Kỷ Hoằng không đợi hắn nói tiếp, hỏi: “Tưởng cái gì?”
Kỷ Lan thuận thế mở một đề tài khác: “Tưởng rằng anh cảm thấy hứng thú với pháp khí của em, muốn nhìn thử một chút.”
Đúng là Kỷ Hoằng có chút tò mò.
Nếu đã nhắc đến chuyện này, hắn bèn thản nhiên nói: “Có một chút, anh xem chút được không?”
Kỷ Lan nói: “Được chứ.”
Dù sao cũng là pháp khí bản mạng, cứ vứt qua một bên hoài cũng không tốt.
Tuy có hơi thất đức nhưng hắn vẫn muốn biết dùng ở trên người có tu vi cao hơn hắn thì có công dụng hay không và đồng thời cũng muốn biết bên trong có còn công năng nào nữa hay không.
Kỷ Lan nói tiếp: “Em sẽ thử cho anh xem.”
Kỷ Hoằng tự nhiên không ý kiến: “Thử đi.”
Kỷ Lan nhất thời không nhúc nhích.
Kỷ Hoằng đợi chờ: “Sao vậy?”
Kỷ Lan đột nhiên nghĩ khó khăn lắm trong nhà mới có một trai bồ tát nên cảm thấy có chút quý trọng, bèn đổi thành vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Bất luận hậu quả thế nào thì anh cũng có thể thừa nhận được đúng không?”
Kỷ Hoằng nghe vậy bèn ngẩn ra, lập tức trở nên nghiêm túc theo.
Nếu như pháp khí này nguy hiểm, tất nhiên hắn sẽ không để cho Kỷ Lan dùng đến pháp khí này.
Nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ tới nấm, bèn suy đoán: “Sẽ biến hình à?”
Kỷ Lan nói: “Tu vi của anh cao hơn em, không chắc lắm.”
Kỷ Hoằng nói: “Trừ cái đó ra thì sao?”
Kỷ Lan nói: “Không biết.”
Kỷ Hoằng nhìn cậu em trai có tu vi Luyện Khí ba tầng, nói: “Em cứ thử đi, anh có thể thừa nhận.”
Kỷ Lan từ từ lái xe đến một nơi trống trải, xác nhận sẽ không có người bị hại nào khác, lúc này mới kéo vòng tay xuống.
Kỷ Hoằng trơ mắt nhìn vòng tay biến thành mèo chiêu tài với hình dáng máy đánh bạc. Trong đầu vừa mới vang lên ý nghĩ: “Đây không phải là pháp khí thượng cổ”, chợt thấy em trai hắn kéo cánh tay mèo xuống, một tiếng “Đinh” nhỏ vang lên.
Mặt trời chói chang đỉnh đầu, một chiếc xe thể thao màu vàng ngừng lại ở một nơi gần quảng trường nhỏ, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Mặc dù cửa sổ hai bên xe vẫn chưa đóng, nhưng cứ đậu xe phơi nắng ở chỗ này, bên trong cũng sẽ biến thành l*иg hấp.
Lúc này, có người nhà họ Kỷ cầm dù đi ngang qua, thấy chiếc xe này của Kỷ Lan, bèn nhìn lướt bên trong một chút. Đến khi thấy được rõ ràng bên trong, người nọ không khỏi lùi bước, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình rồi gửi vào trong nhóm chat gia tộc.
Mọi người nhìn hình, chỉ thấy trên mỗi ghế chính và ghế phụ của chiếc xe, có hai cây củ cải trắng lớn tươi ngon mọng nước đang được thắt đai an toàn.
Người nọ đứng yên không nhúc nhích, một tay cầm dù một tay nhấn vào điện thoại nói chuyện: “Tiểu Lan đang làm cái gì vậy? Vứt xe ở đây và để lại hai cây củ cải đi đâu rồi? Tôi thấy chìa khóa vẫn còn ở đây này. Đứa nhỏ chết tiệt này to gan thật đó, không sợ bị trộm à?”
Đúng lúc Kỷ Nguyên đang cảm thấy khó chịu, hắn lập tức gửi giọng qua: “Có lẽ anh ấy sợ khai giảng sẽ bị ở lại lớp, không biết phải làm cách nào nên đang làm gì đó để tự cầu phúc chăng?”