Quan trọng nhất chính là Lâu Úc ấy thế mà lại không hề có vẻ bất ngờ khi dung hòa những thứ này lại với nhau, thậm chí rất có khả năng là hắn tự thêm những thứ này vào. Loại người này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung.
Thiên tài.
Đời này, người học rộng hiểu biết nhiều nhất mà Kỷ Lan từng gặp được chính là sư phụ của mình. Hiện tại hắn cảm thấy có lẽ Lâu Úc và sư phụ nhà hắn không thể phân cao thấp. Khó trách lại có thể ngồi lên được vị trí hội trưởng.
Trước kia nếu có người hỏi hắn ai có thể thắng được trận pháp Khôi Lỗi, khi đó hắn sẽ không cần nghĩ ngợi mà đáp: Sư phụ ta.
Xem tình hình hiện giờ thì tám phần là Lâu Úc cũng có thể khiến cho trận pháp Khôi Lỗi này nhận chủ. Đường đường là một thần khí trấn núi mà lại đi nhận một ma tộc làm chủ. Có lẽ sau khi trở về biết được tin này, chưởng môn Thất Tinh Tông sẽ thắt cổ tự tử luôn mất.
Kỷ Lan hơi khẽ mỉm cười, tiếp tục tập trung nhìn.
Cuộc đại chiến kéo dài từ chiều đến tối, từng tầng kiếm khí mạnh mẽ chém ra ngoài, khiến cho người người cảm thấy đau đớn.
Những người vây xem không đỡ được nổi, bèn lui xuống dưới. Không cần phải tự hỏi, bọn họ cũng có thể tưởng tượng được khu vực trung tâm của ngọn núi đang như thế nào, sợ là đã bị san bằng luôn rồi.
Cuối cùng chợt nghe vù vù một tiếng, tiếp theo đó là một tràng âm thanh linh tính cất lên ở giữa bầu trời —— pháp khí tuyệt đỉnh nhận chủ.
Mọi người đều đồng loạt nhiệt liệt reo hò.
Kỷ Lan thu hồi ánh mắt, nghe thấy được từ xa có một đợt tiếng động ầm vang đang bay đến gần, vừa quay đầu liền thấy được hai chiếc trực thăng.
Đây là một con đường núi quanh co với những ngọn đèn đường nối nhau tạo thành một đường, trải dài ra xa.
Dưới chân xe cộ ồn ào, xa xa là ánh đèn neon rực rỡ của thành phố, trong phút chốc đủ loại cảnh tượng hiện ra trước mắt.
Bạch câu quá khích, thương hải tang điền.
*Bạch câu quá khích (白驹过隙): ý nói thời gian trôi nhanh như bóng ngựa qua khe cửa.
*Thương hải tang điền (沧海桑田): chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Kỷ Lan không khỏi thất thần.
Đợi đến khi hoàn hồn, Kỷ Hoằng đã đưa hắn xuống dưới.
Chung quanh tất cả đều là những đội quân nhạy bén nghe tin chạy đến, truyền thông và những người qua đường thích xem náo nhiệt. Cũng may là dải băng cách ly đã được căng ra nên những người đó không thể đến gần.
Không lâu sau, Lâu Úc đi ra khỏi tông môn.
Hắn đổi sang một bộ quần áo khác, vẻ mặt vẫn lười nhác như cũ, chỉ là giữa mày có chút mỏi mệt, đơn giản nói với những người xung quanh: “Thu dọn đi.”
Nói vừa dứt câu, hắn liền quét mắt về phía nhóm người Kỷ Hoằng, ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”
Dù cuộc chạm mặt trước đó diễn ra ngắn ngủi nhưng hắn vẫn không hề bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
Hầu hết mấy tên quỷ nhỏ này đều mơ màng, chỉ có tên nấm kéo người ra này là tỉnh táo.