức cho Tiết khanh sẽ nhanh chóng ban xuống. Tiết khanh đại tài, về sau cũng không cần đặt ở bên người trẫm.”

Tươi cười trên mặt Tiết Viễn cứng đờ trong chớp mắt, đầu lưỡi nếm ra vị khô rát, hắn chậm rãi hỏi: “Thánh Thượng, ngài đây là có ý gì?”

Điền Phúc Sinh thấy Cố Nguyên Bạch không nói lời nào, liền cười ha hả chen vào nói nói: “Tiết đại nhân, đây là Thánh Thượng xem trong tài năng của ngài, ý tứ muốn cho thăng quan ngài a!”

Ngọn lửa vừa mới bốc cháy lên trong lòng lại biến thành băng lạnh.

Trong mắt Tiết Viễn nặng nề, hắn nhìn Cố Nguyên Bạch thật lâu, sau một lúc lâu lạnh lùng cười, “Thần tuân chỉ.”

Xoay người nhanh chóng rời đi Tuyên Chính Điện.

Cố Nguyên Bạch nhìn hắn bào chân phi dương rời đi, từ này bước chân đều có thể nhìn ra Tiết Viễn là tức giận bao nhiêu. Cố Nguyên Bạch sờ sờ cái mũi, quay đầu hỏi Điền Phúc Sinh, “Trẫm luận công ban thưởng, cho hắn một chức vị cao, như vậy còn chưa đủ tốt sao?”

Điền Phúc Sinh cũng buồn bực cực kỳ, “Tiểu nhân cũng không hiểu được suy nghĩ trong lòng Tiết đại nhân.”

“Thôi,” Cố Nguyên Bạch buồn rầu mà xoa nhẹ mày, không nghĩ ra Tiết Viễn đang nghĩ như thế nào, “Mặc kệ hắn.”

*

Tiết Viễn vừa đi ra hoàng cung, liền mặt vô biểu tình mà dừng chân.

Hoàng cung phía sau kim quang xán xán, khổng lồ vô cùng, nhưng lại lạnh lạnh lẽo lẽo, không có một tia nhân tình, nó cùng chủ nhân giống nhau như đúc.

Tiết Viễn siết chặt khăn tay trắng thêu hoa văn rồng trong tay áo, cứ như vậy không có chút nào biểu tình mà về Tiết phủ.

Cố Nguyên Bạch.

Mọi người trong Tiết phủ sớm đã chờ hắn lâu ngày, chờ sau khi Tiết Viễn tắm gội xong nằm ở trong phòng, hắn vẫn cứ ở mở to mắt nhìn xà nhà trên đỉnh đầu.

Suy nghĩ một đêm, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ ra được biện pháp.

Tiểu hoàng đế nếu cho rằng như vậy là có thể đuổi hắn đi vậy cũng quá ngây thơ rồi.

Thời điểm lần đầu tiên Tiết Viễn lên chiến trường, hắn nhìn trúng một thanh chủy thủ trong ngực thủ lĩnh quân địch, vì thanh chủy thủ kia, hắn thiếu chút nữa ném mệnh trên chiến trường. Nhưng chủy thủ vẫn là về tay hắn, đồ vật Tiết Viễn muốn, chỉ cần có một hơi thở, hắn bò cũng muốn đem đồ vật đặt trong ngực chính mình.

Hoặc là gϊếŧ hắn.

Hoặc là đem chính mình cho hắn.

Không phải thoải mái là đủ rồi sao? Hắn làm y đủ thoải mái không phải được rồi sao?

*

Cố Nguyên Bạch không cho quân phản loạn thời gian sống lâu thêm một ngày, chính ngọ cùng ngày liền đem những nhân vật trọng yếu trong quân phản loạn chém đầu thị chúng ở kinh thành.

Cho đến khi, Từ Hùng Nguyên nhìn vây quanh một vòng lại một vòng xem náo nhiệt kinh thành các bá tánh, nhìn bọn họ trong mắt kích động cùng hận không thể trừ bỏ cho sảng khoái cao hứng phấn chấn, mới hoảng hốt chi gian cảm thấy chính mình là hoàn toàn bại.

Cố Nguyên Bạch có bản lĩnh đem Lư Phong chém đầu, lại thật sự sẽ để hắn mang theo năm ngàn binh lính thoát khỏi kinh thành sao? Có lẽ từ lúc bắt đầu này, từ khi hắn bị Cố Nguyên Bạch lựa chọn, hắn liền bại.

Chính là hắn hiểu ra quá muộn.

Buổi trưa canh ba, đầu rơi xuống đất.

Chạng vạng ngày kế, đó là Cố Nguyên Bạch tổ chức tiểu yến cho nhóm công thần.

Thị nữ trong cung bận rộn, chuẩn bị rượu bưng thức ăn, trên đất trống bên trong cung yến đang có vũ nữ trong cung nhẹ nhàng ca múa.

Đương kim Thánh Thượng không thích nữ sắc, ánh mắt nhìn ca vũ cũng tràn đầy rõ ràng. Tiết Viễn uống một chén rượu nhìn Thánh Thượng một cái, ánh mắt sáng quắc, người thật sự nóng vô cùng.

Khi tiểu yến, vì tỏ vẻ thân thiết Thánh Thượng mặc một thân thường phục màu minh hoàng, ngẫu nhiên nâng chén cùng nâng tay áo đều có thể nhìn ra hoa văn thêu chỉ vàng ẩn dưới xiêm y, Tiết Viễn lấy ánh mắt miêu tả hoa văn, trong miệng uống một ly lại một ly rượu.

Ngồi bên cạnh hắn chính là Định Viễn tướng quân, Định Viễn tướng quân bị mọi người kính rượu kính đã có men say, khi hắn xoay người hướng tới Tiết Viễn liền bị vỏ chai rượu đầy đất làm kinh sợ rồi: “Hô! Tiết đại nhân, tửu lượng ngươi sao có thể kinh người như thế?”

Thường Ngọc Ngôn cách đó không xa nghe được những lời này, Thám Hoa lang cười ha ha hướng tới Tiết Viễn cùng Định Viễn tướng quân nâng chén: “Định Viễn tướng quân cùng Tiết Cửu Dao ở Kinh Hồ Nam một tháng có thừa, còn không biết tửu lượng của Tiết Cửu Dao sao?”

Định Viễn tướng quân nói: “Thật ra mỗi ngày hắn bò lên mái hiên lắc bình rượu uống rượu, ta còn hỏi hắn một bình có đủ hay không, không nghĩ tới vẫn là ta xem nhẹ tửu lượng Tiết đại nhân.”

Thường Ngọc Ngôn cười, cùng Định Viễn tướng quân nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Tiết Viễn đột nhiên đứng lên, bưng một chén rượu hướng tới phương hướng Thánh Thượng. Chỉ là ở hắn còn chưa đi đến trước mặt, Hòa Thân Vương ngồi ở đầu bên trái ngay dưới Thánh Thượng liền đứng lên, hướng tới Cố Nguyên Bạch giơ chén rượu lên, thấp giọng nói: “Thần kính Thánh Thượng một ly.”

Cố Nguyên Bạch dư quang thoáng nhìn, lại trong lúc lơ đãng liếc tới Tiết Viễn dừng lại chân cách đó không xa. Tiết Viễn mày kiếm thon dài, cười như không cười, bộ dạng nhìn hai người bọn họ như là đang xem trò hay.

Giống như đột nhiên trở về bộ dạng chó điên lúc ban đầu. Nhưng giống như lại cùng bộ dạng ban đầu khác nhau như trời với đất.

Cố Nguyên Bạch thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu phân phó Điền Phúc Sinh một câu, ngay sau đó liền giơ chén rượu lên cùng Hòa Thân Vương nhợt nhạt uống một ngụm.

Hòa Thân Vương ngửa đầu đem ly rượu này uống không dư thừa một giọt mà, hắn nhìn Cố Nguyên Bạch nhợt nhạt một ngụm, cũng không nói cái gì, trầm mặc mà ngồi xuống lại, giống như cũng chỉ là đơn thuần kính Thánh Thượng một chén rượu.

Chờ khi Hòa Thân Vương ngồi xuống lúc, Tiết Viễn mới tiến lên, Điền Phúc Sinh vừa lúc cầm một bầu rượu nước mới tới, một lần nữa rót thêm một ly cho Thánh Thượng, Cố Nguyên Bạch cười nói: “Tiết khanh lần này lại là người nổi bật.”

Này vừa thấy, chính là ánh mắt chợ ngưng, “Nước trên tay Tiết khanh là từ đâu ra?”

Tiết Viễn cúi đầu nhìn, tùy ý nói: “Chén rượu nứt ra một đường.”

Cố Nguyên Bạch để người thay cho hắn một chén rượu mới, đợi sau khi Tiết Viễn một lần nữa cầm lên chén rượu, y nâng tay áo, mới vừa đem chén rượu bạch ngọc đưa tới bên môi, Tiết Viễn liền nói: “Thánh Thượng đừng uống.”

Cố Nguyên Bạch trên tay chợt ngưng, ngước mắt xem hắn.

Trong mắt Thánh Thượng phản chiếu ánh nước , hầu kết Tiết Viễn lên xuống, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, sau đó đột nhiên tiến lên một bước, sét đánh không kịp bưng tai mà đoạt chén rượu trong tay Thánh Thượng qua, đồng dạng uống đến một giọt không dư thừa.

Rượu nước được Điền Phúc Sinh lấy lại đây có vị ngọt thanh, trên mặt Tiết Viễn mang ý cười, văn nhã nói: “Hương vị rượu này Thánh Thượng thế nhưng không bình thường.”

Cố Nguyên Bạch tay còn ngưng tại chỗ, nghe vậy khóe miệng nâng lên, “Phải không?”

“Điền Phúc Sinh,” y thẳng tắp nhìn Tiết Viễn, nói, “Đem bầu rượu nước này thưởng cho Tiết khanh.”

Điền Phúc Sinh đáp vâng, tiến lên đem bầu rượu đưa cho Tiết Viễn. Tiết Viễn xách theo bầu rượu lại vẫn không đi, bóng hắn cơ hồ liền đem Cố Nguyên Bạch gắn vào dưới thân chính mình, một lát sau, hắn mới nói: “Thánh Thượng, lần trước ngài nói muốn thưởng đồ vật cho thần, ngài còn thưởng không.”

Trong tức khắc Cố Nguyên Bạch cơ hồ liền nhớ tới khoảnh khắc trong sơn động kia.

Trong chớp mắt nhớ lại, tiểu huynh đệ y lần đó được Tiết Viễn hầu hạ thật tốt.

Người này chính là một tên thổ phỉ, tay cũng rất thô, nhưng thời điểm vuốt cho y lại có thể nói là như đối với trân bảo.

Trong lòng Cố Nguyên Bạch có điểm tra nam áy náy, thanh âm y ôn nhu, “Ngươi nghĩ muốn cái gì?”

Tiết Viễn nhếch miệng cười, cúi thấp người, thấp giọng nói: “Thánh Thượng, ngài đã từng mặc một bộ xiêm y của thần.”

Cố Nguyên Bạch không nhịn cười, “Đường đường là Tiết phủ đại công tử, vậy mà còn cùng trẫm so đo một bộ xiêm y?”

“Này ngược lại không phải,” Tiết Viễn nói, “Thần là cảm thấy bộ xiêm y kia Thánh Thượng mặc đẹp, hẳn là nên mặc nhiều.”

Hắn ở phía trên cùng Thánh Thượng nói rất nhiều câu, đã có không ít người nhìn lại đây, Hòa Thân Vương ngồi ở đầu bên trái trong tiếng nhạc khí đàn sáo diễn tấu không nghe thấy thanh âm bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng có thể nhìn được khoảng cách quá mức thân cận của bọn họ, tức khắc cau mày lớn tiếng nói: “Tiết đại nhân đây là còn có lời chưa xong sao?”

Trong tay Tiết Viễn dùng lực một chút, thiếu chút nữa liền bóp nát cái ly Thánh Thượng vừa mới dán môi dùng qua. Hắn cười tủm tỉm nói: “Thánh Thượng, thần đưa ngài ngọc ban chỉ ngài còn mang theo sao?”

Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, Tiết Cửu Dao này hôm nay như thế nào lại hỏi mấy lời này. Nhưng vẫn là nâng tay lên, giữa ngón tay xanh nhạt ngón là ngọc ban chỉ ngưng trọng đến cơ hồ tích nước xanh bao bọc da thịt tinh tế, giống như bông hoa nhỏ hàm chứa sương sớm, xinh đẹp cực kỳ.

Tiết Viễn thưởng thức mà nhìn rất nhiều lần, hắn nghĩ muốn vươn tay hôn một cái sờ một chút, nhưng không được, sẽ dọa chạy người. Tiết Viễn đem ý tưởng đè ép xuống, hướng tới Cố Nguyên Bạch hành lễ, cầm chén rượu cùng cố ý giấu đi một cái ly bạch ngọc, từ từ trở về.

Một bên Hòa Thân Vương hướng tới trên tay Cố Nguyên Bạch liếc mắt một cái, nheo mắt, thu hồi tầm mắt. Nhưng khi nhìn đến bóng dáng Tiết Viễn, loại cảm giác hốt hoảng này lại ngưng tụ thành lửa giận nặng nề.

Đại nhi tử nhà Tiết tướng quân cũng quá mức lớn mật, kính rượu liền thôi, thế nhưng còn dám đoạt rượu từ trong tay Cố Nguyên Bạch. Nhưng càng làm cho trong lòng Hòa Thân Vương tức giận chính là Cố Nguyên Bạch thế mà lại không có trừng phạt hắn.

Chẳng lẽ là sủng ái của Hoàng Thượng đủ để dung túng người này to gan lớn mật sao?

Người khác suy nghĩ cái gì đều không có quan hệ với Cố Nguyên Bạch.

Gần đêm gió so với ban ngày mát lạnh hơn nhiều, Cố Nguyên Bạch uống nước trong, ăn một ít đồ ăn, chờ cảm thấy thời gian không sai biệt lắm liền phân phó người triệt yến.

Khi Thánh Thượng từ bữa tiệc đi xuống, Hòa Thân Vương cũng đứng dậy đi theo phía sau Cố Nguyên Bạch, hắn trầm mặc theo một đường, chờ lúc sắp tới tẩm cung, Cố Nguyên Bạch mới hỏi nói: “Hòa Thân Vương có việc nói cùng trẫm?”

“Không có việc gì,” thanh âm Hòa Thân Vương rầu rĩ, không vui ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên Bạch, “Thần nhớ tiên đế, liền nghĩ đến trong cung nhìn một cái.”

Cố Nguyên Bạch cảm thấy thú vị, nhìn ra vài phần ý vị không giống bình thường, y nhướng mày, cười nói: “Được rồi. Nếu Hòa Thân Vương nhớ tiên đế, vậy liền ở tạm trong cung một đêm đi, tiên đế ngày thường thích ở Hoa Nghi Cung, Hòa Thân Vương tối nay liền ở nơi đó đi.”

Hòa Thân Vương nặng nề lên tiếng, tiến lên nhìn y một cái, theo thái giám rời đi.

Cố Nguyên Bạch híp mắt nhìn bóng dáng hắn, phân phó nói: “Đi tra xem gần đây nhất Hòa Thân Vương có làm ra chuyện gì hay không.”

Chờ Điền Phúc Sinh đồng ý, y mới tiếp tục hướng tới tẩm cung mà đi.

Sau khi rửa mặt, nằm ở trên giường, Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại nắm dương chi bạch ngọc, ngón tay vuốt ve ngọc bội vài cái, lại đột nhiên nghĩ đến cái ly bạch ngọc bản thân đã dùng trong bữa tiệc.

Cái ly kia đâu?