"Cứu, cứu tôi với...ực.. cứu với... tôi...tôi không biết bơi"
Hạ Tử Du vẫy vùng trong làn nước lạnh ngắt, cố gắng ngoi cái đầu nhỏ lên la lớn:
"Cứu...cứu với..."
Nhưng đáp lại lời kêu cứu của cô là những ánh mắt thờ ơ lạnh lùng, sự im lặng đáng sợ của những người chứng kiến, bất lực kèm phẫn uất, cơ thể nhỏ bé dần dần chìm xuống.
"Đừng mà...mình...mình không thở được nữa...ba mẹ, cứu con..."
Hạ Tử Du từ cơn ác mộng ngồi bật dậy thở hổn hển, ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi vào đầu giường, mồ hơi nhễ nhại, vài sợi tóc còn dính bết lên mặt lẫn cổ.
Tỉnh dậy rồi nhưng giấc mơ kia quá mức chân thật khiến nước mắt vẫn còn đọng lại trên khoé mắt, cơ thể khẽ run lên.
Tối hôm đấy, sau khi Hoắc Quân Nghị nhắc nhở cô phải nhớ rõ thân phận của mình rồi lạnh lùng rời đi, Hạ Tử Du hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói đó.
Thất thểu quay trở lại nhà bếp thì thấy mọi người vẫn đang bận rộn làm việc, cô bé cũng không muốn làm phiền mọi người nên đành đi ra phía chiếc ghế gần hồ bơi ở sau nhà ngồi đợi bà nội.
Lúc này mọi người vẫn còn đang ở trong nhà chính ăn uống nên ngoài đây hoàn toàn yên ắng.
Ngồi xuống ghế, khẽ thở dài một hơi, cơ thể cũng thả lỏng, đầu nhỏ ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, hôm nay trăng cũng thật đẹp, vừa tròn lại sáng.
Mải mê ngắm nhìn một lúc lâu, tới lúc nghe mấy tiếng xì xầm gần đó, Hạ Tử Du mới hoàn hồn trở về thực tại.
"Này, có phải là con bé vừa nãy gạt chân Chu Ngọc không?"
"Con nhỏ xấu xa đó chứ còn ai, mà sao nó vẫn còn ở đây? Đáng lẽ phải bị đuổi ra đường rồi chứ?"
"Mình tránh xa nó đi, kẻo lại bị dính xui xẻo đó"
"Sao Ngữ Yên có thể chơi với loại người thân phận thấp hèn như vậy được chứ? Nghĩ thôi mình còn không dám nghĩ đây này..."
Những câu nói đầy tổn thương cứ thế mà truyền vào tai Hạ Tử Du.
Có lẽ mới ăn uống xong mọi người bắt đầu đi ra ngoài vườn dạo mát, tình cờ lại nhìn thấy Hạ Tử Du lẻ loi ngồi đây. Những đứa trẻ mang trong đầu tư tưởng mình là thân phận cao quý luôn muốn dìm những người ở tầng lớp thấp hơn xuống đáy để thể hiện càng rõ địa vị của mình.
Hạ Tử Du nhẫn nhịn không nói lời nào, cô bé lầm lũi đứng dậy muốn rời khỏi nơi đầy rẫy những lời ác ý này nhưng lúc đi ngang qua đám người kia, cô bé muốn tránh đường thì một bàn chân của ai đó đã cố tình đưa ra.
Không may cho cô bé Hạ Tử Du, do vội vã đi nên không quan sát kịp, chỗ đó lại gần ngay hồ bơi nên chỉ kịp la lên một tiếng, thân thể nhỏ bé liền rơi xuống hồ bơi rộng lớn.
Đó là ký ức đáng sợ nhất mà cô gặp phải tám năm trước, trong bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Ngữ Yên.
Dù đã cố gắng muốn quên đi nhưng tại sao nó vẫn cứ ám ảnh tới bây giờ.
Lắc mạnh đầu, gạt vội nước mắt, lật chăn bước xuống giường, nhìn đồng hồ đã bảy giờ sáng!
Toi rồi, sao cô lại ngủ quên tới giờ này chứ?
Hôm nay rõ ràng đã hẹn với bà nội là sẽ tới Hoắc gia phụ việc cho một buổi tiệc vô cùng quan trọng.
Chủ tịch Hoắc thị - Hoắc Thiên Kình sẽ chính thức bàn giao lại tập đoàn cho con trai trưởng của mình là Hoắc Quân Nghị quản lý.
Chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ để thấy buổi tiệc tối nay sẽ trang trọng như thế nào, ngang ngửa thảm đỏ Cannes đi.
Không kịp xếp lại chăn mềm, Hạ Tử Du vội vàng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Sau đó thay bộ đồ ở nhà bằng chiếc quần jeans ôm màu xanh đen cùng áo thun trắng, tóc dài được cột cao gọn gàng.
Bỏ một ít đồ dùng cá nhân vào chiếc ba lô nhỏ, chuẩn bị xong xuôi cô khoác vội chiếc áo sơ mi tay dài bên ngoài rồi xuống bãi giữ xe của chung cư lấy chiếc xe đạp đã cũ nhanh chóng tiến về con đường dẫn tới nhà họ Hoắc.
————
Phù! Hạ Tử Du thở hồng hộc, may quá cô đến vừa đúng lúc mọi người đang tập trung để nghe lắng nghe phân chia nhiệm vụ cho buổi tiệc hôm nay.
Buổi tiệc này nhờ có người quen giới thiệu nên cô mới được nhận vào làm một chân phục vụ. Tiền công rất hậu hĩnh, làm một ngày đủ để cô và bà nội chi trả tiền ăn cho một tuần.
Vì vậy yêu cầu cũng khá cao, phải nhanh nhẹn, gọn gàng, tác phong chuyên nghiệp kèm ngoại hình ưa nhìn.
Hạ Tử Du lớn lên may mắn sở hữu gương mặt trái xoan thanh tú, chiếc mũi cao thẳng, mắt hạnh đen tròn, một bên đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, vừa là điểm nhấn nhưng lại khiến người ta chú ý hơn vì nó phảng phất nỗi buồn.
Môi hồng cùng làn da trắng sứ, hai chân thẳng tắp thon dài, bộ ngực thiếu nữ no đủ tròn đầy, dáng người cho dù bị giấu ở phía sau những bộ đồ đơn giản nhưng cũng có thể thấy rõ đường cong quyến rũ.
Sau một hồi phân công thì Hạ Tử Du sẽ phụ trách việc phục vụ nước uống bao gồm sâm panh, nước trái cây, rượu vang đỏ cùng nước suối cho quan khách mời tới tham dự.
Trước khi buổi tiệc diễn ra, mọi người phải cùng nhau dọn dẹp, sắp xếp, trình bày lại không gian cẩn thận, chu đáo.
Cuối cùng mọi thứ cũng sắp xếp ổn thoả, chuẩn bị đến giờ đón tiếp quan khách, những người phục vụ cũng bắt đầu vào vị trí công việc của mình.
Hạ Tử Du ở trong phòng vệ sinh nhìn bản thân trong gương chỉnh lại trang phục. Áo sơ mi trắng dài tay kết hợp còn chân váy màu đen tới đầu gối, tóc búi cao gọn gàng, cổ áo thắt chiếc nơ màu đỏ nhỏ, kiểu đồng phục phổ biến của nhân viên phục vụ ở nhà hàng- khách sạn.
Suốt từ sáng đến giờ cô vẫn chưa thấy bóng dáng của Hoắc Quân Nghị, trong lòng liền thắc mắc
"Hôm nay anh ấy là nhân vật chính, sao tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện?"
Đi ra ngoài, quan sát xung quanh một lần nữa, vẫn không thấy người mà mình thầm thương trộm nhớ.
Từ sau cái ngày Hoắc Quân Nghị nói cô phải nhớ kỹ thân phận của mình ở Hoắc gia, cô đã rất nghe lời, cô cũng không muốn để người khác có cơ hội chế giễu, xem thường mình.
Với lại sau sự cố bị rơi xuống hồ bơi ngày hôm đó, số lần cô theo bà nội tới Hoắc gia cũng thưa dần, chỉ những khi Hoắc Ngữ Yên buồn chán muốn cô tới chơi cùng thì bà nội mới dẫn cô tới, còn không cô sẽ nói bà nội khoá cửa để mình ở trong nhà mỗi khi không phải đi học.
Tuy rằng bị Hoắc Quân Nghị nói những lời tàn nhẫn
gây tổn thương như vậy nhưng Hạ Tử Du vẫn không quản được trái tim mình mà thích hắn, ngưỡng mộ hắn.
Những lần tới chơi cùng Hoắc Ngữ Yên, cô chỉ có thể lén nhìn hắn. Mỗi cử chỉ hành động, mỗi ánh mắt nụ cười mà hắn dành cho em gái mình luôn khiến cô khao khát có được. Nhưng mỗi khi liếc nhìn qua cô, biểu cảm của hắn lại hoàn toàn đối lập. Ánh mắt lạnh như băng, xem cô như người vô hình.
Tuy bị Hoắc Quân Nghị đối xử như vậy, nhưng hình bóng hắn không biết từ lúc nào đã khắc sâu trong tâm trí bé nhỏ của Hạ Tử Du, hắn chính là chàng hoàng tử trong lòng cô.
Chàng hoàng tử chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không cách nào tới gần, vì cô hiểu được, hoàng tử là dành cho công chúa!
Lần gần đây nhất cô được nhìn thấy hắn cũng đã gần bảy năm.
Theo như Hoắc Ngữ Yên nói thì sau khi học xong cao trung hắn đã đi du học nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp đại học, do muốn trải nghiệm học hỏi thêm kiến thức thực tiễn, hắn đã không cho ai biết mình chính là đại thiếu gia của tập đoàn Hoắc thị.
Bằng chỉ số thông minh và tài trí hơn người, hắn đã được các tập đoàn lớn ở bên đó giữ lại làm việc, thành tích đạt được vô cùng lợi hại.
Sau này, khi đã tự tin vào năng lực của bản thân, hắn mới quay về nước, tiếp nhận công việc ở Hoắc thị.
Khẽ lắc đầu dẹp đi suy nghĩ làm bản thân trở nên mặc cảm, Hạ Tử Du chuyên nghiệp bắt đầu công việc của mình. Khách đã vào tới sảnh chính và sân vườn khá đông, cô nhanh nhẹn phục vụ nước uống cho mọi người.
Đến tham dự buổi tiệc có đầy đủ các nhân vật nổi tiếng từ chính khách, doanh nhân, giới nghệ sĩ cùng nhiều khách quý khác.
Những buổi tiệc long trọng, rực rỡ, đẳng cấp như thế nào không khỏi khiến người ta cảm thấy hưng phấn và khẩn trương hơn.
Đến giờ khai mạc, cuối cùng thì nhân vật chính của buổi tiệc, Hoắc Quân Nghị cũng đã xuất hiện.
Đứng ở phía xa, Hạ Tử Du vẫn đang chăm chỉ làm công việc của mình nhưng theo phản xạ tự nhiên, cô lập tức ngước mắt lên nhìn về phía sân khấu.
Người mà cô ngày đêm mong nhớ, Hoắc Quân Nghị.
Rốt cuộc sau gần ba ngàn ngày trông ngóng, cô đã được thấy hắn bằng xương bằng thịt.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, Hạ Tử Du có thể nhận ngay ra người đàn ông kia.
Dường như hắn cao lớn hơn trước rất nhiều, tây trang màu đen tiêu chuẩn càng tôn lên thân hình như tạc tượng. Hai chân thon dài vững chãi, mái tóc đen dày được vuốt keo gọn gàng, ngũ quan tuấn mỹ, cả người chứa đầy sức mạnh khiến người khác phải dè chừng.
Hạ Tử Du như bị thôi miên, chăm chú mà nhìn hắn đến ngây ngốc.
Dưới ánh đèn rực rỡ, hình ảnh người đàn ông đã khắc sâu trong tâm trí cô càng toả ra ánh hào quang, thoạt nhìn như chàng hoàng tử xuất hiện trong giấc mơ, huyền ảo xa vời không thể với tới.
Ông trời rất ưu ái cho hắn, tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, từ xuât thân, tài năng, diện mạo đều xuất chúng khó ai sánh bằng.
Khi chủ tịch của Hoắc thị, Hoắc Thiên Kình lên phát biểu, tuyên bố sẽ trao lại quyền điều hành tập đoàn cho con trai trưởng của mình là Hoắc Quân Nghị thì bên dưới mọi người đều nhiệt tình vỗ tay chúc mừng.
Hoắc Quân Nghị đầy tự tin bước lên phía trước, như một vị thần La Mã. Khuôn mặt nam tính, sóng mũi cao thẳng nghiêm nghị, môi mỏng quyến rũ, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn lướt qua một lượt.
Khí chất vương giả cùng thần thái của một người nắm giữ quyền lực không phải ai cũng có thể bắt chước được.
Sự xuất hiện của hắn làm cho đàn ông liền cảm thấy mặc cảm tự ti, còn phụ nữ thì ánh mắt ngập tràn ái mộ không chút che giấu.
Hoắc Quân Nghị, chỉ cần nghe đến cái tên này thôi cũng đủ khiến cho mọi cô gái ở thành phố Y này thét chói tai. Đến nay trong mắt họ, hắn vẫn là người đàn ông độc thân đẳng cấp kim cương, là niềm ao ước của tất cả phụ nữ.