Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên

Chương 33

Kết quả mới vừa đi đến gần, chợt thấy Kỷ Lan đang trả lời bài đăng hot kia.

“Đúng vậy, có liên quan đến tôi đó. Hội trưởng đã tự xác nhận rằng tôi rất may mắn, lúc ấy tất cả mọi người đều nghe thấy được. Sự thật chứng minh quả nhiên không sai, lần này ngài ấy có được pháp khí cao cấp kia là nhờ có tôi, ân huệ quá lớn. Đừng sợ, cứ mắng tiếp đi.”

Kỷ Hoằng: “……”

Lo lắng dư thừa rồi.

Kỷ Lan đợi tầm hai phút, trượt xuống một cái để refresh lại tin tức, phát hiện bài đăng kia đã bị xóa.

Vì thế hắn lại đăng một bài viết với tiêu đề: Đúng là chơi không nổi mà.

*Chơi không nổi (玩不起): không có điều kiện tham gia hoặc không dám tham gia vào việc này.

“…… Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi,” Kỷ Hoằng săn sóc nói, “Để anh mua vé, sáng mai đi tàu cao tốc được không?”

Kỷ Lan có chút kháng cự: “Tàu cao tốc?”

Kỷ Hoằng nói: “Tàu cao tốc sẽ không chóng mặt.”

Nói rồi lại nghi hoặc hỏi, “Anh nhớ em không có bị say xe. Sao đột nhiên hôm nay lại thấy chóng mặt?”

Kỷ Lan nói: “Có lẽ là không thích ứng được với khí hậu.”

Không thích ứng được với khí hậu là cũng “không thích ứng” được với không khí trên xe luôn hả?

Kỷ Hoằng lười so đo với hắn, bảo hắn mau rửa mặt đi ngủ.

Hai người nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau đi đến ga tàu cao tốc.

Từ nơi này về nhà chỉ tầm một giờ, quả nhiên Kỷ Lan không say xe. Hắn sung sướиɠ nhìn ngắm phong cảnh bên đường, theo Kỷ Hoằng về nhà họ Kỷ.

Nhà họ Kỷ là một gia tộc lớn ở vùng này, vừa đông người mà cũng vừa có tiền, hầu hết các kiến trúc của gia tộc đều là biệt thự.

Kỷ Lan men theo ký ức quay về mảnh sân nhỏ bên trong nhà mình, phát hiện bên cạnh có một chiếc xe thể thao màu vàng.

Đây là chiếc xe mà người nhà họ Kỷ đã mua cho nhãi con sau khi nhãi con trúng tuyển vào học viện tu chân.

Kỷ Lan chợt nghĩ đến lái xe sẽ không bị chóng mặt, hắn không thể chống lại cơn mê hoặc này nên đã vào nhà cầm lấy chìa khóa xe, bắt đầu nghiên cứu xe thể thao.

Lúc này chợt nghe thấy một giọng nói vọng ra từ phía trước: “Anh, anh về rồi ạ?”

Kỷ Lan ngẩng đầu, phát hiện người đến là em trai cùng cha khác mẹ của nhãi con, Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên có một gương mặt giống mẹ, thanh tú hơn cả nguyên chủ. Trong trí nhớ, có rất nhiều đoạn ngắn liên quan đến người em trai này, tính tình có hơi sen trắng giống hệt người mẹ.

*Sen trắng: giả vờ ngây thơ, tỏ vẻ vô tội

“Em nghe nói một mình anh lén lút chạy đến bí cảnh hả?” Kỷ Nguyên nói, “Sau này đừng làm vậy nữa, các chú các bác nghe xong đều rất tức giận đó.”

Kỷ Lan hiểu rõ: “Cậu nói cho họ biết à?”

Kỷ Nguyên bất đắc dĩ: “Đương nhiên là không rồi, ảnh chụp của bọn anh đầy rẫy ở trên mạng kia kìa, không tin anh lên mạng nhìn thử xem.”

Kỷ Lan không quen với loại hình trai bồ tát như Kỷ Hoằng, nhưng lại rất quen thuộc với loại người như Kỷ Nguyên, kinh nghiệm của hắn vô cùng phong phú. Hắn chợt “Ờ” một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục nghiên cứu xe thể thao. Khởi động xe, chuyển sang số tiến.