Tiết Viễn thành thật, không điên, rất dễ dàng đã bị Cố Nguyên Bạch trấn an, chính bản thân Cố Nguyên Bạch cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Y ngồi đảo đảo ngọn lửa trong chốc lát, nghĩ đến những việc mà Tiết Viễn vừa nói, này quả thực như là một cây gai đâm sâu vào trong lòng. Không chỉ với hắn, đối tất cả tướng sĩ biên quan mà nói, triều đình không làm, đều giống như là cái gai.
Người du mục nhất định là phải đánh, còn đánh cho bọn họ sợ, đem địa bàn bọn họ trở thành của mình, bắt những kẻ đó trở thành sức lao động miễn phí. Nhưng trước khi đánh bọn chúng, kỵ binh Đại Hằng phải huấn luyện trước.
Muốn huấn luyện kỵ binh, phải có thật nhiều thật nhiều ngựa.
Thuật cưỡi ngựa của người du mục vô cùng hung hãn, mà kỵ binh là thiên địch bộ binh, không thể bồi dưỡng nhiều kỵ binh, thì không thể chinh phục được toàn bộ người du mục trên thảo nguyên.
Kỵ binh hiện giờ trong triều đình không đủ, giao thông không thông thoáng, tạm thời không thể đánh hạ địa bàn người du mục, trước chỉ có thể phái người xây thương lộ hung hăng đánh bọn họ một trận, cho bọn hắn một trận giáo huấn, khiến cho bọn họ biết nghe lời. Quan phủ hộ giá thương lộ của Trương thị, cung cấp quân sự duy trì, vô pháp chỉnh đốn quân đội rải rác trên toàn bộ thảo nguyên, nhưng cũng có thể gϊếŧ gà dọa khỉ làm cho bọn họ ngoan ngoãn tiếp nhận chợ chung tại biên quan.
Ánh lửa đong đưa trên mặt Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn ở một bên đột nhiên từ trạng thái xuất thần liền hồi thần, hắn bỗng chốc chạy ra khỏi sơn động.
Bên ngoài sơn động vẫn còn mưa to tầm tã.
Cố Nguyên Bạch: “……” Tiết Viễn là thật sự có bệnh.
Tiết Viễn bị Thánh Thượng nói có bệnh xối một thân nước mưa, cảm thấy này nước này hẳn là có thể dội đi nước trong đầu hắn. Hắn lau mặt, cảm thấy bản thân đã thanh tỉnh lý trí, vì thế xoay người trở về sơn động, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Cố Nguyên Bạch ở giữa đám người.
Tiểu hoàng đế nghe được tiếng bước chân, nâng lên mí mắt nhìn hắn một cái, hẳn là Tiết Viễn quá mức chật vật, y có chút kinh ngạc, ngay sau khóe môi đó liền gợi lên nở nụ cười.
Tiết Viễn yên lặng nhìn Cố Nguyên Bạch, trong ánh mắt tựa hồ như có cái gì hiện lên, nhưng chờ khi Cố Nguyên Bạch muốn bắt lấy loại cảm giác này, Tiết Viễn lại thu hồi tầm mắt, đi nhanh về phía y.
Quần áo ướt đẫm, dán sát vào thân thể cao lớn cường hãn của hắn, nước mưa ướt rơi một đường theo hắn. Tiết Viễn thẳng tắp đi đến bên người Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch nhịn cười nhìn hắn: “Tiết thị vệ, ngươi xối đến hư đầu rồi sao?”
Trái tim Tiết Viễn nhảy lên tốc độ làm hắn phiền lòng, hắn nhìn Cố Nguyên Bạch sắc môi nhạt màu, “Thánh Thượng, thần hình như có chút không đúng.”
Cố Nguyên Bạch vén lên áo bào, trận địa sẵn sàng đón quân địch: “Không đúng chỗ nào?”
“Thần……” Thần thấy người trái tim liền bang bang nhảy, Tiết Viễn trầm ngâm một chút, “Thần luôn muốn……” Lội quần người.
Nói như thế nào đều không thích hợp.
Tiết Viễn nhìn thoáng qua trên người trưởng thị vệ Trương Tự, tự hỏi chính mình có muốn lột quần hắn, chỉ nghĩ một chút, sắc mặt tức khắc biến đổi, ghê tởm đến độ sắp nôn ra.
Sau khi ghê tởm xong, Tiết Viễn thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ này không phải là lão tử có vấn đề, lão tử vẫn là không thích nam nhân.
Vậy vì cái gì đối diện với Cố Nguyên Bạch liền sẽ loạn nhảy, liền nghĩ muốn lột quần y?
Vì cái gì tới hiện tại…… Trong lòng nghĩ tất cả đều là Cố Nguyên Bạch.
Tiết Viễn hoang mang.
Sau một lúc lâu, hắn cúi người chống lên người Cố Nguyên Bạch, ở bên tai y hùng hồn hữu lực mà nói nhỏ nói: “Thần muốn nhìn nơi đó của ngài rốt cuộc có phải hồng nhạt hay không?!”
Loại này ngữ khí, giống như là ngữ khí đang tìm kiếm một đáp án cuối cùng.
Không quan hệ với những đồ vật thượng vàng hạ cám, Tiết Viễn liền muốn biết bản thân có phải coi trọng liếc mắt một cái là có thể khôi phục nguyên trạng hay không.
Cố Nguyên Bạch không thể hiểu được, “Nơi nào?”
Hơi thở Tiết Viễn cực nóng, bằng phẳng mà nói: “Nam căn.”
Bọn thị vệ tốp năm tốp ba vây quanh đống lửa ngồi một vòng thấp giọng nói chuyện, liền nghe thấy một bên vang lên âm thanh “Phanh” một tiếng, bọn họ quay đầu vừa nhìn thấy Đô Ngu Hầu đại nhân bị Thánh Thượng bọn họ nâng một chân đá lên nam căn.
[Biết là hông nên chen vô mạch truyện cơ mà khúc này zừa lòng quá]
Sắc mặt Thánh Thượng khó coi, cười lạnh liên tục. Tiết Viễn đã quỳ rạp xuống đất, thống khổ mà cong eo cảm thụ được cảm giác vừa đau xót vừa thoải mái. Bọn thị vệ nhìn biểu tình Tiết Viễn như vậy, đều đã cảm nhận được thống khổ của hắn, cả người không khỏi run lên một trận lạnh lẽo.
Một đá này của Cố Nguyên Bạch dùng lực vô cùng tàn nhẫn, còn may là Tiết Viễn kịp thời lui về phía sau một bước giảm bớt lực đạo, nếu không thật sự muốn phế bỏ, trở thành thái giám đầu tiên trong Tiết gia.
Nhưng lực đạo giảm bớt như vẫn đau, Tiết Viễn đau đến cong lưng, Cố Nguyên Bạch nhìn hắn như thế, biểu tình trên mặt cuối cùng trở nên sảng khoái.
Y đi lên trước, “A” một tiếng: “Còn biết đau?”
Đầu Tiết Viễn đầy mồ hôi, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Nguyên Bạch, trong ngực lại bắt đầu loạn nhảy lên. Hắn theo tâm ý duỗi tay nắm lấy cổ chân Cố Nguyên Bạch, đau đến như hít phải khí lạnh nói: “Thánh Thượng, đừng đá làm bị thương bản thân.”
*
Một khắc khi trời đổ mưa to xuống, lòng người trong Khâm Thiên Giám đều lạnh.
Nhưng lúc này không ai quản trong lòng bọn họ lạnh không lạnh, cung hầu cùng cấm quân bận bận rộn rộn, không ngừng đi đưa những vương công quý tộc cùng các đại thần săn thú bên ngoài nhất nhất trở về tránh mưa. Nhưng sốt ruột cùng quan trọng nhất là Thánh Thượng vẫn chưa có ai tìm ra.
Hoàng Thượng để Khâm Thiên Giám tính toán thời tiết rất nhiều lần, chính là bởi vì hiện giờ đang ở thời kỳ mấu chốt phản hủ hành động, Cố Nguyên Bạch là người tâm phúc, nếu y bị bệnh, trong thời gian hồi phục, không có hoàng đế làm chỗ dựa, những kẻ phản hủ đều sẽ thu lại chân tay, sẽ bị địa đầu xà cướp đi quyền chủ động.
Nhưng ngày quan trọng như vậy, Khâm Thiên Giám lại không tính ra sẽ có mưa!
Cung hầu cùng cấm quân gấp đến độ nổi nóng, sợ Thánh Thượng mắc mưa, lại sợ Thánh Thượng không mặc đủ quần áo. Sau khi Hòa Thân Vương cả người ướŧ áŧ được hộ tống trở về, biết được tin Thánh Thượng còn chưa trở về.
Hòa Thân Vương đứng một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh liền xoay người chạy nhanh ra ngoài, lệnh nhóm thân vệ chuẩn bị áo tơi (*), dắt ngựa chuẩn bị xông vào trong mưa, đi tìm hoàng đế không để người khác bớt lo kia.
[(*) Áo tơi: được làm từ lá cây, nhằm che mưa, che nắng]
Thân vệ khuyên nhủ: “Vương gia, nhóm cấm quân đã xuất động đi tìm. Dù chúng ta đi, cũng là như muối bỏ biển.”
“Vậy như muối bỏ biển đi,” Hòa Thân Vương xoay người lên ngựa, giọt mưa đánh vào trên áo tơi, chảy xuống dưới thân, “Nhanh lên.”
Thân vệ bất đắc dĩ, chỉ có thể tròng lên áo tơi đuổi theo. Ngựa ở dưới làn mưa to giàn giụa đi đường khó khăn, rất nhiều lần bởi vì nước mưa mà trượt mấy lần, Hòa Thân Vương gân cổ lên hô vài câu Thánh Thượng, cuối cùng hao hết kiên nhẫn, liền lớn tiếng kêu lên: “Cố Liễm ——”
Thánh Thượng tên là Cố Liễm, tự là Nguyên Bạch, Nguyên mang nghĩa căn nguyên bắt đầu, Bạch mang nghĩa thanh chính hiền lưu, vừa lúc đối ứng với chữ Liễm (*). Khi Tiên đế qua đời Thánh Thượng còn chưa cập quan, trước khi hấp hối liền để lại hai chữ này làm tên tự của Cố Nguyên Bạch.
[(*) Nguyên 元: thể hiện sự bắt đầu, nguyên nhân. Bạch 白: tâm hướng đến sự tài đức sáng suốt. Liễm 敛: Nghiêm nghị.]
Hòa Thân Vương đã quen kêu tên Cố Nguyên Bạch, lúc này hắn xả giọng kêu một tiếng, sắc mặt thân vệ bên người bỗng chốc biến đổi, ngăn cản nói: “Vương gia! Không thể gọi thẳng thánh danh!”
Hòa Thân Vương lau mặt, trên mặt hiện lên một tia chua xót, hắn lẩm bẩm nói: “Bổn vương thế mà lại quên……”
Hắn xuất thần trong chớp mắt, lại phục hồi tinh thần, tiếp tục cùng bọn thuộc hạ kêu lớn: “Thánh Thượng ——”
Bên trong sơn động, Thánh Thượng được mọi người nôn nóng tìm kiếm lại đang thản nhiên sưởi bên đống lửa, Tiết Viễn vừa bị y đạp một chân tinh thần no đủ còn cười hì hì mà đốt lửa cho y. Trên mặt Cố Nguyên Bạch không biểu tình, đối với hắn cũng không có sắc mặt tốt.
Tiết Viễn ngày thường không phải là người nói nhiều, nhưng nhìn vẻ mặt không biểu tình của tiểu hoàng đế, miệng hắn liền bắt đầu một khắc cũng không ngừng lại, trên mặt tươi cười không ngừng, đùa giỡn với Thánh Thượng muốn y lộ ra nụ cười.
Cơ thể hắn đối diện với đống lửa đã được lửa hong khô, tóc đen phía sau còn thắt lại thành một khối. Bộ dáng nói không nên lời là anh tuấn hay là xấu, nhưng rất có thiên phú chọc cười người khác.
“Thánh Thượng,” Tiết Viễn cười tủm tỉm nói, “Thần kể cho ngài một chuyện thú vị.”
Hắn chọn câu chuyện xưa về một thư sinh xuống nông thôn dạy học, lại không biết ngũ cốc là gì nhưng vẫn giả vờ hiểu biết. Văn nhân cùng võ nhân trời sinh mâu thuẫn, văn nhân ghét bỏ võ nhân thô lỗ, võ nhân ghét bỏ văn nhân làm bộ làm tịch. Bởi vậy Tiết Viễn kể xong câu chuyên này, có thị vệ khiêm tốn chỉ cong cong khóe miệng, lại có không ít người trực tiếp bật cười.
Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, tuy rằng còn muốn đá hắn thêm một lần nữa, nhưng cũng nghe lọt được câu chuyện này.
Nghe qua thì cảm thấy buồn cười, nhưng là tinh tế nghiền ngẫm, liền cảm thấy bất đắc dĩ cùng hận không tranh cãi.
Thư sinh Đại Hằng, có ít người xác thật chưa bao giờ xuống đất qua, cả đời cũng không biết ngũ cốc trong chén được làm ra như thế nào. Cũng có rất nhiều người trước khi đọc sách làm quan cũng trải qua sinh hoạt kham khổ một lòng vì dân, nhưng sau khi làm quan lại tham ô hủ bại, khiến cho bá tánh địa phương cũng không được sống yên ổn. Chuyện như vậy nhiều lần không dứt, cầm công khoản ăn nhậu chơi bời xa hoa lãng phí thành tánh, trong sâu thẳm ký ức của Cố Nguyên Bạch nhớ rõ nhất một người, chính là 《 Mẫn nông 》 của tác giả Lý Thân (*), bởi vì tương phản quá lớn, khi còn nhỏ thiếu chút nữa tam quan bị ảnh hưởng lớn.
[(*)Lý Thân (772–846) là thi nhân đời Đường, tự Công Thùy, người Vô Tích, Nhuận Châu (nay là thành phố Vô Tích tỉnh Giang Tô). Năm Nguyên Hòa thứ nhất (năm 806) ông đỗ tiến sỹ sau đó đã đảm nhiệm các chức hàn lâm học sỹ, tể tướng, được bổ nhiệm làm Tiết độ sứ Hoài Nam. Lý Thân là người đầu tiên đã sáng tác 20 bài thơ “Tân nhạc phủ”, hiện nay đã bị thất truyền.
Mẫn nông: được Lý Thân sáng tác khi đang trên đường về quê Hào Châu (thuộc An Huy ngày nay). Bài thơ này hiện nay được phổ thành thơ lục bát và có đưa vào bài giảng của Việt Nam:
Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Mọi người có thể tra gg để xem nguyên tác]
Y thở dài, bắt đầu lo lắng cho đầu tóc cùng tuổi thọ của chính mình, đoạn đường dài này, khi nào mới đến đầu.
Tiết Viễn thấy người người đều cười, chỉ duy độc tiểu hoàng đế lại thở dài. Chân tay hắn có chút luống cuống, lấy ra sự tự tin lãnh binh đánh giặc, trầm giọng nói: “Thánh Thượng nếu không thích câu chuyện này, thần còn có vài câu chuyện khác.”
Hắn vừa dứt lời, người trong sơn động liền nghe được bên ngoài có tiếng hô to “Thánh Thượng”. Thị vệ dựa gần cửa động vội vàng đứng dậy, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, hồi bẩm nói: “Thánh Thượng, là Hòa Thân Vương dẫn người tới!”
“Bọn họ tới làm cái gì?” Cố Nguyên Bạch nhìn xem ngoài động không thấy mưa nhỏ đi, “Mưa to như thế, cho dù bọn họ tìm được trẫm, trẫm cũng không thể theo chân bọn họ trở về.”
Không phải Cố Nguyên Bạch sợ gặp mưa, mà là thân thể Cố Nguyên Bạch với vận mệnh quốc gia cùng chung nhịp thở, hắn không thể để chính mình mạo hiểm.
Thị vệ chần chờ nói: “Thần báo Hòa Thân Vương trở về?”
“Để cho bọn họ vào đi,” Cố Nguyên Bạch nói, “Đốt củi sưởi ấm, đợi mưa tạnh lại cùng nhau đi.”
Thị vệ liền chạy tới phía trước cửa động, cật lực kêu to Hòa Thân Vương cách đó không xa. Sau một lúc lâu, Hòa Thân Vương khoác áo tơi và hơn mười thân vệ liền đi vào sơn động. Bọn họ cởϊ áσ tơi đã nhiễm đầy nước trên người ra, Hòa Thân Vương nâng mắt, nhìn thấy sắc mặt Cố Nguyên Bạch vẫn còn tốt, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đám người Khâm Thiên Giám kia làm ăn kiểu gì không biết,” Hòa Thân Vương cau mày đi đến bên người Cố Nguyên Bạch ngồi xuống, duỗi tay sưởi ấm, “Ngày quan trọng như vậy cũng tính không chính xác. Nếu không phải các ngươi có thể tìm được sơn động, sợ là một đám người đều nhiễm phải phong hàn.”
Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, tán đồng nói: “Xác thật nên phạt.”
Hòa Thân Vương không khỏi cười, lại nhìn y một cái, không tự chủ được nói: “Thánh Thượng sưởi ấm bao lâu rồi mà cả người đều nóng? Trên mặt đã đỏ lên.”
“Phải không?” Cố Nguyên Bạch cũng có chút khát nước, y đang muốn nói Trương Tự lấy cho y chút nước, phía bên phải liền có một túi nước được đưa tới, đúng là Tiết Viễn.
Cố Nguyên Bạch tiếp nhận uống một ngụm, cười nói: “Hòa Thân Vương, tình huống bên ngoài như thế nào?”
Hòa Thân Vương cùng y nói, nhìn bộ dạng nghiêm túc nghe của Cố Nguyên Bạch, vẻ mặt của hắn trong nháy mắt trở nên nhu hòa, rồi sau đó lại đột nhiên cứng đờ. Ngữ khí cũng dần dần trở nên cứng ngắc, “…… Nhóm chư vị đại thần rất quan tâm đến Thánh Thượng, cũng không có người bị thương hoặc là bị bệnh.”
Cố Nguyên Bạch gật đầu, “Không tồi.”
Hòa Thân Vương nhìn đống lửa, bắt đầu trầm mặc không nói.
Ánh lửa nhảy lên trong đáy mắt hắn, cảm giác thống khổ giống như là đem hắn đặt trên lửa mà nướng.
Hoặc là nói, chính là bởi vì Cố Nguyên Bạch ở bên cạnh hắn, hắn cách Cố Nguyên Bạch gần như thế, mới có thể cảm thấy thống khổ như vậy.