Bởi vì đã có dư thừa lương thực cùng tiền bạc, nhờ phúc Lưu Nham, trong vòng một thời gian ngắn, Giáp Thân Hội thật sự không phát hiện việc lương thực ở bản địa bị nâng giá lên.
Đồ ăn của năm ngàn binh lính không tính là nhiều, trước mắt Từ Hùng Nguyên còn chưa cảm giác được áp lực.
Hắn âm thầm thèm khu mỏ trong tay cường hào bản địa, đặc biệt là mỏ vàng lóe kim quang, rất muốn cứ như vậy đoạt lấy. Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn đem những lời Lưu Nham nói đặt ở trong lòng, mặc dù Kinh Hồ Nam có nơi hiểm yếu, nhưng nếu là cường hào bản địa liên hợp lại, hơn nữa quân phòng giữ chung quanh xuất động, năm ngàn binh này của hắn cũng không đủ xem.
Từ Hùng Nguyên chỉ có thể tạm thời kiềm chế tâm tình ngo ngoe rục rịch, kiên nhẫn chờ tin tức từ kinh thành truyền đến, mà trong quá trình bội này, Lưu Nham ngược lại là dần dần được hắn yêu thích.
Triệu Chu lại ẩn ẩn được cảm giác không thích hợp, hắn thường thường dò hỏi Lưu Nham, “Lực độ hoạt động phản hủ của triều đình thật sự rất lớn?”
Lưu Nham hừ lạnh một tiếng, vừa hận vừa giận nói: “Trên mặt thoạt nhìn là phản hủ, còn không phải dùng loạn quyền thế bức người! Người ở trên nói, người phía dưới có lệ, cuối cùng chỉ bắt một ít người chịu tội thay, như vậy liền đủ rồi!”
Những tên tham quan trong Đại Hằng chính là lệ có như vậy với Thánh Thượng!
Lưu Nham cảm tình chân thật mà nổi giận, Triệu Chu nhìn bộ dạng này của hắn, Triệu Chu cũng ngượng ngùng không tiếp tục hỏi, chỉ nghĩ có thể là bởi vì Kinh Hồ Nam quá loạn lạc, hoặc là do nhân viên (*) phản hủ còn chưa tới, hoặc là vì quan viên địa phương đã có lệ lên rồi, cho nên mới không nháo ra động tĩnh lớn gì.
[Trong bản raw tác giả ghi luôn là nhân viên…]
Tuy rằng nghĩ như vậy cũng coi như hợp lý, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút dự cảm không tốt, mí mắt phải vẫn luôn nhảy không ngừng, cũng không biết sẽ phát sinh sự tình gì.
Lại qua mấy ngày, người phái đi ám sát hoàng đế đã trở lại.
Những người này cực kỳ chật vật, một hồi đến Giáp Thân Hội liền mệt ngã xuống đất, Từ Hùng Nguyên nóng vội đến không chờ được, công vụ bên ngoài cũng không tiếp tục làm, đứng ở bên cạnh thích khách thúc giục nói: “Thế nào, ám sát thành công không? Cẩu hoàng đế kia đã chết chưa? Các ngươi như thế nào lại chỉ thừa mấy người này?”
Đầu lĩnh thích khách thở hổn hển một hơi, hoãn lại lúc lâu, mới cao giọng cười to: “Cẩu hoàng đế kia bị chúng ta bắn bị thương, ha ha ha ha! Sợ là liền không sống được bao lâu!”
Từ Hùng Nguyên đại hỉ, vỗ bả vai đầu lĩnh thích khách ngửa mặt lên trời cười to: “Làm tốt lắm, trời cũng đang giúp Từ mỗ ta!”
Từ Hùng Nguyên cười lạnh không thôi, rốt cuộc lúc này sợ là triều đình không quản được quân phản phái. Mỏ vàng đoạt phải đoạt, còn ai có thể cản được hắn?
Hắn cho người hầu chạy nhanh đem người nâng dậy nghỉ ngơi, phân phó người làm đồ ăn tốt nhất, tính toán vui mừng náo nhiệt ăn mừng một phen.
Bữa tiệc, mọi người uống rươu cười nói. Vài chén rượu vào bụng, Triệu Chu liền nghe được hai môn khách cách đó không xa đang nói lời oán giận hôm nay trong nhà không mua nổi lương thực.
Triệu Chu chau mày, Lưu Nham ngồi bên người nhìn hắn một cái, nâng tay áo từ từ cho đổ cho chính mình một ly rượu, quan tâm nói: “Vì sao sắc mặt Triệu huynh mang ưu phiền?”
Triệu Chu thở dài một hơi, “Lưu huynh không biết, ngày gần đây ngươi mang lương thực tới, đã nhiều ngày liền nhanh chóng dùng hết. Một khi không có quân lương, binh lính sẽ hoảng loạn. Trước đó vài ngày ta phái người đi thu mua gạo thóc, kết quả thế mới biết gạo thóc trong thành thế mà tăng giá.”
Lưu Nham hiện lên một tia ý cười, sắc mặt không thay đổi hỏi: “Tăng lên bao nhiêu?”
Triệu Chu nói: “Tăng lên hơn lúc đầu tam thành.”
Tức khắc Lưu Nham giống như buồn cười mà lắc lắc đầu, “Triệu huynh, trong nhà ngươi không làm nghề nghiệp này, hẳn là không biết giá tăng này là trong phạm vi bình thường.”
Triệu Chu nghi vấn: “Cái này đã tăng tam thành vẫn là trong vòng bình thường sao?”
“Đương nhiên,” Lưu Nham gật gật đầu, suy tư một hồi nói, “Gần nhất có tin tức Kinh Hồ Nam nhiều khoáng thạch, hẳn là đều đã truyền ra ngoài, những người từ Giang Nam tới mở tiệm lương thực khó tránh khỏi cho rằng toàn bộ Kinh Hồ Nam đều kiếm được nhiều tiền. Thương nhân, trục lợi là bản năng.”
Triệu Chu thở dài, lo sợ bất an, “Hy vọng như thế đi.”
*
Lúc trước khi Lưu Nham đi vào Giáp Thân Hội, vào cùng còn có hai trăm người mới của Giám Sát Xử.
Thánh Thượng thiếu người dùng, người Giám Sát Xử liền liều mạng học tập. Theo thời gian kéo dài, Giám Sát Xử đang âm thầm làm được càng lúc càng lớn, một đám người đi ra từ Giám Sát Xử giống như Tôn Tiểu Sơn, dùng chân tới thay Thánh Thượng đạp bay biến cố trên toàn bộ quốc thổ Đại Hằng.
Cùng Giám Sát Xử còn có năm trăm tinh binh Đông Linh Vệ, bọn họ tùy thời nghe theo Giám Sát Xử chỉ huy. Năm trăm người này đều là người lợi hại, một người có thể đáng mười người, tất cả đều là mãnh hán.
Người dẫn đầu trong Giám Sát Xử tên là Giang Tân.
Giang Tân mang theo người tới Giang Nam, trước đem tin tức liên kết giữa Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam đánh gãy, trước tiên để ngừa Giang Nam tiết lộ tin tức ra ngoài kinh động đến Kinh Hồ Nam.
Chờ sau khi làm xong việc này, Giang Tân liền dựa theo mệnh lệnh Thánh Thượng, bắt đầu thu mua lương thực ở bốn phía Giang Nam.
Kho lúa Giang Nam sớm đã bị Cố Nguyên Bạch phái người thanh trừ, các thương nhân đại lương thực phô cũng đã đóng cửa tiệm lương thực, những người này đúng là người trước đó Cố Nguyên Bạch chôn ở Giang Nam. Mà sau khi bọn họ đóng cửa tiệm lương thực, lương thực bên trong cửa hàng cuối cùng cũng bị âm thầm vận chuyển đến Giám Sát Xử.
Cố Nguyên Bạch cố ý đem tàn quân Lư Phong đuổi tới Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam, sao có thể sẽ không làm chút dự phòng?
Thời điểm y đem quân phản loạn đuổi tới nơi này, cũng vì một màn ngày hôm nay mà làm ra rất nhiều việc chuẩn bị.
Lúc sau, không biết từ khi nào bắt đầu, thanh âm “Giang Nam không lương thực” bắt đầu ở vang lên Giang Nam.
Thời điểm thanh âm này mới vừa vang lên rất nhiều người đối lập khịt mũi coi thường, Giang Nam là địa phương nào? Đất lành phồn hoa! Địa phương như vậy, như thế nào sẽ không có lương thực?
Nhưng theo người nói càng ngày càng nhiều, người không tin cũng bắt đầu dâng lên do dự.
Bọn họ bán tín bán nghi mà đi vào tiệm gạo, lại phát hiện đó là sự thật, lương thực trong tiệm thực không nhiều lắm.
Thậm chí rất rất nhiều tiệm gạo đều đã đóng cửa.
Người Giang Nam sợ ngây người.
Lúc sau lấy lại tinh thần, dưới sự khủng hoảng không hiểu được, bọn họ cầm tiền vọt vào tiệm lương thực còn sót lại, liều mạng đi đoạt lấy lương thực bên trong tiệm. Người cướp đoạt nhiều, khủng hoảng không lương thực càng lúc càng lớn. Tới cuối cùng, lão bản tiệm lương đều bắt đầu nghi thần nghi quỷ, bọn họ đóng cửa, không muốn lại bán lương thực.
Chờ loại tình huống này ở Giang Nam diễn ra càng càng ác liệt, một lời đồn lại khác bắt đầu vang lên.
Tỉnh ngoài xuất hiện ôn dịch.
Khi tin đồn này truyền ra, lại vừa thấy tình huống tiệm lương thực không có lương thực, mọi người tức khắc đều luống cuống. Mặc kệ người lúc trước tin hay không tin, lúc này trong lòng đều là sợ hãi. Dưới ôn dịch, khát cầu của bá tánh đối với lương thực tăng thêm. Bọn họ đành phải chạy đi tìm quan phủ, nhưng quan viên trong quan phủ thế nhưng đã sớm ôm lương thực chạy thoát!
Các bá tánh dùng vũ lực đem kho lúa mở ra, lại chỉ nhìn thấy trong kho lúa đầy đất chỉ có vài hạt lương thực thưa thớt, trừ cái này ra không còn cái khác.
Giang Nam phồn hoa như vậy, các bá tánh Giang Nam đã thói quen dùng tiền đi mua đủ loại đồ vật. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày không có lương thực, mà khi ngày này chân chính xảy ra, bọn họ mới phát hiện Giang Nam phồn hoa nguyên lai là yếu ớt như vậy.
Lương thực trên đồng ruộng vẫn còn đang sinh trưởng, bá tánh trong nhà chỉ có lương thực còn tồn lần trước chưa dùng xong, mà người có thể có nhiều lương thực cũng chỉ có cường hào địa phương.
Lúc này đừng nói đến chuyện vận chuyển lương thực đến Kinh Hồ Nam, lương thực bản địa Giang Nam còn không đủ.
Nửa tháng sau, bá tánh Kinh Hồ Nam mới nghe được tin tức từ Giang Nam truyền tới.
Giang Nam không lương.
Mọi người ở Kinh Hồ Nam hai mặt nhìn nhau.
Phản ứng của bọn họ vừa nghe đến tin tức này giống như ở Giang Nam, không tin.
Nhưng lúc sau không phải do bọn họ không tin.
Giang Nam cũng không có lương thực, sau xác nhận chuyện này, toàn bộ bá tánh Kinh Hồ Nam đều hoảng loạn, các tỉnh chung quanh Kinh Hồ Nam, tỉnh duy nhất có thể cung cấp số lượng lương thực lớn chính là Giang Nam, hiện tại Giang Nam không có lương thực, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Bá tánh Kinh Hồ Nam lâm vào sợ hãi sâu sắc.
Bọn họ cầm tiền,bán quặng đi tìm tiệm lương thực mua gạo. Nhưng không lương thực chính là không lương thực, tiền nhiều thì có ích lợi gì?
Trong nháy mắt, hai tỉnh Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam mà thế mà nghèo chỉ còn lại tiền.
Huyện Ninh Viễn.
Người có thân phận trong Giáp Thân Hội đều tụ đang cùng nhau, không ít người có biểu tình hoảng loạn, nói đến đều là cùng một vấn đề, “Tướng quân, chúng ta không có lương thực phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Từ Hùng Nguyên cũng khó coi, hắn hướng đến một đám quân sư kia hỏi, “Các vị tiên sinh có diệu kế gì?”
Các vị quân sư mặt ủ mày ê, trong lòng Triệu Chu căng thẳng, mí mắt cũng nhảy không ngừng, “Sao lại đột nhiên không có lương thực?”
Kiên nhẫn Từ Hùng Nguyên giảm bớt, không kiên nhẫn nói: “Triệu tiên sinh a, hiện giờ chuyện này nếu đã xảy ra, vậy không cần phải truy cứu là chuyện như thế nào, hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là làm thế nào kiế m được lương thực! Binh lính không thể không ăn cơm, không có quân lương sẽ xảy ra trốn chạy cùng hỗn loạn.”
Triệu Chu muốn nói lại thôi, chung quy vẫn là ngậm miệng.
Lưu Nham trấn an mà nhìn hắn một cái, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Tướng quân, hiện giờ nơi nơi ở Kinh Hồ Nam đều đang truyền ra tin tức tỉnh ngoài xuất hiện ôn dịch, địa phương nhỏ như huyện Ninh Viễn như vậy cũng đã khủng hoảng, tuy rằng không biết là thật giả, nhưng các bá tánh đã tin, hiện giờ không mua được lương thực, cũng không có người nguyện ý bán lương thực ra.”
Từ Hùng Nguyên: “Bản tướng quân biết.”
Lưu Nham thở dài, hạ giọng nói: “Vừa lúc người chúng ta phái ra cũng đã làm Hoàng Thượng bị thương, hiện giờ bên ngoài hỗn loạn, chẳng lẽ không phải tới lúc chúng ta xuất đầu rồi sao?”
Từ Hùng Nguyên nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó chính là kích động đến gân xanh nhô lên. Trên mặt ngăm đen của hắn nóng lòng muốn thử, hiển nhiên là đã tâm động.
Lưu Nham tiếp tục thấp giọng nói: “Kinh Hồ Nam đầy đất hỗn loạn như thế, nói vậy Giang Nam cũng là như thế. Dưới tình huống như thế, chúng ta……”
“Tới lúc chúng ta nên xuất đầu rồi,” một vị quân sư kích động nói, “Bá tánh hoảng loạn như vậy, những cường hào đó lại còn có thể ngồi yên được, tướng quân, nói vậy lương thực đều ở chỗ cường hào đó a!”
Từ Hùng Vân nháy mắt nhớ tới nửa tháng trước Trần gia đào ra cái mỏ vàng kia.
Ý niệm tham lam vừa xuất hiện, liền rốt cuộc không áp xuống được.
Suy nghĩ Triệu Chu cũng không khỏi đi theo Lưu Nham, hiện giờ mặc kệ chuyện ôn dịch bên ngoài là thật hay là giả, nhưng hai nơi Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam nhất định sẽ rối loạn.
Hoàng đế hiện giờ sớm tối cũng nguy hiểm, cơ hội giống như vậy, ai không xuất đầu chính là ngốc a!
Nếu có thể một lần đem hai nơi Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam nắm được, một là có nơi hiểm yếu, hai là phía sau lưng có toàn bộ mảnh đất Giang Nam làm quân lương, hơn nữa hoàng đế vừa chết ——
Triệu Chu bỗng chốc đứng lên, hưng phấn mà cầm tay Từ Hùng Nguyên, “Tướng quân, đây đúng là cơ hội phục khởi của chúng ta a.”
Hào khí trong lòng Từ Hùng Nguyên tức khắc thăng lên, hắn cảm xúc mênh mông nói: “Lời Tiên sinh nói chính là ý ta!”