Lâu Úc nhìn núi non trước mắt, nghĩ thầm: Có Thụy Bạch ở đây thì tốt rồi. Em ấy đã từng ở lại chỗ này, có lẽ sẽ đoán ra được vị trí.
Kỷ Lan trở lại đại điện liền bị hiệu trưởng gọi qua.
Diện tích thiên điện không lớn, có thể dạo quanh nhanh chóng. Mọi người sắp xếp lại các vật phẩm, cảm thấy tất cả đều rất bình thường.
“Thứ tốt đều bị bọn họ mang vào Biên giới Côn Luân rồi.”
“Chắc là vậy rồi.” Một người khác nói. Nhớ tới những pháp khí tìm được từ phòng luyện khí cao cấp, người nọ lại nhịn không được nói, “Mọi người nói xem, những pháp khí mà bọn họ mang đi là loại như thế nào?”
“Ai biết, dù sao thì ở đây cũng không thấy.”
Kỷ Lan nghĩ thầm: Chưa chắc, ít nhất thì một trong các thần khí trấn núi của bọn họ – trận pháp Thất Tinh Khôi Lỗi sẽ không bị dời đi.
Trận pháp Khôi Lỗi này là một trận kiếm gồm bảy con rối cấp chín, được tạo thành bởi lão tổ khai sơn của bọn họ.
*Khôi Lỗi: con rối.
Nghe nói lão tổ kia có tấm lòng bồ tát, luyện trận kiếm này là để bảo hộ tông môn. Bởi vì uy lực quá lớn, hắn sợ hậu bối cầm đi hại người nên khi phi thăng hắn đã cài thêm một cấm chế vào trong pháp trận, lệnh cho chúng nó không được rời khỏi tông môn trước khi nhận chủ và chỉ được rời đi tàn hại sinh linh khi có ấn gọi của chưởng môn.
Nhưng làm sao để có thể nhận chủ?
Đánh thắng chúng nó là được.
Thất Tinh Tông luyện khí lợi hại, nhưng lại không có mấy ai biết đánh. Vì vậy sau khi lão tổ phi thăng hơn một ngàn năm, trận pháp Khôi Lỗi vẫn luôn làm hết phận sự của mình là bảo hộ tông môn.
Trong tình thế nguy cấp lúc đó, khoan nói đến những tông môn khác có thể dành chút thời gian để hỗ trợ đánh hay có thể đánh thắng hay không, cho dù là có thể thì Thất Tinh Tông cũng không có khả năng trơ mắt nhìn chúng nó nhận người khác làm chủ. Vậy nên chúng nó đã được định sẵn là sẽ đi theo tông môn cùng chìm vào giấc ngủ say.
Về phần bị hủy diệt thì……khả năng này cũng không lớn.
Một là nhiều năm trôi qua, có lẽ trận kiếm đã sinh linh tính.
Mặc dù có ấn của chưởng môn trấn áp, nhưng e là chúng cũng không cho phép có người động vào trung tâm của pháp trận.
Hai là thật ra Thất Tinh Tông rất lớn, không chỉ có 4 – 5 ngọn núi này.
Hiện tại mấy nơi này có thể được bảo tồn hoàn hảo, đồ vật cũng không bị hư hao, rất có thể là phía dưới nền đất này là một pháp trận bảo hộ. Mặc dù linh khí khô cạn, nhưng trước khi rời đi có lẽ bọn họ đã thả các linh thạch bay xung quanh.
Ba ngàn năm qua đi, các kiến trúc bị bỏ hoang và các ngọn núi phụ đã chìm xuống lòng đất, hoặc là đã lớn lên lại cùng với núi sông. Chỉ có những nơi này là vẫn còn an yên và chống đỡ được khung xương của tông môn.
Khung xương ở đây, đương nhiên là bọn họ có ý muốn trở về.