Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 37. Yêu cầu tới Hoắc thị làm việc

Lúc Hạ Tử Du mơ mơ màng màng mở mắt ra thì đã thấy Hoắc Quân Nghị một thân âu phục bắt mắt đang đứng trước gương chỉnh lại cà vạt trước cổ cho ngay ngắn.

Dáng người của Hoắc Quân Nghị vô cùng tốt, chân dài lưng thẳng, vòng hông hữu lực, cơ bụng săn chắc, còn có vật tượng trưng của phái nam được bao bọc dưới lớp quần tây hơi phồng lên kia...vừa to vừa dài, mỗi lần cương lên thật giống như cánh tay của trẻ em.!

"Tỉnh rồi sao?"

Nhìn qua gương thấy cô gái nhỏ vừa rồi bị bắt nạt đến mức ngất đi, lúc này đang đỏ mặt ngẩn người nhìn hắn thì khoé môi Hoắc Quân Nghị khẽ cong, quay người lại, vừa cài lại cúc áo ở cổ tay vừa bước lại giường lớn, thấp giọng hỏi.

"Ân"

Hạ Tử Du cả người bủn rủn ngồi trên giường, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đi về phía mình rồi ngồi xuống bên cạnh, mùi xạ hương đặc trưng của cơ thể cùng hơi thở nóng ấm quanh quẩn ngay đầu mũi khiến cô lập tức hồi phục tinh thần.

"Sao lại nhìn anh chăm chú như vậy? Không lẽ...em còn muốn "làm" thêm lần nữa?!"

Hoắc Quân Nghị vui vẻ cười, trong ánh mắt loé lên vẻ cưng chiều cùng trêu chọc, ngón tay cái còn đưa lên cánh môi hơi sưng đỏ dịu dàng vuốt ve.

"Không, không có...anh mau đi làm đi, sắp trễ giờ rồi, em cũng phải đi chuẩn bị đây!"

Vừa rồi trong đầu nghĩ tới mấy chuyện xấu hổ nên Hạ Tử Du không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, thẹn thùng cúi thấp đầu, bàn tay nhanh chóng kéo chăn qua một bên chuẩn bị bước xuống giường thì liền bị bàn tay to của Hoắc Quân Nghị nắm giữ lại, chậm rãi nói:

"Cứ ở nhà nghỉ ngơi hết hôm nay đi, từ ngày mai em

cũng không cần phải tới Thái Thịnh làm nữa."

"Anh... nói vậy là có ý gì? Em không muốn nghỉ việc!"

Sửng sốt ngẩng mặt lên, mi tâm Hạ Tử Du khẽ nhíu lại đầy hoang mang lo sợ.

"Anh có nói em nghỉ việc sao? Chẳng qua là chuyển sang chỗ mới phù hợp hơn, đỡ phải gặp đám người ruồi muỗi phiền phức kia.!"

Hừ mũi khinh thường một cái, giọng nói Hoắc Quân Nghị ẩn chưa sự chán ghét khi nghĩ tới khuôn mặt tươi cười lấy lòng của Quý Huân khi nhìn Hạ Tử Du từ đoạn cắt camera mà thư ký Lương gửi cho hắn tối hôm qua.

"Chuyển đi đâu chứ? Chỗ em đang làm thực sự rất tốt, còn... chuyện hôm trước, chỉ là chút hiểu lầm..."

Nghĩ tới cái tát mà Đỗ Kiều Kiều xuống tay ngày hôm đó, Hạ Tử Du bất giác đưa tay sờ lên má phải, bây giờ vẫn còn cảm giác hơi đau.

"Bị người ta bắt nạt như vậy mà còn nói tốt?! Không biết phải nói là em hiền lành hay ngốc nghếch đây nữa? Tóm lại, anh đã quyết định, lát nữa sẽ cho người gửi thông báo chính thức, điều chuyển em tới trụ sở chính của Hoắc thị, tạm thời trước mắt em sẽ làm trợ lý cho thư ký Lương, còn sau này anh sẽ xem xét thêm."

"Tới Hoắc thị?"

Hạ Tử Du trợn to mắt đầy kinh ngạc.

Cô biết yêu cầu của một trợ lý ở Hoắc thị đòi hỏi rất cao, nếu không phải tốt nghiệp từ một trong bốn ngôi trường nổi tiếng ở Đại lục này thì cũng đã từng đi du học tại những ngôi trường uy tín trên thế giới.

Ít nhất phải biết hai ngoại ngữ, năng lực chuyên môn cũng như kỹ năng mềm, xử lý tình huống phải trải qua ba vòng sát hạch khắt khe của bộ phận tuyển dụng.

"Như vậy... không hay cho lắm, với lại em cũng không có kinh nghiệm mà một trợ lý cần có, nếu để người khác biết em được làm ở vị trí đó là do anh sắp xếp thì sẽ có nhiều lời đồn đại không hay...em nghĩ vẫn nên ở lại Thái Thịnh thì tốt hơn!"

Cô biết năng lực của mình tới đâu, vả lại mối quan hệ của bọn họ cũng không thể để cho ai biết, dù sao ít chạm mặt nhau ở nơi đông người sẽ giảm thiểu thấp nhất khả năng bị phát hiện.

"Không biết thì có thể từ từ học, mọi chuyện anh đã sắp xếp ổn thoả, không cần phải lo lắng mấy chuyện đó."

Nhìn dáng vẻ cắn môi dưới đầy cam chịu cùng lời nói có phần tự ti của cô, trái tim Hoắc Quân Nghị không rõ tại sao lại đau nhói tựa như kim châm đâm vào.

Từ lúc tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, Hoắc Quân Nghị tự nhận bản thân là người luôn làm việc công tư phân minh, thế mà chỉ vì cô gái nhỏ này...hắn lại dẹp qua quy tắc của bản thân. Nhưng chỉ cần nghĩ tới bên cạnh cô là một đám đàn ông có tình ý, cố tình tiếp cận, còn cười cười nói nói, hắn liền không khống chế được cảm giác ghen tỵ, khó chịu trong lòng, chỉ muốn ngay lập tức đem đám người kia đá đi thật xa.

Yên lặng một hồi, sau đó bàn tay to khẽ vò vò mái tóc mềm mại của cô đầy sủng nịnh, trên mặt mang theo ý cười, thản nhiên nói tiếp:

"Được rồi, em nghỉ ngơi tiếp đi, anh phải tới công ty, tối gặp lại."

Liếc nhìn đồng hồ trên tay, Hoắc Quân Nghị dù vẫn còn lưu luyến nhưng cuối cùng liền dứt khoát đứng dậy, khuôn mặt chứa ý cười ấm áp, trước khi rời đi bất ngờ cúi thấp đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Đợi tới khi tiếng cửa phòng bên ngoài đóng lại, Hạ Tử Du vẫn còn ngồi ngẩn người đến ngây ngốc.

Đó là Hoắc Quân Nghị băng lãnh thường ngày sao?

Từng cử chỉ, lời nói quá đỗi thân mật này của hắn mấy ngày nay khiến cô sinh ra cảm giác bản thân đang gặp ảo giác. Nếu không thì tại sao hắn lại thay đổi thái độ đến chóng mặt như vậy? Còn có cách xưng hô, cũng không còn xa cách như trước.

Thì ra được người mình yêu quan tâm chăm sóc, được nghe lời ngon ngọt dỗ dành của người đàn ông vẫn luôn có thái độ khó gần, nghiêm cẩn kia lại hạnh phúc đến như vậy. Khó trách có vô số người dù nói yêu rất đau khổ nhưng lại điên cuồng mà lao vào!

Đưa bàn tay lên trán, nhẹ nhàng chạm vào chỗ mà Hoắc Quân Nghị vừa mới hôn qua, nơi đó dường như vẫn còn đọng lại hơi ấm, khóe môi bất giác cong lên, trong lòng vô cùng ấm áp, ngọt ngào. Đã nhiều năm như vậy, bản thân nghĩ sẽ không bao giờ có ngày này, nhưng cuối cùng sự chờ đợi của cô đã được đền đáp. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, bấy nhiêu đó là cô đã cảm thấy rất thoả mãn rồi, không mong ước xa xôi gì thêm nữa.

Từ ngày bản thân không tự chủ được, đem trái tim cùng tâm trí đặt trên người đàn ông kia, cô vẫn luôn biết rằng khoảng cách của bọn họ thật sự là cách xa vạn dặm. Xã hội thượng lưu đối với cô, như mặt trời ở trên cao, cách xa cả mấy triệu năm ánh sáng, nhìn còn không dám nhìn thẳng, huống chi là chạm tới.

Mà nếu có thể chạm tới thì cũng sẽ lập tức bị thiêu trụi đến không còn chút tro tàn trong tích tắc.

Trong tình yêu này, Hạ Tử Du tự nhận mình là một người cố chấp đến ngu ngốc, dù biết trước sẽ không có kết quả, bản thân sẽ phải nhận tổn thương, uỷ khuất nhưng cô vẫn nguyện ý.

Giống như chuyện năm đó, dù bị mất đi trong sạch, dù biết bản thân chỉ là thế thân của cô gái khác, nhưng cô không hề trách hắn, thậm chí còn cảm thấy may mắn, vì người biến mình từ một cô gái thành một phụ nữ là người đàn ông mà cô yêu nhất.

Không biết hắn và cô sẽ có thể ở bên cạnh nhau như thế này trong bao lâu, cho dù sau này vì lý do gì mà phải tách ra, cô nhất định sẽ không một lời oán hận, cũng không tìm mọi cách để bám víu, cô muốn về sau, nếu hắn có bất chợt nhớ tới khoảng thời gian bọn họ đã từng chung sống thì đó sẽ là những kỉ niệm tốt đẹp, vui vẻ.

Tuy rằng, cô không hiểu tại sao Hoắc Quân Nghị lại thay đổi thái độ như vậy đối với mình, có lẽ là do cô bị bệnh nên hắn mới nhất thời sinh ra lòng thương cảm hoặc cũng có thể hắn chỉ muốn xem thử biểu cảm của cô sẽ như thế nào, có khác gì với những cô gái mà hắn đã từng quen qua hay không khi được hắn đối xử như vậy.

Hạ mí mắt xuống, nụ cười trên môi có chút khổ sở,

dù lý do gì đi nữa, cô sẽ vẫn quý trọng những ngày tháng này, sẽ xem đó là một đoạn kí ức hạnh phúc trong cuộc đời.

Sau một hồi miên man suy nghĩ, nhớ tới quyết định vừa rồi của Hoắc Quân Nghị, cô biết sẽ không thể nào thay đổi được chủ ý của hắn, cho nên chỉ có

có thể thức thời mà đáp ứng.

Nếu đã đồng ý tới Hoắc thị làm việc thì cô tự hiểu được bản thân nên chuẩn bị kiến thức cũng như tìm hiểu kỹ hơn về công việc mà một trợ lý cần phải làm, không thể dựa dẫm vào sự giúp đỡ của người khác, bản thân phải tự lực cố gắng mới không để người khác có cơ hội dèm pha, coi thường.