Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 4. Phải nhớ kỹ thân phận

Buổi tiệc bắt đầu lúc sáu giờ chiều nhưng mới hơn năm giờ đã có khá đông người đến, đủ để thấy tuy chỉ là bữa tiệc sinh nhật của một cô bé nhưng cũng hết sức quan trọng.

Những gia đình có con cái chạc tuổi với cô bé Hoắc Ngữ Yên ở thành phố Y đều mong muốn con mình có thể tới dự. Họ muốn nhân cơ hội này con cái mình sẽ được tiếp xúc với tầng lớp quý tộc, mở ra nhiều mối quan hệ có lợi sau này.

Hôm nay, cô bé Hoắc Ngữ Yên mặc một bộ váy lụa màu trắng dài đến mắt cá chân, tóc dài được tết lại, trên đầu đội một vòng hoa nhỏ, nhìn tựa như tiểu tiên nữ trên trời.

Chuẩn bị xong mọi thứ nhưng vẫn chưa thấy Hạ Tử Du xuất hiện nên cô bé càng nóng lòng hơn "rõ ràng mình đã nói vυ' Trương bảo Tử Du đến phòng mình rồi vậy mà giờ vẫn chưa thấy đâu"

Hoắc Ngữ Yên đang chuẩn bị xuống nhà để đi kiếm Hạ Tử Du thì đúng lúc Hoắc Quân Nghị mở cửa bước vào, thấy em gái nhỏ đang định đi ra ngoài

anh liền dịu dàng hỏi:

"Tiểu công chúa, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi em còn chạy lung tung đi đâu nữa? Lại muốn chơi trò trốn tìm với mọi người hả?"

"Anh hai, em đi ra ngoài một xíu rồi sẽ quay lại liền"

Hoắc Ngữ Yên khẽ nói.

"Không được, ba mẹ giao cho anh trọng trách phải trông chừng em, mẹ không muốn lúc buổi tiệc bắt đầu lại phải chạy đi kiếm em nữa đâu tiểu quỷ."

Vừa nói Hoắc Quân Nghị vừa xoa nhẹ đầu cô bé, miệng cười vui vẻ khác xa hoàn toàn với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị hàng ngày.

Cũng chỉ có người thân trong gia đình gồm bà nội, ba mẹ, đứa em gái sinh đôi Hoắc Khuynh Tư và em út Hoắc Ngữ Yên mới được hắn đối xử đặc biệt như vậy, nhất là tiểu công chúa nghịch ngợm này!

"Em muốn đi tìm Tử Du, cậu ấy giờ này vẫn không thấy đâu, em chỉ đi một lát thôi!"

Nghe nhắc tới cái tên Hạ Tử Du khuôn mặt đang mỉm cười của Hoắc Quân Nghị chợt tắt ngấm, mi tâm khẽ nhíu lại.

"Con bé này, nhanh lên chút, tiểu thư đang đợi đó,

có chút việc mà lề mề mãi mới xong."

Ở phía cầu thang, thấp thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé của Hạ Tử Du cùng tiếng vυ' Trương vang lên, Hoắc Ngữ Yên vui mừng quên cả anh trai mà chạy nhanh tới kéo tay Hạ Tử Du vào phòng mình.

"Tử Du sao giờ cậu mới tới? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, tớ còn đang định đi kiếm cậu đó."

Cô bé Hoắc Ngữ Yên vẻ mặt hưng phấn nói.

"Thật ngại quá, mình đang phụ mọi người sắp xếp lại ly chén ở dưới. Cậu không cần phải gọi mình lên đây đâu, mình ở dưới nhà bếp cũng được mà."

Hạ Tử Du ngượng ngùng đi theo Hoắc Ngữ Yên tiến về phòng của cô bé.

Khi thấy Hoắc Quân Nghị đang đứng ở phía trước, dường như còn đang nhìn mình chăm chú, Hạ Tử Du lập tức bị ánh mắt sắc lạnh của hắn làm cho kinh động, bước chân cũng dừng lại, không dám bước tiếp.

Sợ hãi cụp mắt xuống, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Hoắc Quân Nghị cô bé luôn cảm thấy rất hồi hộp, vừa sợ hãi nhưng lại vừa vui mừng.

Có lẽ do hoàn cảnh gia đình, Hạ Tử Du rất nhạy cảm với sắc mặt cùng lời nói của người khác, nên cô bé có thể cảm giác được anh trai này không hề thích mình, ngược lại còn có vẻ xa lánh, xem thường.

"A, Tử Du, cậu vẫn chưa thay đồ sao?"

Hoắc Ngữ Yên chợt phát hiện ra Hạ Tử Du vẫn mặc bộ đồ từ sáng thì ngạc nhiên hỏi.

"Mình...mình không có mang theo đồ, với lại mình cũng không có đồ dự tiệc!" .

Hạ Tử Du ngại ngùng trả lời.

"Không sao, trong phòng mình còn rất nhiều đồ chưa mặc tới, cậu vào lựa xem thích cái nào tớ sẽ tặng cho cậu."

"Như vậy không được đâu, sinh nhật cậu mình đã không có quà tặng, sao lại có thể lấy đồ của cậu để mặc được chứ?"

Tay nhỏ khẽ lắc, ra sức từ chối lòng tốt của Hoắc Ngữ Yên, Hạ Tử Du hiểu nếu cô bé nhận chắc chắn sẽ khiến người nào đó khó chịu.

"Không sao đâu, mình có rất nhiều đồ, coi như mình tặng quà sinh nhật sớm cho cậu đi, cậu mà không nhận mình sẽ rất buồn đó."

Hoắc Ngữ Yên kiên trì thuyết phục Hạ Tử Du.

"Mình..."

Đang định mở miệng từ chối thì Hạ Tử Du đã bị Hoắc Ngữ Yên kéo tới trước một tủ đồ lớn, sau đó lấy ra một chiếc váy màu hồng nhạt có đính đá lấp lánh đưa cho cô, cười nói:

"Được rồi...cậu mau thay đồ đi, nếu không sẽ trễ mất!"

Cuối cùng, biết không thể từ chối được, Hạ Tử Du miễn cưỡng nhận lấy chiếc váy xinh đẹp rồi tiến vào phía trong phòng thay đồ ở sau tủ.

Mấy phút sau, khi Hạ Tử Du vừa thay chiếc váy mới bước ra, cô bé Hoắc Ngữ Yên đã phấn khích la lên:

" Woa, thật là đẹp! Tử Du, chiếc đầm này hợp với cậu lắm đó!"

Vừa nói cô bé Hoắc Ngữ Yên vừa giơ ngón cái lên biểu thị sự tán thưởng dành cho Hạ Tử Du.

"Thật vậy sao? Chắc là do chiếc đầm này của cậu đẹp quá thôi"

Hạ Tử Du được khen ngợi liền mắc cỡ, mặt bắt đầu đỏ lên khi thấy Hoắc Quân Nghị vẫn còn đứng ở phía ngoài.

Hoắc Quân Nghị từ nãy vẫn đứng im một chỗ quan sát, khi thấy em gái lên tiếng khen ngợi cũng nhẹ đưa mắt nhìn qua.

"Không tệ, con bé này nhìn có vẻ gầy gò nhưng khi mặc chiếc váy kia lên nhìn rất ra dáng tiểu thư con nhà danh giá, lớn lên hẳn sẽ là một mỹ nữ"

Ý nghĩ này vừa loé lên trong đầu, cả người hắn chợt khựng lại, hắn đang nghĩ gì vậy!

"Sắp tới giờ rồi, chúng ta xuống nhà dưới thôi, mọi người đang đợi đó."

Tiếng nói hào hứng của Hoắc Ngữ Yên vang lên.

Chưa bao giờ được mặc một chiếc váy đẹp như vậy, Hạ Tự Du thẹn thùng theo sau Hoắc Ngữ Yên đi xuống phòng khách.

Lúc đi ngang qua Hoắc Quân Nghị, cô bé cũng không dám ngước mặt lên để nhìn hắn, chỉ lầm lũi bước nhanh theo Hoắc Ngữ Yên.

—————

Đúng sáu giờ,

Sau khi chủ nhân của Hoắc gia, Hoắc Thiên Kình tuyên bố bữa tiệc chính thức được bắt đầu thì cô công chúa nhỏ Hoắc Ngữ Yên đứng trên bục bên cạnh liền vui vẻ thổi bánh kem trong tiếng chúc mừng sinh nhật của đông đảo khách mời.

Hạ Tử Du đứng ở phía dưới sân khấu nhìn thấy thế không khỏi chạnh lòng.

Chỉ còn ba ngày nữa là sinh nhật của cô, nếu như những năm trước cô cũng sẽ được ba mẹ mua cho bánh kem rồi mời các bạn học tới nhà cùng nhau ăn uống chúc mừng sinh nhật, nhưng năm nay....

Cô thật hâm mộ Hoắc Ngữ Yên, có bà nội, ba mẹ, anh, chị cùng nhiều bạn bè yêu thương cưng chiều, không giống như cô, chỉ có hai bà cháu sống nương tựa vào nhau.

Ở trên sân khấu, sau khi Hoắc Ngữ Yên thổi nến xong, mọi người phía dưới nhanh chóng tranh nhau tiến về phía sân khấu để tặng quà cho cô bé.

Ai cũng muốn món quà của mình đặc biệt nhất để có thể lấy lòng được Hoắc Ngữ Yên, ai kêu đó là tiểu công chúa được mọi người ở Hoắc gia cưng chiều nhất chứ!

Khi mọi người tranh nhau để lên tặng quà thì Chu Ngọc, con gái của Chu thị trưởng, bạn học cùng lớp với Hoắc Ngữ Yên cũng cầm theo chiếc bánh sinh nhật hình công chúa được trang trí tinh xảo chen lên phía trước để giành lấy được sự chú ý.

Nhưng lúc bước lên bậc thang, do hấp tấp nên Chu Ngọc trượt chân mà ngã ngào về phía trước. Chiếc bánh sinh nhật trong tay cũng theo đà mà hất tung lên, sau đó rơi ập xuống đúng người Hoắc Ngữ Yên.

Mọi người chứng kiến một màn này đều há hốc mồm, mắt trợn to nghĩ thầm "lần này Chu Ngọc chết chắc!"

Xảy ra sự việc, Chu Ngọc cũng kinh sợ không kém, sao lại xui xẻo vậy chứ, khuôn mặt trắng bệch, miệng lắp bắp :

"Mình...mình không cố ý, mình đang đi lên thì... cậu ta, chính cậu ta gạt chân mình, làm cho mình té, chính là cậu ấy."

Vừa nói Chu Ngọc vừa chỉ tay thẳng về phía Hạ Tử Du đang đứng ngẩn người, đẩy hết mọi tội lỗi về phía cô bé.

"Cậu...mình không có làm vậy, là do cậu bất cẩn nên mới bị trượt chân té mà!"

Hạ Tử Du lắc đầu vội vàng lên tiếng thanh minh.

"Rõ ràng là cậu ta gạt chân mình, Ngữ Yên cậu tin mình đi"

Sở di Chu Ngọc tự tin nói như vậy là do vừa nãy cô bé tình cờ nghe được Hạ Tử Du gọi một người giúp việc lớn tuổi đang bưng đồ ăn là bà nội, vậy chẳng phải con nhỏ đó là cháu gái của người giúp việc sao?

Nếu vậy thì Chu Ngọc cô còn sợ gì mà không đổ hết lỗi cho mấy người có thân phận thấp hèn này, xem mọi người tin con gái của thị trưởng hay là cháu gái của người giúp việc?

"Mình...mình..."

Hạ Tử Du sợ hãi, không biết phải giải thích làm sao thì mọi người mới tin mình. Môi mấp máy, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

"Chắc chắn là cậu ta ganh tị với cậu, Ngữ Yên, cậu ta không phải là cháu gái của người giúp việc nhà cậu sao?"

Chu Ngọc không cho Hạ Tử Du cơ hội lên tiếng, mà khôn khéo để mọi người dồn sự chú ý qua chủ đề khác.

"Trời! Cháu của người giúp việc mà dám cũng mặt dày ở đây dự sinh nhật cùng tụi mình sao?"

"Không ngờ con bé đó là cháu gái của người giúp việc, nhìn cũng không đến nỗi nào...đúng là quạ thì vẫn là quạ..."

"Mới bây lớn mà đã ham phú phụ bần, lại còn nham hiểm xấu tính như vậy..."

Mọi người xung quanh nghe Chu Ngọc nói vậy liền nhìn về phía cô bé Hạ Tử Du bắt đầu chỉ trỏ, xì xầm những câu khó nghe.

Bị mọi người vây quanh săm soi chỉ trích, Hạ Tử Du dù oan ức nhưng cũng không một ai đứng ra bảo vệ. Hai tay nhỏ bé nắm chặt lấy tà váy, đầu cúi thấp, môi mím chặt, rụt người lại đầy hoảng sợ.

Hạ Tử Du biết mình không được hoan nghênh, đối với những thiếu gia, thiên kim tiểu thư này, cô chỉ là một đứa bé có thân phận thấp kém, dù không làm gì sai nhưng trong mắt của những người có thân phận cao quý kia cô không đủ tư cách để đứng ngang hàng cùng bọn họ.

"Ngữ Yên con lên phòng thay bộ đồ khác đi, còn Tử Du cháu đi xuống nhà bếp, ta có chuyện muốn nhờ cháu giúp."

Nữ chủ nhân của Hoắc gia, Úc Noãn Tâm, thấy hình hình căng thẳng thì liền lên tiếng phân phó.

Sau đó quay qua nhìn các khách mời mỉm cười nói tiếp:

"Để mọi người chê cười rồi, bữa tiệc đã bắt đầu, mọi người cứ tự nhiên dùng bữa nhé."

Khách mời thấy nữ chủ nhân của Hoắc gia đã lên tiếng thì cũng không bàn tán thêm gì nữa mà bắt đầu tản ra, tiến lại bàn đồ ăn lấy các món yêu thích.

Hoắc Ngữ Yên ngoan ngoãn lên lầu thay một bộ đồ khác còn Hạ Tử Du cũng vội xoay người rời khỏi.

Hoắc Quân Nghị từ nãy giờ vẫn dõi theo từng cử chỉ, biểu cảm của Hạ Tử Du, ánh mắt hắn bỗng trầm xuống dõi theo bóng dáng đơn độc nhỏ bé kia.

Chạy ra khỏi bữa tiệc, Hạ Tử Du lầm lũi đi về phía nhà bếp, nước mắt kìm nén nãy giờ rốt cuộc cũng chảy dài trên khuôn mặt non nớt.

"Đáng lẽ nhà ngươi không nên tham gia bữa tiệc của Ngữ Yên. Tuy rằng con bé coi ngươi là bạn nhưng ngươi phải nhớ kỹ thân phận của chính mình, ngươi chỉ là một đứa giúp việc trong nhà họ Hoắc, vì vậy đừng bao giờ có suy nghĩ trèo cao, bởi trèo càng cao thì té càng đau."

Ngay chỗ góc cua xuống nhà bếp, Hạ Tử Du bị người thiếu niên trước mặt chặn lại, khuôn mặt lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn.

Nhận ra người phía trước, sắc mặt của cô bé càng trắng bệch hơn. Lời nói của hắn khiến cô ý thức được thân phận hèn mọn của chính mình, đầu cúi thấp lí nhí nói:

"Em...em biết rồi, đại thiếu gia, sẽ không có lần sau."

Nhận được đáp án khiến mình hài lòng, Hoắc Quân Nghị cười lạnh một tiếng, sau đó ngẩng cao đầu kiêu ngạo rời đi.