Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 41

Trẫm…… Đôi mắt bị cay rồi.

Cố Nguyên Bạch đang muốn muốn mắt dời đi, lại đột nhiên nhìn thấy miệng vết thương trên eo Tiết Viễn. Đó là một vết sẹo đáng sợ như là bị đao chém, mặc dù là hiện tại nhìn qua cũng có thể thấy được lúc trước bị thương nặng như nào, cơ hồ có thể bỏ mạng.

“Đây là như thế nào?” Cố Nguyên Bạch nhíu mày, muốn biết đã gặp phải chuyện gì mới có thể khiến cho vai chính công trong truyện bị vết thương trí mạng như vậy.

“Trời sinh liền dài như vậy,” Tiết Viễn nhíu mày, “Thần là một kẻ thô nhân, so không được với Thánh Thượng.”

Cố Nguyên Bạch giữa mày nhảy lên, “Trẫm nói chính là vết thương trên eo ngươi!”

Sắc mặt Tiết Viễn lập tức lạnh xuống, hắn trầm mặc đem quần kéo lên, liền xoay người đi theo bọn thị vệ nhặt củi lửa.

Cố Nguyên Bạch lạnh lùng nói: “Trở về cho trẫm!”

Tiết Viễn bước chân chợt ngừng trong chốc lát, mới xoay người một lần nữa đối mặt với Cố Nguyên Bạch.

Hai mày hắn nhíu chặt, trong mắt âm u, sương mù nặng nề che khuất thần sắc trong mắt, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, tâm tình hắn lúc này phi thường không tốt.

Như là thùng dầu hỏa, vẫn cố cách xa Cố Nguyên Bạch một chút, sợ làm Thánh Thượng bị thương.

Lời răn dạy sắp từ trong cổ họng thốt ra bị Cố Nguyên Bạch đè ép đi xuống, y hừ lạnh một tiếng, nói: “Không phải muốn chữa thương cho trẫm sao?”

Thần sắc trong mắt Tiết Viễn biến mất, cuối cùng tiến lên, thấp giọng nói: “Thánh Thượng bị thương chỗ nào?”

Lúc trước còn cầu xin Cố Nguyên Bạch cho hắn xem một cái, kết quả nhắc tới vết thương trên eo hắn, hiện tại tên chó điên này cũng không mềm mỏng cúi đầu cầu xin.

Cố Nguyên Bạch không vui nói: “Bên trong cẳng chân trái.”

Tiết Viễn cúi đầu, quỳ một gối ở trên mặt đất, đem chân trái Cố Nguyên Bạch nâng lên, kéo lớp trang phục ở ngoài ra, hắn còn muốn nhất nhất cởi ra, sau đó đem ống quần cuốn lên.

Y phục hôm nay Cố Nguyên Bạch là đỏ thẫm, nếu bị thương đổ máu thì từ ngoài nhìn vào cũng rất khó nhận ra. Cố Nguyên Bạch chỉ là cảm thấy chỗ này có chút đau, chờ đến khi Tiết Viễn đem cẳng chân trái chân lộ ra, đôi mắt y nhìn thấy, thì ra thật đúng là bị thương.

Vết thương hẳn là do bị quẹt phải cành lá hoặc là trong lúc cưỡi ngựa lơ đãng tạo thành, Tiết Viễn thấy được miệng vết thương, sắc mặt trầm xuống, lực dưới tay càng thêm mềm nhẹ. Hắn từ trong ngực móc ra bình thuốc lần trước vẫn chưa dùng hết, sau khi rửa sạch miệng vết thương, liền bôi thuốc lên giúp Cố Nguyên Bạch.

Nghiêm túc vô cùng, tay bôi thuốc không có một tia run rẩy, hắn sợ Cố Nguyên Bạch đau đến rút chân về, còn dùng một bàn tay chặt chẽ nắm lấy cổ chân Cố Nguyên Bạch.

Lòng bàn tay nóng như lửa.

Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt nhìn thoáng qua miệng vết thương, “Tiết Cửu Dao, trẫm hỏi ngươi, ngươi vừa mới xoay người đi cái gì?”

Tiết Viễn lại nói: “Thánh Thượng, bọn người Trương đại nhân đã trở lại.”

Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn thấy, chỉ trong một cái chớp mắt, Tiết Viễn đã lui xuống, tự mình chuẩn bị đi nhóm lửa đốt những củi gỗ đã bị ướt nước mưa.

Sau một lúc lâu, trưởng thị vệ cầm khăn ướt đi tới, ôn thanh giải thích nói: “Thánh Thượng, Tiết đại nhân nói những củi gỗ ướt này khi đốt lên, sẽ tạo khói lớn, e sợ ngài bị sặc, vẫn là dùng khăn ướt che lại miệng mũi cho thỏa đáng.”

Cố Nguyên Bạch tiếp nhận ướt khăn, nhìn thoáng qua Tiết Viễn, trưởng thị vệ nhìn theo ánh mắt y. Mặc dù là không thích Tiết Viễn, nhưng trưởng thị vệ trung thành đáng tin cậy vẫn nói: “Tiết đại nhân hiểu biết rất nhiều.”

Cố Nguyên Bạch đem khăn che lại miệng mũi, cuối cùng nói: “Ngươi cần học một vài điểm tốt từ hắn.”

Sắc mặt Trương Tự uốn éo, thiếu chút nữa muốn nói trên người Tiết thị vệ còn có thứ tốt sao? Nhưng bởi vì lời này là Thánh Thượng nói, hắn liền chỉ cho rằng chính mình đang vì thành kiến mà xem nhẹ ưu điểm trên người Tiết Viễn, vì thế gật đầu, nói: “Thần sẽ nghe lời Thánh Thượng nói.”

Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu.

*

Chờ đến khi đống lửa bốc cháy lên, sương khói trong huyệt động cũng chậm rãi tan đi.

Cố Nguyên Bạch ngồi ở bên cạnh đống lửa, ánh lửa ánh lên gương mặt y. Tiết Viễn dị thường trầm mặc, ở một bên hết sức chuyên chú mà khảy khảy đống lửa.

Cố Nguyên Bạch nói: “Tiết thị vệ, trẫm muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”

Dư quang Tiết Viễn liếc qua y, ánh sáng ấm áp ở trên người tiểu hoàng đế nhảy lên, sắc mặt bị lửa hun đến hơi hơi đỏ, mềm mại như đậu hũ. Ngữ khí hắn không tự giác mà mềm đi, “Thánh Thượng muốn hỏi cái gì?”

Cố Nguyên Bạch nói: “Hỏi ngươi về quân nhu (*) trong quân, hỏi ngươi trong binh mã cùng binh lính mới cũ trong quân, còn có những lão binh bị thương.”

[(*) Quân nhu: Đồ cần dùng cho đời sống của quân đội như quần áo, lương thực...]

Mấy vấn đề này Cố Nguyên đương nhiên biết rõ, nhưng từ một cái góc độ khác nhìn nhận mấy vấn đề này, có khi sẽ có những thu hoạch khác.

Tiết Viễn đối với những thứ này chính là vô cùng quen thuộc, hắn há mồm nói từng điều từng điều. Những thứ đã tạm ổn, những thứ khịt mũi coi thường, có một ít ý tưởng, thế nhưng trùng hợp giống như những ý tưởng của Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch mày nhăn lại, cười ngâm ngâm mà nhìn hắn nói, chờ hắn nói xong phân bố binh lính mới trong quân cùng cọ xát, Cố Nguyên Bạch lặp lại vấn đề bản thân muốn biết đến nhất một lần nữa: “Những lão binh bị thương đâu?”

Tiết Viễn cười như không cười nói: “Thánh Thượng, bọn họ liền thảm.”

“Bị thương nhẹ không cần phải lãng phí thuốc, chính mình tự chịu đựng đi. Bị thương nặng không cần phải lãng phí thuốc, chính mình chờ chết. Gãy chân, không có tay, bởi vì không thể cầm lấy đại đao trường thương ra chiến trường, cho nên căn bản không cần phải chữa thương.”

Trong mắt Tiết Viễn lạnh nhạt, còn không quên nghiêng đầu nhìn bọn thị vệ chung quanh đang nghe hắn nói lộ ra răng nanh thấm người cười, “Thật là một thủ đoạn tiết kiệm thuốc tốt, có phải thế không?”

Biểu tình bọn thị vệ phức tạp, đều có thể nhìn ra Tiết Viễn là đang nói mỉa mai.

Nhưng cảnh tượng như vậy, mặc dù là nói nhiều, cũng chưa từng tự mình nhìn qua tác động mạnh như nào. Chỉ là Tiết Viễn tự mình trải qua chiến trường, cho nên khi nói lên lời nói này, trời sinh có chứa ba phần khí tràng làm người tin phục.

Cố Nguyên Bạch lại hỏi: “Vết thương trên eo sườn ngươi là bị như thế nào?”

Tiết Viễn chậm rãi nhìn về phía y, câu môi, “Thánh Thượng thật sự muốn biết?”

Vẻ mặt của hắn không đúng, như là dã thú sắp bạo khởi.

Cố Nguyên Bạch gật gật đầu.

Tiết Viễn đột nhiên bạo khởi, giống như ác lang dùng sức đem Cố Nguyên Bạch đẩy ngã trên mặt đất. Hai tay hắn chống ở đầu sườn Cố Nguyên Bạch, hai mắt phiếm hồng, cả người chặn ở trên người Cố Nguyên Bạch tạo thành một bóng đen, “Thánh Thượng, biết dê hai chân không?”

“Thánh Thượng!” Bọn thị vệ bỗng chốc đứng dậy, rút ra bội đao nhắm vào người Tiết Viễn, vây quanh hai người bọn họ ở giữa, “Tiết Viễn, buông Thánh Thượng ra!”

Chó điên thật sự phát điên, bộ dạng đáng sợ, nặng như vậy, thế nhưng Cố Nguyên Bạch lại không cảm thấy có bao nhiêu đau.

Khả năng Tiết Viễn cũng không có chú ý tới, động tác khi hắn đẩy ngã Cố Nguyên Bạch xuống đất đều không tự giác được mà dùng lực nhẹ rất nhiều.

Cố Nguyên Bạch: “Cái gì gọi là dê hai chân?”

“Ở trên chiến trường, đánh giặc thua sẽ bị đối phương cướp đoạt,” Tiết Viễn nhếch môi, âm u nói, “Thời điểm không có đồ ăn, bọn họ đem các nữ nhân coi như súc sinh, coi như đồ ăn, coi như quân kỹ, quân lương tùy thân mang theo. Gọi là dê hai chân. Những dân tộc du mục đó còn đem những nữ nhân này chia làm ba bảy loại, đồ ăn cũng có phương thức nấu nướng khác nhau, Thánh Thượng, lớn lên xinh đẹp sẽ bị đặt ở trong lu, dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu chín, đây cũng chính là ưu đãi của bọn họ đối với nữ tử xinh đẹp.”

Gân xanh trên cổ Tiết Viễn bởi vì phẫn nộ mà căng lên, hắn đè nặng, “Chúng ta canh giữ ở biên quan, muốn gϊếŧ những tên du mục này. Nhưng con mẹ nó mặc kệ đã nói qua với triều đình vài lần, triều đình cũng không đồng ý cho chúng ta khai chiến! Xua đuổi bọn họ có thể xua đuổi vài lần? Không gϊếŧ tuyệt bọn họ thì bọn họ không biết lợi hại! Muốn quân lương không có quân lương, muốn lương thực triều đình không cho, vũ khí đều con mẹ nó cùn! Bổ sung binh, binh từ đâu ra?!”

Tiết Viễn cười lạnh, “Ngày hôm đó lão tử thấy đám người du mục kia lại tới, trước tiên liền canh giữ trong nhà bá tánh. Bọn họ sợ hãi a, thấy chúng ta mỗi ngày đóng ở biên quan lại không khai chiến, bọn họ cho rằng chúng ta là đồng bọn với đám người du mục. Chúng ta vừa xuất hiện trước cửa nhà bọn họ, bọn họ liền cho rằng chúng ta muốn đem đàn bà trong nhà bọn họ cướp đi ăn, bà lão tóc bạc đầy đầu cầm dao phay vọt ra, bị binh lính thủ hạ theo bản năng cấp giơ đại đao lên chém.”

“Liền chứng thực rằng đám quan binh chúng ta là đến náo loạn,” Tiết Viễn cúi đầu, hơi thở nóng rực phun trên mặt Cố Nguyên Bạch, “Bọn họ bạo động. Bá tánh bạo động không phải bọn họ chết, chính là bọn họ gϊếŧ chết chúng ta. Quân đội áp xuống bạo động, không muốn gϊếŧ bọn họ, nhưng bọn họ lại liều mạng gϊếŧ chúng ta. Vết thương này của lão tử, là bởi vì bị một tiểu hài tử cầm đại đao chém lên.”

Trong động trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở thô nặng Tiết Viễn.

“Nhưng cũng nhờ bọn họ bạo động,” Tiết Viễn đột nhiên cười một tiến, “Đoạt lương thực của đám người chết này, chúng ta mới có thể sống tiếp.”

Trong thị vệ có người nghe vậy bạo nộ nói: “Các ngươi như thế nào có thể ——”

Tiết Viễn quay đầu hung ác mà liếc mắt nhìn bọn họ một cái, người vừa nói chuyện không khỏi nhắm lại miệng.

“Thánh Thượng hỏi thần nhiều vấn đề như vậy, thần cũng muốn hỏi Thánh Thượng một sự kiện,” Tiết Viễn cúi đầu nhìn Cố Nguyên Bạch, nhìn thẳng tiểu hoàng đế kiều nộn trái ngược hoàn toàn với hắn, vươn một bàn tay nâng cằm tiểu hoàng đế lên, tay muốn khống chế lực khí cho nên căng chặt bắt đầu phát run: “Thánh Thượng, người lúc ấy đang làm cái gì?”

Thánh Thượng hơi hơi nhăn lại mày, nói: “Tiết Viễn, trẫm không chịu nổi đau.”

Đôi tay Tiết Viễn mãnh liệt run lên một chút.

Hắn cứng đờ mà nhìn Cố Nguyên Bạch, giống như là bị đánh mạnh một cái, sự điên cuồng hoàn toàn tan thành mây khói. Hắn chậm rãi từ trên người tiểu hoàng đế đi xuống, sau đó kéo Cố Nguyên Bạch, nói giọng khàn khàn: “Chỗ nào đau?”

Điên rồi, Tiết Viễn cảm thấy chính mình điên rồi.

Cố Nguyên Bạch nói bốn chữ “Không chịu nổi đau” này, trong nháy mắt liền đánh tan oán khí vừa mới dâng lên trong lòng Tiết Viễn.

Hồi ức thống khổ dâng lên trong một khắc đột nhiên im bặt, oán khí của thù hận cùng những nỗi hận không thể ăn thịt uống máu người thống trị lại lần nữa trở nên bình tĩnh. Bởi vì những việc này dâng lên lửa giận cùng tàn nhẫn, lại như là đột nhiên bị nước lạnh tưới triệt.

Cố Nguyên Bạch nâng thân ngồi dậy, trên tóc y lây dính bụi đất trên mặt đất, dấu tay rõ ràng trên cằm có thể thấy được. Tiết Viễn nhìn dấu tay do hắn tạo ra, nháy mắt quay đầu trách chính mình.

Tiết Cửu Dao, ngươi không biết thân thể yếu nhược của y sao?

Tiết Viễn giơ tay tát chính mình một cái.

Lại nghĩ nghĩ, ngươi xong đời Tiết Viễn.

Hận ý cùng oán khí vừa mới nặng nề như vậy, ngươi làm sao có thể gánh nổi.

Cố Nguyên Bạch hoãn hoãn, kỳ thật cũng không đau như vậy, Tiết Viễn không tự giác bảo vệ y. Y nói như vậy, chỉ bởi thấy Tiết Viễn muốn nổi điên, cho nên nhắc nhở hắn.

Chỉ là không nghĩ tới những lời này lại có hiệu quả tốt như vậy.

Tốt hơn một chút…… Nằm ngoài mong đợi của Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch thở ra một hơi, sau đó nghiêng thân qua, giống như Tiết Viễn vừa mới đối với y, y cũng nắm cằm Tiết Viễn, xoay gương này mặt qua, khiến hắn rành mạch mà nhìn thẳng chính mình.

Ánh lửa nhảy lên, người chung quanh không dám nói một câu, trong tiếng hít thở, tiếng hít thở của đối phương so với chính mình còn bỏng người hơn.

“Nếu trẫm đã cầm quyền, vậy sẽ không phát sinh lại sự tình như lời ngươi nói,” Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng bâng quơ, “Tiết thị vệ, ngươi tin trẫm không?”

Tiết Viễn ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên Bạch, không kịp đáp lời, hắn nghe được một thanh âm kỳ quái.

Thanh âm kia bang bang loạn nhảy, giống như là từ trong l*иg ngực truyền tới.