Cố Nguyên Bạch một đường trở về trong triều, mọi người mới bình tĩnh lại.
Người âm thầm nhìn chằm chằm thích khách dâng tin tức lên cho Cố Nguyên Bạch, hôm qua đám thích khách Giáp Thân Hội phái tới hỏi thăm tin tức bên trong kinh thành xong đã ra roi thúc ngựa rời đi trước khi cửa thành đóng lại.
Cố Nguyên Bạch một bên rửa mặt một bên nghe tin tức, nghe vậy hơi hơi mỉm cười, nói: “Một nhóm người mới Giám Sát Xử phân ra đã tới địa bàn hai nơi Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam.”
Phần lớn quân đội Giáp Thân Hội ở Kinh Hồ Nam, bởi vì Kinh Hồ Nam loạn, dễ bề trốn tránh. Mà bộ phận nhỏ còn lại là ở Giang Nam, Giang Nam cùng Kinh Hồ Nam bất đồng, đối với cường hào ở Kinh Hồ Nam, phản loạn quân sẽ trực tiếp san bằng, đối với cường hào dồi dào rộng lớn ở Giang Nam, , sợ là bọn họ muốn lựa chọn vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Cố Nguyên Bạch đem khăn ném vào chậu nước, ánh mắt lược qua một vòng trên thân tất cả mọi người, mặc dù là Tiết Viễn cũng không thể khiến cho ánh mắt y dừng lại một phút một giây, cuối cùng ánh mắt Cố Nguyên Bạch dừng ở bản đồ địa hình trên tường.
Đó là bản đồ Đại Hằng y vừa mới cho người mang lên.
Bên dưới góc trái trên bản đồ, nơi đó chính là Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam.
Ánh mắt Cố Nguyên Bạch dừng ở chỗ này, y thở dài, nói: “Rốt cuộc muốn bắt đầu rồi.”
Mắt y thèm các khu mỏ ở Kinh Hồ Nam đã rất lâu.
*
Địa thế ở Kinh Hồ Nam có hơi hiểm yếu, ba mặt núi vây quanh, chỉ dư một mặt rộng mở, đối diện chính là Giang Nam.
Phía nam tiếp gia nam Quảng Đông, trái tiếp giáp tây Quảng Đông, hai nơi này đều là trọng phạm triều đình lưu đày đến. Tỷ như Phùng Thành Chi Ngự Sử Đài trung thừa trước đó, nơi lưu đày đó là tây Quảng Đông.
Địa phương như vậy có hơi hiểm yếu, mà nơi hiểm yếu như vậy, nhóm thế lực cường hào cảm thấy địa phương rắc rối phức tạp này chính lànguyên nhân chủ yếu Hoàng Thượng vô pháp phái binh trấn áp bọn họ.
Cường hào tại Kinh Hồ Nam, Hoài Nam Lữ thị nơi này cũng có danh tiếng tại đây, muốn nói đầu to nơi này, đó chính là lấy Trần gia cầm đầu năm cường hào lớn tại địa phương.
Trần gia lớn nhất, vị trí đầu. Tổ tông bọn họ làm quan lại, sau lưng lại có quan hệ thiên ti vạn lũ (*) cùng quan viên, bọn họ phô trương lại kiêu ngạo, thậm chí dám bởi vì quan viên địa phương ở trên phố cưỡi ngựa va chạm bọn họ, bọn họ liền dám đem quan viên địa phương kéo xuống ẩu đả trên phố.
[(*)Nguyên văn 千丝万缕 – trăm mối chằng chịt.]
Gϊếŧ người sát hại tính mệnh, khống chế quan triều đình, còn tự mình thu thuế, dưới thuế năng dân chúng bá tánh lầm than.
Mà theo thời gian kéo dài, theo thế lực càng lúc càng lớn, Kinh Hồ Nam đã hình thành lấy Trần gia cầm đầu chính quyền.
Mà những cường hào này đều là tệ đoan khi Lư Phong cầm giữ triều chính lưu lại.
Tộc trưởng Trần gia gọi là Trần Kim Ngân, Trần Kim Ngân tuổi đã lớn, khôn khéo lúc tuổi trẻ đều đã bị lòng tham thay thế. Hắn không hề có ganh đua, bắt đầu an hưởng, hắn mặc kệ những người khác trong gia tộc, nhưng đυ.ng tới khu mỏ của hắn, vậy không được.
Người già rồi, cũng học được thói hưởng thụ xa hoa lãng phí. Đồ sứ hắn dùng là đồ sứ tinh mỹ nhất do lò gốm của quan phủ làm ra, trái cây hắn dùng từ bắc Vĩnh Hưng, đến đông Lưỡng Chiết, là trái cây tươi mới nhất thiên hạ. Gạo hắn ăn là gạo ngon, ăn thịt là miếng thịt mềm nhất trên người súc sinh.
Xa hoa lãng phí gây tê tư duy Trần Kim Ngân, cũng gây tê toàn bộ tư duy Trần gia. Trần gia xa hoa lãng phí như vậy, cường hào còn lại ai cam tâm kém hơn so với hắn?
Phía trên ngợp trong vàng son, phía dưới bá tánh liền càng khốn khổ.
Năm đó khi Cố Nguyên Bạch phái người truy tung người Giáp Thân Hội một đường trốn đến Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam, y liền thuận thế xếp vào nhân thủ của bản thân tại hay nơi này. Vào đầu tháng tư, y từng cho người chính mình ra vẻ thương đội, ở khu vực Kinh Hồ Nam chơi ra cuộc chiến mậu dịch (đại khái là thương mại).
Cuộc chiến mậu dịch y chơi đến phi thường cao điệu, hoàn hoàn toàn toàn đem mưu kế Quản Trọng mà bày ra tại đây, chỉ là đem tiền mua hươu (*) của Quản Trọng đổi thành tiền mua quặng.
[(*) Quản Trọng (chữ Hán: 管仲; 725 TCN - 645 TCN), họ Cơ, tộc Quản, tên thực Di Ngô (夷吾), tự là Trọng, thụy hiệu là Kính (敬), đương thời hay gọi Quản Tử (管子), là một chính trị gia, nhà quân sự và nhà tư tưởng Trung Quốc thời Xuân Thu Tề quốc vì đối phó Sở quốc, Quản Trọng phái cả trăm lái buôn tới Sở phao tin: ” Tề Hoàn Công quý hươu không tiếc tiền mua”. Thời đó hươu là động vật quý chỉ nước Sở có. Thương nhân nước Sở chỉ biết có lợi nô nức đi mua hươu bán lại cho nước Tề. Lúc đầu giá hươu chỉ có ba đồng một con, sau tăng lên năm đồng. Quản Trọng một thời gian sau còn làm mạnh tay hơn, nâng giá hươu lên 40 đồng một con. Người dân nước Sở thấy vậy nô nức vào rừng săn hươu bán lấy tiền, nông cụ bị vứt bỏ, đồng ruộng hoang tàn. Năm đó nước Sở mất mùa, dân nước Sở không có lương ăn. Quản Trọng lại yêu cầu các nước khác không bán lương thực cho Sở khiến nước Sở dù tiền đồng chất đống nhưng cũng không có thóc gạo. Nước Sở đành cúi đầu thần phục nước Tề. -- Wiki]
Khu mỏ là một ưu thế địa lý lớn của Kinh Hồ Nam, khi Cố Nguyên Bạch phái người ra roi thúc ngựa đem đầu đưa đến Giáp Thân Hội, khi đó cũng là tháng tư.
Lúc ấy đang ở vụ xuân, người thương đội dựa theo lời Cố Nguyên Bạch nói ra vẻ ở lại Kinh Hồ Nam đã hai tháng. Bọn họ hoàn toàn hào khí thương đội biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn tại khu vực phồn hoa, tỏ vẻ, “Chúng ta chỉ cần khoáng thạch, bất luận khoáng thạch gì cũng được, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu. Chỉ cần có thể tìm được quặng, vậy có thể lấy khoáng thạch đổi tiền với chúng ta.”
Thương đội vừa thu mua khoáng thạch vừa rải tiền, chỉ cần là khoáng thạch lập tức một tay giao hàng một tay đưa tiền, thành công làm nông dân Kinh Hồ Nam đã quên còn chưa gieo giống đồng ruộng, mỗi ngày đều khiêng cuốc đi vào trong núi đào quặng tìm khu mỏ.
Chuyện này cũng truyền tới lỗ tai của cường hào nơi lấy Trần gia cầm đầu, bọn họ càng trực tiếp, toàn bộ ngừng phân công tá điền làm việc, để cho bọn họ cả ngày lẫn đêm lên núi tìm quặng, sau đó qua tay bán cho thương đội Cố Nguyên Bạch.
Sau hai tháng, chờ thêm thời kỳ vụ xuân, đồng ruộng tại Kinh Hồ Nam một mảnh hoang phế, thương đội Cố Nguyên Bạch cũng đi rồi. Các bá tánh đành phải tiếp tục lấy quặng, dùng những thứ này bán cho thương nhân vãng lai, thế nhưng không ít người kiếm nhiều tiền còn hơn so với trồng trọt.
Mà nửa tháng trước, người Kinh Hồ Nam thế mà đào ra một cái mỏ vàng!
Từ cường hào cho tới bá tánh Kinh Hồ Nam tất cả đều kích động, mỗi ngày lấy quặng càng cực kỳ nhiệt tình. Tòa mỏ vàng kia đương nhiên bị Trần gia chiếm, sau khi có mỏ vàng này, đó chính là ngồi trên núi vàng, Trần Kim Ngân đã hoàn toàn lạc bên trong khu mỏ, tất cả gia phó cùng tá điền hắn sở hữu đều bị hắn phái đi đào quặng.
Các bá tánh nhìn thấy thật sự đào ra mỏ vàng, khoáng thạch qua tay trước đó cũng bán đi, ai còn quản lương thực a, bọn họ đào quặng kiếm tiền, có tiền không phải là có thể mua được lương thực sao?
Giang Nam là đất lành, trồng ra gạo vừa thơm vừa ngọt, bọn họ vận chuyển lương thực đến Kinh Hồ Nam, mở tiệm gạo, dùng tiền là có thể mua được còn có thể không cần chính mình trồng trọt, thời gian còn lại toàn đi đào quặng kiếm tiền, cái này không tốt hơn so với trồng trọt sao?
Cho nên cho tới bây giờ, lương thực Kinh Hồ Nam đều là dùng tiền mua về. Bọn họ không kịp vụ xuân, toàn Kinh Hồ Nam đều nhiệt tình tham gia đào quặng, dưới tình huống như vậy, Cố Nguyên Bạch liền nhẹ nhàng đơn giản chủ động khống chế trận chiến mậu dịch này.
Ngày này, Trần Kim Ngân đang ở trong phủ phơi nắng uống trà đá.
Bên ngoài có một tiểu nhi tử toàn thân mồ hôi đi tới đặt mông ngồi xuống, cầm lấy khối băng chưa tan ngậm vào trong miệng, thuận miệng oán giận nói: “Những tên quản sự đó thật là phiền toái, chỉ là gạo thóc Giang Nam vận chuyển đến đây cao chút, như thế nào cũng phải túm ta qua thương lượng một lần.”
Trần Kim Ngân nói: “Người chưa thấy qua núi vàng núi bạc a, những lợi ích nhỏ bé này cũng phải chiếm tiện nghi.”
Tiểu nhi tử cười hắc hắc, “Nhi tử cảm thấy cũng đúng, nâng thig nâng, lại không phải chúng ta mua không nổi. Ta đoán chừng chính là người Giang Nam bên kia hâm mộ chúng ta, cảm thấy nhà ta đào ra mỏ vàng, mới đề cao giá cả riêng.”
Một lòng Trần Kim Ngân đã bị ánh vàng vàng rực rỡ bịt kín, hắn già cả mắt mờ, cái gì cũng nghĩ không thông, nghe tiểu nhi tử nói như vậy, cũng cảm thấy đúng, chửi ầm lên nói: “Người Giang Nam nghèo chỉ biết làm mấy động tác nhỏ này! Bọn họ nâng lên giới, chính là nhận định chúng ta sẽ mua. Chúng ta càng không mua, ta đã có mỏ vàng, ta muốn ăn lương thực nơi nào liền ăn lương thực nơi đó, hoàng đế cũng không có ăn ngon bằng ta. Lúc trước không phải mua một ít gạo tốt nhất sao? Ăn trước cái kia.”
“Ai,” tiểu nhi tử đáp vâng, “Nhi tử liền đi làm.”
Nhưng vừa đứng lên, ánh nắng mặt trời gay gắt, trong chớp mắt tiểu nhi tử hoảng hốt, đột nhiên dâng lên một ý tưởng vớ vẩn lại đáng sợ.
Hắn quay đầu đi nhìn Trần Kim Ngân, ấp úng nói: “Cha, mỏ vàng này ở trong tay chúng ta, liệu triều đình có phái binh tới đánh chúng ta hay không a?”
Câu nói buồn cười này làm Trần Kim Ngân cười ha ha, thậm chí cười ra nước mắt, hắn ngôn từ lớn lối: “Để y tới đánh! Ta nhìn xem triều đình sẽ phái người nào tới đánh ta! Quan phủ Kinh Hồ Nam đều bị ta nắm, tại đây ta chính là thổ hoàng đế, triều đình phái binh tới đánh? Y đã phái rồi a ha ha ha.”
Nghe hắn nói như vậy, tiểu nhi tử cũng cảm giác chính mình suy nghĩ nhiều. Vì thế chạy nhanh ra cửa, đi từ chối mua lương thực từ những thương nhân Giang Nam cố ý tăng giá.
Như thế nửa tháng sau.
Giáp Thân Hội tại Ninh Viễn huyện.
Từ Hùng Nguyên đang nói chuyện cùng với Lưu Nham, biểu tình hắn rất là thân mật, hiển nhiên đã vô cùng tín nhiệm Lưu Nham.
Triệu Chu ở một bên hỏi: “Nửa tháng trước, Trần gia đào ra mỏ vàng, toàn bộ Kinh Hồ Nam đều dâng lên nhiệt tình đào quặng, Lưu huynh, ngươi vì sao lại ngăn chặn người Giáp Thân Hội đi đào quặng?”
Lưu Nham thở dài một hơi: “Triệu huynh như thế nào còn chưa nghĩ tới tới? Mỏ vàng mỏ bạc tuy là làm ta thèm thật sự, nhưng nơi này là Kinh Hồ Nam, thế lực loạn thật sự. Những cường hào tại địa phương đó dù Hoàng Thượng cũng không làm gì được bọn họ, Giáp Thân Hội chúng ta âm thầm ngủ đông đã gian nan, chỗ nào có thể so sánh hoàng đế còn không ngăn ngăn chặn được bọn họ? Dưới tình hình này, chẳng sợ chúng ta cũng đào ra mỏ vàng, cuối cùng còn bị Trần gia bọn họ cướp đi.”
Triệu Chu không thể không thừa nhận lời này của Lưu Nham rất có đạo lý.
Từ Hùng Nguyên cũng cảm thấy rất có đạo lý, nhưng trong những lời này giấu giếm ý tứ hắn cũng chỉ so với Hoàng Thượng vẫn là làm hắn phi thường không cao hứng. Tươi cười hắn đối với Lưu Nham cũng phai nhạt đi, “Những cường hào này thật đúng là lợi hại như vậy? Bọn họ cũng có binh mã?”
Lưu Nham tự nhiên mà cười nói: “Bọn họ không có binh mã, nhưng gia phó cùng tá điền trong nhà cộng lại liền có hơn hai ba ngàn người, hơn nữa quan hệ bọn họ cùng quan viên sau lưng rắc rối phức tạp, thiên ti vạn lũ, đúng là ỷ thế hϊếp người, cậy thế làm lớn mà thôi.”
Từ Hùng Nguyên bất mãn nói: “Gia phó hai ngàn người, làm sao có thể so với năm ngàn tinh binh của Từ Hùng Nguyên ta!”
Trong lòng hắn không tự chủ được mà nghĩ, thương hộ nho nhỏ kia cũng có thể bá chiếm một cái mỏ vàng, năm ngàn tinh binh này của Từ Hùng Nguyên hắn vừa ra, chiếm trước mỏ vàng này chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay?
Triệu Chu giống như là biết hắn suy nghĩ cái gì, đem suy nghĩ ở trong lòng Từ Hùng Nguyên nói ra không sai một chữ.
“Làm sao có thể như vậy!” Lưu Nham kinh ngạc, ngay sau đó chính là ngăn cản liên tục, “Những cường hào bản địa đều có quan hệ hoặc thân hoặc xa, tướng quân nếu muốn chiếm đoạt mỏ vàng, người có quan hệ cùng Trần gia đều sẽ tập thể công kích! Quan phủ cũng biết được nơi ở của tướng quân, nói không chừng sẽ phái binh bao vây diệt trừ chúng ta, huống chi hành sự như vậy, chẳng khác nào là thổ phỉ không thể nghi ngờ?”
Từ Hùng Nguyên cùng Triệu Chu liếc nhau, cùng nghĩ Lưu Nham này cái gì cũng tốt, chính là thư sinh cổ hủ quá.
Cái này sao có thể gọi là đoạt? Dù tính là mỏ vàng thật sự tới tay, vậy cũng chỉ là Trần gia hiếu kính với bọn họ.
Bọn họ không hẹn mà cùng bỏ qua cái đề tài này, cười trấn an Lưu Nham, kỳ thật trong lòng đã suy nghĩ, mỏ vàng kia rốt cuộc có đáng giá để bọn họ bất chấp nguy hiểm hay bị quan phủ phát hiện mà đoạt lấy.
Nếu như người phái đi kinh thành ám sát hoàng đế thành công, vậy là tốt rồi. Trong lòng Từ Hùng Nguyên tràn đầy thành kính mà nghĩ nếu Phật Tổ thật sự tồn tại, chắc hẳn là phù hộ chân long (*) là hắn, khiến cho người ám sát đi kinh thành thành công, tốt nhất cẩu hoàng đế có thể đã chết.
[(*) Chân long trong “Chân long thiên tử” (真龙天子) dùng để gọi các bậc đế vương cổ đại ]
Chỉ cần cẩu hoàng đế vừa chết, triều đình cũng không công sức để ý Giáp Thân Hội. Hoàng đế không có con nối dõi, những tông thân đó, Từ Hùng Nguyên cũng không tin bọn họ không đứng dậy làm loạn.
Mà một khi làm loạn, chính là lúc chân long Từ Hùng Nguyên hắn quật khởi.
Tới lúc đó, đừng nói mỏ vàng Trần gia, toàn bộ mỏ vàng trong thiên hạ đều là của Từ mỗ hắn!
Ha ha ha ha, vui sướиɠ