Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 61.Có kẻ không muốn sống

Buổi ghi hình vừa kết thúc, ngay lập tức hot search đứng top đầu của các trang mạng tối hôm nay chính là tin chủ tịch Hoắc thị - Hoắc Quân Nghị tuyên bố sắp kết hôn, nhưng đối tượng lại không phải là Phùng tiểu thư như những đồn đoán trước đây.

"Chúng tôi quen nhau đã từ rất lâu, có thể nói là thanh mai trúc mã..."

"Tôi đã cầu hôn cô ấy....chắc chắn hôn lễ sẽ tổ chức sớm thôi..."

Ngồi ở phòng khách cầm điện thoại lướt một lượt, Hạ Tử Du đọc đi đọc lại nội dung đến nỗi thất thần, tới khi cô có phản ứng trở lại thì đã thấy Hoắc Quân Nghị đứng ngay trước mặt mình.

"Anh...về từ lúc nào? Sao em không nghe thấy tiếng động gì?"

"Anh phải hỏi em mới đúng, xem gì mà tập trung đến nỗi anh đứng ở đây một lúc lâu mà em cũng không biết. Có phải lén anh xem cái gì mờ ám?!"

Hoắc Quân Nghị nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sôpha, thuận tiện kéo cả người Hạ Tử Du sát vào lòng mình, dành lấy điện thoại từ tay cô.

"Quân Nghị, những tin tức này..."

Hạ Tử Du ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, ngập ngừng nói.

"Không nghĩ tới đám nhà báo đó tin tức lại nhanh tới vậy! Nhưng lần này anh rất hài lòng."

Khoé môi nhếch lên thật cao, đủ thấy tâm trạng Hoắc Quân Nghị lúc này vô cùng sảng khoái.

"Anh làm vậy...sẽ không sao chứ? Còn chuyện hợp tác với Phùng thị..."

Dù sao Phùng thị ở thành phố Y cũng có tiếng tăm, vậy mà ngay trên sóng truyền hình, Hoắc Quân Nghị lại nói mấy lời phũ phàng kia, chẳng khác nào giáng cho bọn họ một bạt tai.

"Anh không làm vậy, mấy người họ Phùng đó khẳng định sẽ không từ bỏ ý định mượn mấy tờ báo lá cải viết lung tung về quan hệ của anh với con gái bọn họ. Chẳng lẽ mỗi lần đọc báo em muốn thấy hình ảnh chồng của mình xuất hiện với cô gái khác sao?!"

Hoắc Quân Nghị hiểu được lo lắng của Hạ Tử Du, bàn tay to vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô như dỗ dành, trầm ấm nói.

"Chồng... gì chứ?! Em có nói sẽ đồng ý lấy anh sao?"

Môi hồng khẽ chu, cái người này, sao miệng lưỡi nói mấy lời ngon ngọt càng ngày càng trơn tru như vậy chứ?!

"Không lấy anh thì lấy ai? Cả đời này em chỉ được có một người đàn ông là anh, nhớ chưa?"

Sốt sắng nâng cằm của Hạ Tử Du lên nhìn thẳng vào mắt mình, Hoắc Quân Nghị bá đạo yêu cầu.

"Ai thèm lấy người bá đạo độc tài như anh chứ! Chỉ giỏi bắt nạt người ta...A...anh làm gì vậy? Mau đứng lên, chúng ta còn chưa ăn cơm mà."

Lời Hạ Tử Du còn chưa nói xong, cả cơ thể cao lớn của Hoắc Quân Nghị đã nằm đè lên người cô, bàn tay to mang theo nhiệt độ nóng hổi bắt đầu luồn vào bên trong quần áo, xấu xa hành động.

"Vợ ơi, vận động trước, lát ăn cơm sẽ ngon hơn, hửm?"

"Không muốn, không muốn, ưʍ... anh ăn hϊếp người quá đáng!"

Tiếp theo đó, quần áo từng cái từng cái một đáng thương nằm la liệt dưới sàn nhà. Trong phòng, một màn xuân sắc ái muội cùng tiếng thở dốc dồn dập lại không ngừng vang lên...

---------

Trong một căn hộ cao cấp,

"Tại sao lại là mày? Không thể nào, không thể nào như thế được! Aaaa."

Tức giận hét to một tiếng, tiếp theo đó là tiếng ly tách bị va đập rơi vỡ tung toé dưới sàn nhà. Đường San San siết chặt tờ báo trên tay như muốn vò nát, sắc mặt vặn vẹo tức giận cực kì khó coi.

Mấy tấm hình không rõ nét trên tờ báo kia đều là ảnh của Hoắc Quân Nghị cùng một cô gái sánh bước bên nhau do mấy tay săn ảnh chụp lén được mấy ngày gần đây khi tin tức Hoắc tổng của Hoắc thị tuyên bố sắp kết hôn được tung ra.

Vì chụp lén từ xa nên chất lượng độ phân giải mấy tấm hình kia không tốt lắm, tuy nhiên vẫn đủ để người xem cảm nhận được từng ánh mắt, cử chỉ thể hiện rõ sự thân mật của hai người đang yêu.

Trong khi đa số mọi người đều hết sức tò mò về thân phận của cô gái may mắn đã cướp mất trái tim người đàn ông độc thân kim cương của bọn họ thì Đường San San vừa nhìn đã nhận ngay ra, cô gái kia không ai khác lại chính là Hạ Tử Du.

Vì cái gì mà những thứ tốt đẹp trên đời này đều dễ dàng thuộc về nó? Con nhỏ mồ côi, xuất thân thấp kém, không có gia thế như nó lấy tư cách gì mà đòi ở bên cạnh Hoắc Quân Nghị chứ?

Tài phú cùng địa vị của Hoắc thị cô chưa từng có một ngày nào muốn buông tha, chỉ tại trước đây tuổi trẻ bồng bột, vì quá nóng vội mà đi sai nước cờ, nếu không thì giờ này Hoắc Quân Nghị đã là chồng của cô rồi.

Càng nghĩ ngọn lửa đố kị cùng ghen tỵ trong lòng càng cháy thêm hừng hực. Đường đường là một đại minh tinh được bao nhiêu đàn ông thèm khát, ngưỡng mộ, chẳng lẽ lại chịu thua con nhỏ quê mùa đó? Cô không cam tâm, như vậy quá mất mặt.

Hoắc Quân Nghị vốn dĩ là của cô, người đàn ông tốt như vậy, dù bằng cách nào cô ta cũng phải giành lại cho bằng được!

"Hạ Tử Du, xem mày vui vẻ được bao lâu? Sắp có trò hay cho mọi người thưởng thức rồi!"

Đường San San mỉm cười quỷ bí, thì thầm nói cho chính mình nghe.

------

"Này, mọi người biết tin gì chưa? Hoắc tổng của chúng ta đang hẹn hò với cô gái từng làm tiếp viên phục vụ quán bar đó?"

"Trời ơi! Thật vậy sao? Đâu, đâu cho tôi xem với!"

"Aida, trông rất giống nhau a, không phải là người giống người chứ? Sao Hoắc tổng của chúng ta lại hẹn hò với loại con gái đó cơ chứ!"

"Ôi không, thần tượng của em! Hoắc tổng mà biết chuyện này chắc chắn sẽ đau lòng thất vọng lắm cho xem."

"Loại phụ nữ này có gì mà thất vọng chứ? Đúng là cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Người làm chuyện xấu sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện."

"Cô ta cũng thật lợi hại, có thể quyến rũ, lừa gạt được Hoắc tổng, xem ra cũng không phải loại người đơn thuần gì đâu!"

Thanh âm bàn tán ồn ào từ một góc hành lang truyền tới, đã thế còn liên tục nhắc tới tên mình, Hoắc Quân Nghị mới đi gặp đối tác từ bên ngoài trở về công ty vô tình đi ngang qua không thể không chú ý lắng nghe.

Thư ký Lương đi phía sau mới đầu còn chưa hiểu chuyện gì mà đại boss của mình bỗng dưng bất ngờ đứng lại không đi tiếp, nhưng chỉ mấy giây sau liền lập tức biết được nguyên nhân.

"Nhìn mặt mũi cũng trong sáng hiền lành lắm, thế mà...đúng là không thể nhìn người mà bắt hình dong mà. Hoắc tổng đúng là xui xẻo!"

"Nhìn mấy tấm này đi, cô ta chắc cũng đã qua tay bao gã đàn ông rồi! Dơ bẩn như vậy mà cũng dám mơ tưởng bước vào cổng hào môn."

"Loại phụ nữ làm ngựa cho mấy gã đàn ông cưỡi như cô ta đúng là làm mất mặt phụ nữ. Ghê tởm chết đi được!"

"Mấy ngày trước tôi còn ghen tỵ với cô ta, thì ra cũng chỉ là loại gái rẻ tiền. Giờ bị khui ra như vậy, biết đâu giá đi khách càng ngày càng cao nha. Haha"

Hoắc Quân Nghị một thân tây trang màu xám, ngón tay trỏ bàn tay phải nhịp nhàng gõ gõ lên mặt đồng hồ đeo ở cổ tay trái, dáng vẻ vô cùng lười biếng, một bên khoé môi còn nhếch lên cao, nhưng trên người lại toát ra một loại khí chất lạnh thấu xương khiến người khác không dám đến gần.

"Hoắc tổng, để tôi đi tìm hiểu ngay."

Thư ký Lương đứng bên cạnh cảm nhận được sự tức giận ẩn giấu dưới biểu cảm tuỳ ý kia, vì thế liền nhanh chóng lên tiếng.

"Mấy người phụ nữ độc mồm độc miệng như vậy, ngày mai tôi không muốn thấy còn ở trong công ty của chúng ta nữa."

Hoắc Quân Nghị hững hờ nói sau đó dứt khoát sải dài chân bước đi. Nếu còn ở lại, hắn sợ bản thân sẽ không bình tĩnh mà tiến tới đám người kia bẻ gãy cổ từng người mất.

Tuy chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng hắn đủ biết đối tượng mà đám người kia đang nói đến là ai. Cô gái mà hắn yêu thương trân trọng như bảo bối thế mà vào miệng bọn họ lại thành ra loại người không ra gì!

Thư ký Lương luôn là người thông minh, chỉ trách cho mấy cô gái xui xẻo kia, ai kêu ở trong nhà người ta mà còn đi nói xấu chuyện của chủ nhà cơ chứ.

Mở của phòng làm việc một cách mạnh bạo, Hoắc Quân Nghị trong lòng tức giận, đem cà vạt nới lỏng, vừa ngồi xuống bàn làm việc, thì thư ký Lương liền đưa notebook mở sẵn bài báo đang ở top tìm kiếm nhiều nhất sáng nay cho hắn xem.

"Hoắc tổng, đây có lẽ là lý do. Không biết tiếp theo chúng ta nên xử lí việc này như thế nào?"

Nhận lấy notebook từ thư ký Lương, Hoắc Quân Nghị chăm chú đọc nội dung bài viết. Càng đọc mi tâm nhíu lại càng chặt, cả người toả ra một trận áp bức như muốn bùng nổ.

"Có người không muốn sống tử tế, vậy chúng ta không ngại làm kẻ xấu, chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi."

Hoắc Quân Nghị cười lạnh, đôi mắt lóe sáng khiến người ta không rét mà run. Vẫn xài chiêu trò cũ như vậy, đúng là vừa đáng ghét lại còn nhàm chán.

Muốn bắt nạt người phụ nữ của hắn, coi hắn đã chết rồi sao?

Sau khi phân phó mọi việc cho thư ký Lương xử lý, Hoắc Quân Nghị đang định cầm điện thoại gọi cho Hạ Tử Du xem hiện tại cô thế nào thì vừa hay có cuộc gọi tới, là Úc Noãn Tâm, mẹ của hắn.

Chần chừ một hồi, nhưng cuối cùng Hoắc Quân Nghị vẫn trượt nút nhận cuộc gọi.

"Mẹ, con nghe đây ạ."

"Con đã đọc tin tức rồi chứ? Sắp xếp công việc rồi về nhà ngay lập tức cho mẹ. Bà nội với ba con đang rất tức giận, muốn gặp con để nói rõ mọi chuyện đấy."

Úc Noãn Tâm đanh giọng ra lệnh.

"Mẹ, trước mắt để con xử lý ổn thoả chuyện này, sau đó sẽ đưa Tử Du cùng về nhà thưa rõ đầu đuôi mọi chuyện..."