Những người có con lập tức ngoi lên, hỏi xem liệu có tác dụng không.
Kỷ Nguyên đậu má, chỉ có thể trả lời: “Đương nhiên là vô dụng.”
Mọi người bắt đầu ồn ào thổn thức: Áp lực của học viên tu chân lớn thật đó, rốt cuộc thì Tiểu Lan cũng bị ép điên rồi.
Kỷ Nguyên vẫn chưa thấy đủ, lại cho một câu: “Cũng có lẽ là cháu đã đoán sai rồi, có thể anh cháu cảm thấy phơi nắng càng nhiều thì sẽ ăn càng ngon.”
Người nhà họ Kỷ kia cười đến mức run rẩy cả người, nhìn lại hai cây củ cải trong xe, dặn Kỷ Nguyên gọi anh hắn tới rút chìa khóa, sau đó thì cầm dù rời đi.
Đương nhiên Kỷ Nguyên sẽ không quan tâm đến mấy chuyện sống chết của anh trai hắn, hoàn toàn làm như không nghe thấy. Hai cây củ cải trắng to lớn tiếp tục yên lặng nằm đó, thẳng đến nửa giờ sau mới được giải thoát.
Kỷ Hoằng bị phơi nắng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, trầm mặc mà nhìn về phía đầu sỏ gây tội.
Kỷ Lan xoa cằm, đưa ra tổng kết: “Thời gian ngắn hơn trước rất nhiều, xem ra tu vi có ảnh hưởng tương đối lớn.”
“……” Kỷ Hoằng xoa mày, cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ bình thường, “Sao lại thế này?”
Kỷ Lan nhìn người rất chuẩn, biết trai bồ tát này đáng tin nên cũng không giấu giếm: “Đây là pháp khí bản mạng của em.”
Nhất thời Kỷ Hoằng cảm giác như mình đang nghe thấy ảo giác: “—— Cái gì?”
Kỷ Lan liền mang lý do thoái thoát hắn đã dùng để đối phó Lâu Úc ra.
Nhưng bởi vì trên người có phép khóa miệng nên hắn không nói đến chuyện huyết thống của nhà họ Kỷ, chỉ nói chủ nhân của ngọc bội có mối quan hệ sâu xa với hội trưởng, cho nên hội trưởng mới giúp hắn che giấu một chút.
Kỷ Hoằng tiêu hóa xong lượng tin tức, trầm mặc.
Pháp khí bản mạng có tầm quan trọng như thế nào đối với tu sĩ không cần nói cũng biết. Tu vi của hắn là Luyện Khí chín tầng, pháp khí này có thể khiến cho hắn không thể nào chống đỡ và còn bị ép suốt nửa tiếng đồng hồ, hiển nhiên là lợi hại. Thế nhưng cơ chế quá độc hại, nhất thời hắn không biết nên đưa ra bình luận gì.
Kỷ Hoằng ngừng lại một chút, cố gắng suy nghĩ theo chiều hướng tốt: “Nếu em có đồng đội đáng tin cậy, sau khi cả hai biến hình liền xông vào đánh, có lẽ sẽ hữu dụng.”
“Khó,” Kỷ Lan phân tích, “Đối với loại pháp thuật như biến hình, phá thân chính là phá pháp. Ngay lúc đồng đội đánh phá thân địch, địch có thể lập tức khôi phục hình dạng, chỉ cần phản ứng nhanh là có thể né tránh được.”
Vốn dĩ cũng không trông mong em trai sẽ để tâm đến lời mình nói, nghe vậy Kỷ Hoằng liền bất ngờ: “Hội trưởng nói à?”
Kỷ Lan nghĩ thầm: Dù sao thì người này cũng không có khả năng đi tìm Lâu Úc để xác minh, bình tĩnh mà “Dạ” một tiếng.
Kỷ Hoằng gật đầu, hỏi: “Hiện tại chỉ có thể biến thành đồ ăn?”
Kỷ Lan nói: “Không rõ lắm.”
Trong trí nhớ của nhãi con có loại trò chơi kéo thưởng này, hẳn là nguồn cảm hứng.