Hai ngày sau,
"Bác sĩ Lâm, ăn thêm chút nữa đi, bà nội làm nhiều lắm, ăn nhiều vào mới có sức khoẻ!"
Bà nội Hạ cười hiền từ, vừa nói vừa đem miếng há cảo tôm gắp vào chén cho Lâm Bách Phong.
"Bà nội Hạ, cháu thực sự no lắm rồi, nếu còn ăn nữa bụng cháu sẽ bể thật đấy!"
Lâm Bách Phong hài hước đem tay xoa xoa bụng như minh chứng cho lời mình nói.
Ban đầu, chuyến đi từ thiện kết hợp với khám sức khoẻ cho các em nhỏ ở trại trẻ mồ côi của các y bác sĩ dự kiến sẽ diễn ra trong vòng hai ngày, không nghĩ tới mọi việc lại thuận lợi hơn so với kế hoạch nên chỉ cần hơn một ngày đã hoàn thành xong.
Trong khi các y bác sĩ khác bàn nhau trên đường về sẽ đi picnic ở một địa điểm du lịch sinh thái gần đó thì Lâm Bách Phong lại khéo léo từ chối với lý do đi thăm người thân ở gần đấy rồi lái xe theo chỉ dẫn của Hạ Tử Du, dễ dàng tìm đến nhà cô.
"Bà nội, bà nội thật là thiên vị a, từ nãy giờ bà nội chỉ mải gắp đồ ăn cho anh Bách Phong, tiểu Du là người thừa mất rồi."
Hạ Tử Du tỏ vẻ mặt đáng thương, môi đỏ khẽ chu lên, thanh âm đầy uỷ khuất nhìn sang chén đồ ăn đầy ắp của Lâm Bách Phong.
"Đây, đây...phần của con đây, tiểu Du là bảo bối của bà nội, làm sao bà nội có thể quên được chứ!"
"Cho em này...cô bé nhõng nhẽo!"
Bà nội Hạ và Lâm Bách Phong bật cười thành tiếng vì biểu cảm làm nũng của Hạ Tử Du, đồng thời đem đồ ăn gắp vào chén cô, hành động vô cùng hài hoà, cảm giác gần gũi, thân quen như người trong gia đình.
Bữa trưa diễn ra vô cùng vui vẻ, mỗi người một câu khiến bầu không khí càng thêm phần náo nhiệt.
Vốn dĩ sáng nay Hạ Tử Du đã gọi điện cho nhà xe đặt vé vào buổi chiều để quay lại thành phố Y, nhưng rốt cuộc đành phải huỷ vì Lâm Bách Phong một mực muốn chở cô về vì dù sao cũng tiện đường.
Thêm vào đó, là bà nội Hạ dường như cũng đã nhìn ra được bác sĩ Lâm có tình ý với cháu gái của mình nên càng hào hứng tán thành, cuối cùng Hạ Tử Du trong lòng tuy không nguyện ý nhưng đành phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
"Anh Bách Phong, gần đây có một cánh đồng hoa bên cạnh còn có hồ nước trong xanh rất thơ mộng, anh có muốn đi ngắm cùng em không?"
Sau khi dọn dẹp, rửa chén đũa xong, nhìn qua đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn khá sớm nên Hạ Tử Du chủ động mở lời, thật ra cô có chuyện muốn nói rõ ràng cùng anh.
"Ân, anh cũng từng nghe qua ở đây phong cảnh khá giống với hồ Lungern ở Thuỵ Sỹ, nếu được em dẫn đi thì còn gì bằng chứ."
Lâm Bách Phong hào hứng đồng ý, trong đầu chợt nghĩ tới cảnh tượng hai người cùng nhau đi tản bộ dưới khung cảnh lãng mạn, chỉ như vậy thôi cũng đã khiến anh đầy chờ mong.
Xe chạy hơn mười phút đã đến địa điểm mà Hạ Tử Du nói. Quả đúng là không quá lời khi nói cảnh đẹp ở đây như là phiên bản Thuỵ Sỹ ở Trung Quốc.
Bầu không khí trong lành, hồ nước trong vắt, lấp lánh như những viên kim cương dưới ánh mặt trời, bên cạnh là một cánh đồng hoa dại đủ màu sắc cùng hàng cây xanh rì mướt mát xung quanh. Tất cả mọi thứ kết hợp lại, thật giống như tranh vẽ ở trong câu chuyện cổ tích.
Hai người im lặng sánh vai đi cạnh nhau, hít thở lấy hương thơm thanh mát của cỏ cây, tận hưởng cảnh đẹp hữu tình.
"Tử Du, sắp tới Giáng sinh rồi, em đã có dự định gì chưa? Tới ngày đó, nếu em không bận gì thì cùng nhau ăn tối nhé?"
Đi thêm một lúc, Lâm Bách Phong trong lòng đầy hi vọng, quay qua nhìn cô khẽ hỏi.
"Anh Bách Phong, đừng lãng phí thời gian và tình cảm cho em nữa, em không xứng đáng."
Bất ngờ dừng lại, Hạ Tử Du lấy hết dũng khí, ánh mắt ẩn chứa sự đau lòng sâu thẳm, dứt khoát nói.
"Anh...có làm gì sai sao? Tử Du, sao đột nhiên em lại nói vậy?"
Khuôn mặt vốn đang tràn đầy mong chờ của Lâm Bách Phong phút chốc liền trở nên hoang mang. Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, thật khó chấp nhận sự thay đổi đột ngột này.
"Không có, anh không làm gì sai cả! Là em, tất cả nguyên nhân là tại em. Thực xin lỗi, anh Bách Phong, người tốt như anh, em tin anh sẽ gặp được người thích hợp hơn em gấp nhiều lần."
Hạ Tử Du chân thành nói.
Người đàn ông như Lâm Bách Phong không chỉ có gia thế, năng lực, ngoại hình anh tuấn cao lớn, tính tình lại tử tế, ấm áp, chắc chắn là mẫu người lý tưởng mà mọi cô gái đều mong ước, chỉ là cô lại không có được may mắn đó.
"Cho anh một lý do được không? Có phải... trong lòng em đã có người khác?"
Lâm Bách Phong đè nén lại cảm giác hụt hẫng, tiến lại gần trước mặt Hạ Tử Du, hai tay nắm lấy bả vai cô, trong giọng nói chất chứa đầy sự thất vọng.
"Em...đúng vậy, em yêu anh ấy từ rất lâu rồi."
Hạ Tử Du thẳng thắn xác nhận.
"Thì ra là anh đã đoán đúng, hèn chi bao nhiêu năm nay em luôn trốn tránh tình cảm của anh. Anh ta thật hạnh phúc.!"
Hai cánh tay Lâm Bách Phong từ từ buông lỏng bả vai cô, khoé môi hiện lên nụ cười buồn.
"Thật xin lỗi, em không hề muốn giấu diếm anh."
Áy náy nói ra lời từ tận đáy lòng, Hạ Tử Du chưa bao giờ muốn lừa gạt anh.
Tình yêu mà cô dành cho người đàn ông kia vốn dĩ chỉ là đơn phương, cô cũng biết bản thân sẽ chẳng bao giờ có khả năng chạm tới trái tim của người đó, vậy thì lấy tư cách gì mà cô có thể nói ra cho người khác biết chứ?!
Nhưng nếu hôm nay không nói ra như vậy, cô sẽ cảm thấy bản thân rất có lỗi với tình cảm mà Lâm Bách Phong dành cho mình.
"Đừng nói như vậy, em không có lỗi gì cả, là do anh đến sau người đàn ông kia một bước. Dù sao cũng cảm ơn em vì đã nói với anh. Chúng ta...sau này có thể vẫn làm bạn được chứ?"
Sắc mặt Lâm Bách Phong từ ảm đạm thoáng chốc đã khôi phục trạng thái bình thường. Là bạn bè, ít nhất anh vẫn còn được nhìn thấy cô, chỉ cần cô hạnh phúc, anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
"Được...nếu anh không chán ghét em, chúng ta sẽ mãi là bạn bè tốt. Bác sĩ Lâm, cảm ơn anh."
Gật gật đầu nhỏ, Hạ Tử Du hai mắt ngấn nước cảm động nhìn Lâm Bách Phong.
"Cô bé ngốc, sao lại dễ mít ướt như vậy? Ngoan,
chúng ta cùng nhau đi về thôi nào."
Đưa bàn tay lên xoa xoa đầu Hạ Tử Du đầy cưng chiều, có lẽ kiếp này bọn họ chỉ hữu duyên vô phận...
————
Tối nay Hoắc Quân Nghị ghé về Hoắc gia để dùng bữa tối sum họp với gia đình. Mọi người quây quần bên bàn ăn, chỉ cần ba đứa nhỏ nhà Hoắc Khuynh Tư cũng đủ khiến cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tới khi ăn xong, mọi người cùng nhau tiến ra phòng khách dùng đồ tráng miệng. Hoắc Quân Nghị liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết cô gái nhỏ kia đã trở về kia?
"Anh hai, từ nãy giờ em thấy anh cứ sốt ruột nhìn đồng hồ suốt, khai thật đi, có phải anh đang hẹn hò với cô gái nào rồi chứ gì?"
Hoắc Khuynh Tư từ lần nghe chồng mình là bác sĩ Đàm nói lại, anh trai mặt lạnh nhà cô gọi điện hỏi cách nấu cháo, chăm sóc người bị sốt thì cô đã rất tò mò, không biết người nào lại có năng lực khiến cho người đàn ông nổi tiếng lãnh khốc vô tình này bận tâm đến vậy.
"A...thật vậy sao? A Nghị, Khuynh nhi nói đúng chứ? Bà nội sắp có cháu dâu rồi phải không?"
Bà nội Hoắc đang ngồi ôm chắt trong lòng, nghe cháu gái nói vậy, hai mắt lập tức sáng bừng, nhìn sang cháu trai đã hơn ba mươi tuổi vẫn chưa chịu lấy vợ mừng rỡ hỏi lại.
"Quân Nghị, có thật không con? Nếu vậy thì mau mau dẫn về nhà ra mắt bà nội với ba mẹ đi, mẹ đảm bảo sẽ không làm khó con bé đâu."
Úc Noãn Tâm ngồi bên cạnh cũng vui mừng không kém. Từ chuyện của con gái út - Hoắc Ngữ Yên với Cố Trạch Dương, bà đã nhận ra rằng, tình yêu của con cái, cha mẹ dù có muốn tốt đến mấy, tuyệt đối cũng không nên can thiệp vào quá sâu. Bà cũng không muốn mắc sai lầm này lại một lần nào nữa, chỉ mong các con của mình có thể sống hạnh phúc bên người mà chúng đã lựa chọn.
"Bà nội, mẹ, mọi người đừng có nghe con bé Khuynh Tư nói lung tung. Chỉ là ở công ty còn vài việc vẫn chưa giải quyết xong cho nên con mới hơi phân tâm một chút."
Đưa ánh mắt sắc bén nhìn qua cô em gái sinh đôi của mình, Hoắc Quân Nghị trừng mắt như muốn nhắc nhở, cấm được nói thêm gì nữa.
"Ai da, nếu không có, vậy tại sao hôm trước, mới sáng sớm anh đã gọi điện thoại hỏi chồng em cách nấu cháo, rồi cách chăm sóc cho người bị bệnh cơ chứ? Bà nội, con nghĩ anh hai không muốn cho mọi người biết đó!"
Hoắc Khuynh Tư lè lưỡi ra làm mặt xấu nhìn lại anh trai mình, hù doạ ai cơ chứ?!
Lời của Hoắc Khuynh Tư vừa dứt, Hoắc Quân Nghị lập tức liếc nhanh về phía bác sĩ Đàm, rõ ràng hôm đó trước khi ngắt điện thoại, anh đã dặn kỹ là không được nói với ai chuyện hắn đã hỏi, nhất là với Khuynh Tư, thế mà...người lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm như hắn lại bị người em rể này bán đứng.
Mà lúc này, Đàm Dịch Khiêm ngồi bên cạnh Hoắc Khuynh Tư cũng nhận ra được cái nhìn như muốn gϊếŧ người của anh vợ.
Ho khan vài tiếng, khuôn mặt đáng thương của bác sĩ Đàm nhìn về phía Hoắc Quân Nghị chỉ mong được tha thứ. Ai biểu trong nhà anh, lời nói của Hoắc Khuynh Tư là có trọng lượng nhất chứ?
"Nếu vậy chắc là A Nghị có lý do, bà nội cũng không ép, đợi đến khi nào cháu thực sự muốn thì lúc đó dẫn người tới cho bà xem mắt cũng được."
Bà nội Hoắc hiểu đứa cháu trai này của mình, tính tình trầm ổn, nhìn xa trông rộng, làm việc gì cũng rất chu toàn. Tuy vẻ ngoài lạnh lùng, lại quá nghiêm khắc, độc đoán, nhưng thật ra trong lòng luôn sống rất chân thành.
Một khi đã xác định đối tượng mà mình muốn gắn bó lâu dài, tuyệt đối sẽ là người đàn ông vô cùng chung thuỷ, có trách nhiệm.