Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 41. Không có niềm tin

Thuần thục xoay vô lăng chạy vào bãi đậu xe ở khu chung cư cao cấp, nghĩ tới sắp được nhìn thấy cô gái nhỏ kia, môi mỏng Hoắc Quân Nghị bất giác cong lên đầy dịu dàng.

Vừa rồi ở nhà lớn Hoắc gia, bị Hoắc Khuynh Tư nhắc tới chuyện hắn từng vào bếp nấu ăn, còn đích thân chăm sóc cho người khác, tuy ngoài miệng phủ nhận, nhưng chính lúc ấy hắn mới chợt nhận ra, không biết từ bao giờ, hình ảnh cô gái nhỏ kia lại thường xuyên xuất hiện trong tâm trí, đến chính hắn cũng không kiểm soát được.

Nhớ tới vẻ mặt hay thẹn thùng của cô, nhớ tới những lúc bọn họ cùng nhau dùng bữa tối do tự tay cô chuẩn bị, nhớ tới nụ cười ngọt ngào khi hắn vô tình khen ngợi đồ ăn cô nấu, nhớ tới những lúc cô chăm chú cẩn thận đem quần áo của hắn là thẳng rồi xếp lại gọn gàng, nhớ tới những lúc cô lén nhìn hắn đến ngây ngốc, khi bị hắn phát hiện, mí mặt lập tức cụp xuống, khuôn mặt trắng nõn trong giây lát liền ửng đỏ mắc cỡ ...Thật là đáng yêu a!

Sải dài bước chân hơn bình thường, có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra bản thân lại trở nên vội vã như vậy. Vừa đi vào cửa chính của toà nhà, thang máy trước mặt cũng đúng lúc đang đi xuống, nhưng còn chưa kịp lại gần đã bị âm thanh có phần trịnh trọng của người bảo vệ ở phía sau làm cho bất ngờ mà dừng lại.

"Hoắc tổng, xin chào, buổi tối tốt lành!"

Người bảo vệ còn khá trẻ, khuôn mặt rạng rỡ nhìn Hoắc Quân Nghị, gập người đầy cung kính.

"Có chuyện gì sao?"

Chân mày Hoắc Quân Nghị nhướng cao, khó hiểu nhìn người bảo vệ.

"Ân, là thế này ạ, khi nãy có nhân viên bên chuyển phát mang tới một tập hồ sơ, người đó có căn dặn tôi là bên người gửi bảo đây là tài liệu quan trọng phải đưa trực tiếp tận tay cho Hoắc tổng, ngài đợi một chút tôi sẽ đi lấy ngay."

Bảo vệ nhanh chóng quay về tủ để giấy tờ, lấy ra một tập hồ sơ, sau đó cẩn thận đem lại cho Hoắc Quân Nghị, giọng điệu lấy lòng:

"Của ngài đây ạ!"

"Cảm ơn."

Nhận lấy tập hồ sơ, trong lòng Hoắc Quân Nghị càng thêm nghi hoặc. Hắn ở đây vốn rất ít người biết, rốt cuộc người gửi có ý đồ gì?

"Không có gì ạ, đây là nhiệm vụ của tôi, Hoắc tổng, thang máy tới rồi, ngài đi cẩn thận."

Người bảo vệ chuyện nghiệp bấm sẵn nút thang máy lên, đây là ông chủ lớn, người hàng tháng trả lương cho mình, vì thế phải thể hiện cho thật tốt.

Hoắc Quân Nghị gật đầu thay cho lời cảm ơn rồi đi thẳng vào bên trong. Cửa thang máy khép lại, vừa hay chỉ có một mình hắn, cho nên liền đem tập hồ sơ kia mở ra.

Là một sấp ảnh, tới khi khi nhìn thấy nhân vật chính trong đó, sắc mặt Hoắc Quân Nghị lập tức trở nên tối đen, đáy mắt phát ra hàn khí như muốn đóng băng tất cả mọi thứ.

Những tấm ảnh kia chụp lại mọi khoảnh khắc mà

Hạ Tử Du và Lâm Bách Phong xuất hiện bên nhau.

Lúc thì ở nhà hàng ăn tối, lúc thì cùng nhau đi dạo ở một nơi phong cảnh hữu tình, lúc thì Lâm Bách Phong tình tứ ôm lấy vai cô, lúc thì xoa đầu đầy cưng chiều, còn có tấm Lâm Bách Phong chở cô về tới tận trước cửa chung cư mà cô và hắn đang ở.

Theo thời gian hiện trên mỗi tấm ảnh thì sự việc

này chỉ mới xảy ra hai ngày trước, lúc đó Hạ Tử Du nói muốn về quê thăm bà nội, thì ra là đi hẹn hò cùng người đàn ông khác.

Cô gái đáng chết, dám lừa dối hắn!

Bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên giựt giựt dọc theo hết cánh tay đủ để thấy hắn đang tức giận như thế nào.

Cũng trong lúc này, Hạ Tử Du vừa mới tắm rửa xong, đang định tiến lại bàn trang điểm để bôi kem dưỡng da thì đột ngột bị tiếng mở cửa mạnh bạo làm cho giật mình, theo phản xạ đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Anh...về rồi."

Trước mắt là người đàn ông mình nhung nhớ mấy ngày nay, Hạ Tử Du vui mừng nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào, nhưng chỉ mấy giây sau, cô liền phát hiện có gì đó không đúng, ánh mắt kia sao lại âm u lạnh lẽo như vậy? Trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi hoảng sợ mơ hồ.

"Thế nào? Không muốn tôi quay trở về?! Hạ Tử Du, tôi đã nhắc nhở cô như thế nào? Có phải những lời nói của tôi cô đều coi là gió thoảng bên tai phải không? Vật nhỏ xảo trá!?"

Hoắc Quân Nghị như con báo đen hung ác, không hề báo trước mà bất ngờ lao về phía Hạ Từ Du đang đứng, bàn tay đưa lên nắm chặt lấy cằm của cô, lực đạo mạnh đến nỗi như muốn bóp nát mới hả giận.

"Em... em không hiểu anh đang nói gì? Quân Nghị, đau quá...xin anh..."

Hành động thô bạo của Hoắc Quân Nghị khiến cô đau đớn đến chảy nước mắt, hai tay nhỏ bé đưa lên nắm lấy cổ tay hắn, đáng thương cầu xin.

"Không hiểu? Vậy đây là cái gì?"

Lời nói đè nén đến cực độ, đem xấp ảnh khi nãy giơ lên trước mặt cô, đáy mắt lộ rõ sự phẫn nộ.

"Quân Nghị, xin anh nghe em giải thích, những tấm ảnh này không phải như anh nghĩ đâu, em với bác sĩ Lâm thật sự không có gì."

Hai mắt ngập nước của Hạ Tử Du kinh hãi mở lớn, run rẩy khó khăn nói.

"Thế nào, chẳng lẽ phải chụp được cảnh cô và hắn ta ở trên giường ân ân ái ái với nhau thì mới là có gì? Hạ Tử Du, loại phụ nữ dâʍ đãиɠ như cô có phải thiếu đàn ông là không sống nổi phải không?"

Khoé môi Hoắc Quân Nghị nhếch lên một nụ cười lạnh, vẻ mặt tràn ngập trào phúng nhìn cô.

"Em không có...anh có thể bình tĩnh em nói được không? Em và bác sĩ Lâm hoàn toàn trong sạch, bọn em chỉ là bạn bè bình thường, chuyện ngày đó..."

"Đủ rồi, tôi chỉ tin vào những gì tôi đang thấy. Cô nói về quê thăm bà nội, thế tại sao lại có những tấm ảnh này? Hẹn hò đi ăn tối lúc tôi không có nhà, từ chối không muốn tài xế chở cô đi, thì ra là đã có hắn ta đưa đón. Ngay từ đầu, cô đã cố ý lừa gạt tôi, nói dối tôi. Hạ Tử Du, cô nói xem, có phải mỗi đêm dưới thân tôi vẫn chưa đủ làm cho cô thoả mãn nên mới thèm khát đàn ông đến vậy hả? Muốn nhiều đàn ông "chơi" cô tới thế sao?"

Ngắt ngang lời Hạ Tử Du đang nói, cơn giận của hắn hoàn toàn bùng nổ không kiểm soát, khuôn mặt vặn vẹo âm trầm doạ chết người, nghiến răng tàn nhẫn nói ra những câu đầy tổn thương.

"Anh...sao có thể nói vậy?"

Nghẹn ngào nhìn người đàn ông mình yêu, thì ra trong mắt hắn cô chỉ là loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ, dù cho cô có cố gắng giải thích như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn không hề tin tưởng.

Ghen tuông cùng tức giận khiến lý trí của Hoắc Quân Nghị như bị che phủ, hắn không hề nhận ra sự đau lòng mất mát trong mắt cô.

Ngay sau đó, cơ thể cao lớn bỗng bất ngờ cúi thấp người xuống ôm cô bế lên, đôi chân dài rắn chắc tiến nhanh về phía chiếc giường ngủ rộng lớn, không chút thương xót đem cô quăng lên giường.

"A.."

Sợ hãi la lên một tiếng, dù giường rất êm nhưng hành động mạnh bạo của Hoắc Quân Nghị vẫn khiến cô cảm thấy đầu óc choáng váng.

"Không cần tỏ vẻ thanh cao, đêm nay tôi sẽ khiến cô phải bộc lộ hết sự dâʍ đãиɠ của mình, đem cô "làm" cho tới khi không còn sức đi câu dẫn đàn ông khác nữa mới thôi."

Vừa tà ác nói, Hoắc Quân Nghị vừa mở tủ để quần áo gần đó lấy một cái cravat, sau đó quay lại bên giường, đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, đáy mắt âm trầm lãnh khốc híp lại quan sát một lượt cô gái đáng giận đang nằm trên đó.

Chiếc váy ngủ do vừa nãy cọ xát mà bị xốc lên cao tới gần hông, lộ ra qυầи ɭóŧ mỏng màu trắng, một bên dây áo cũng rớt xuống, khiến hơn nửa bầu ngực căng tròn hiện ra, nhấp nhô lên xuống liên tục do thở dốc. Một màn này khiến đôi mắt tối tăm lạnh lẽo của Hoắc Quân Nghị loé lên một tia cực nóng.

"Anh...anh muốn làm gì?"

Vội vã chống người ngồi dậy, nhìn theo ánh mắt kia, cô có thể cảm nhận được nguy hiểm sắp tới, cơ thể theo phản xạ mà lùi lại phía sau, sợ hãi lắp bắp hỏi.

"Là cô không nghe lời trước, đương nhiên là phải bị phạt rồi."

Chậm rãi quỳ một bên chân xuống mặt giường làm điểm tựa, động tác vô cùng chuẩn xác bắt lấy hai cổ chân của Hạ Tử Du, chỉ cần dùng một ít lực đã thuận lợi đem cơ thể cô kéo ngược trở lại. Tiếp theo liền đem hai tay đang vẫy loạn của cô trói lại bằng chiếc cravat mới lấy ra khi nãy.

"Đừng... đừng làm như vậy...Quân Nghị, cầu xin anh...em không muốn.."

Đầu nhỏ liên tục lắc, khuôn mặt trắng bệch hoảng loạn, nức nở khẩn cầu.

"Là tự cô mình chuốc lấy, nếu biết sợ thì đã không lén lút qua lại cùng thằng đàn ông khác sau lưng tôi như vậy!"

Chỉ cần nghĩ tới cô bộ dáng cô từng nằm dưới thân người đàn ông khác để kẻ đó chơi đùa, lửa giận trong lòng hắn càng trở nên điên cuồng.

Sau đó Hoắc Quân Nghị liền nhanh chóng thoát hết quần áo của cả hai, đem hai chân thon dài trắng mịn đang khép chặt của Hạ Tử Du vặn bung ra, cơ thể to lớn trần trụi lưu loát chen vào giữa nằm đè lên, đầu cúi thấp, hơi thở nặng nề phả xuống bên tai cô, trầm thấp nói tiếp:

"Tiểu yêu tinh lẳиɠ ɭơ, đêm nay ngoan ngoãn phục vụ tôi cho thật tốt, nếu khiến tôi hài lòng, may ra sẽ khiến em đỡ khổ sở hơn."

Hai chân buộc phải mở rộng để tiếp nhận hắn, dù rất muốn phản kháng nhưng Hạ Tử Du lực bất tòng tâm. Hàm răng cắn chặt môi dưới, hai mắt ngập nước uỷ khuất nhìn hắn, trái tim như bị ai đó bóp chặt, ấm ức không nói thành lời.

Hắn vẫn luôn như vậy, trong mắt hắn cô mãi chỉ là kẻ có tâm cơ xấu xa, luôn độc tài áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người khác, khiến cô phải mất hết tự tôn của bản thân mới thoả lòng hả dạ.