Kỷ Hoằng đang tự hỏi xem có muốn mang em trai theo không, lúc này chợt phát hiện hội trưởng đang nhìn sang đây.
Lâu Úc chợt nhớ đến Thụy Bạch đã từng ở lại nơi này một thời gian, có lẽ mang nhãi con này theo sẽ có tác dụng, liền nói: “Cây nấm kia, lại đây.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía “Nấm”.
Kỷ Lan cũng vừa khéo ăn xong một ngụm cuối cùng, nghe vậy liền đặt bát xuống, đi qua.
Lâu Úc nói: “Cậu đi theo chúng tôi.”
Nhóm học viên hàng đầu lập tức nảy sinh lòng hâm mộ ghen tị.
Nơi mà hội trưởng và phó hội trưởng muốn đi tất nhiên khác với nơi mà bọn họ sẽ đi rồi. Đó là những nơi nguy hiểm nhất bên trong bí cảnh và cũng là nơi có khả năng sẽ có những bảo vật quan trọng nhất. Sao tân binh này có thể đi chung được?
Người bên trong hiệp hội cũng không thể hiểu được, nhưng bọn họ biết chắc hội trưởng đã có mưu tính riêng.
Lâu Úc nhìn nấm ta: “Hôm nay vận khí của cậu không tồi, nhặt một món đồ tồi tàn trong phòng luyện khí tạm thời mà lại có thể vượt cấp, có lẽ sẽ nhặt được thêm những thứ khác.”
Mọi người đều không thắc mắc.
Tu tiên cũng chú trọng vận khí, có một số người vận khí tốt, có thể đi được xa hơn so với những người khác.
Đương lúc đang muốn thử thì cơ hội liền dâng đến cửa. Kỷ Lan vui vẻ gật đầu.
Dưới tầm mắt càng lúc càng nóng rực của nhóm học viên hàng đầu, Kỷ Lan ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lâu Úc.
Nhưng sự dịu dàng của Lâu Úc đối với tên công cụ này chỉ dừng ở “Hỗ trợ che giấu pháp khí” và còn bởi vì đây là cái bẫy do chính Thụy Bạch chôn nên hắn mới quan tâm mà thôi. Lâu Úc hất cằm phân phó: “Đi tìm hiệu trưởng của cậu đi.”
Kỷ Lan co được dãn được, vẫn duy trì tư thái ngoan ngoãn đi đến trước mặt hiệu trưởng.
Hiệu trưởng của học viện Giác Mộc là một tu sĩ nam Trúc Cơ.
Hắn rất yêu các học viên và cũng không ghét bỏ các học viên đứng chót sắp ở lại lớp.
Nghĩ đến đối phương sẽ không biết ngự kiếm, hiệu trưởng liền thu hồi phi kiếm, lấy một pháp khí khác ra.
Một chiếc xe đạp vươn mình lên không trung, phía sau còn gắn một chiếc ghế dựa trẻ em in hình “Cậu bé bọt biển”.
Hiệu trưởng hào sảng bước lên xe, hô: “Nào, lên đi.”
“……”
Kỷ Lan co được dãn được nhìn pháp khí này, nửa phần thật sự ngoan ngoãn ban nãy liền biến thành tám phần: “Hiệu trưởng, em cảm thấy kiếm là được rồi ạ.”
Kỷ Lan không thuyết phục được hiệu trưởng.
Thời buổi này ngồi máy bay còn phải đeo đai an toàn thì đương nhiên tự mình bay với tứ phía lọt gió thế này thì càng phải đeo đai an toàn.
“Nam tử hán đại trượng phu đừng có thẹn thùng như vậy,” hiệu trưởng dẫm chân lên bàn đạp, gương mặt chỉ mới tầm 30, “Cậu bé bọt biển này do chính chắt trai nhỏ nhà thầy chọn đó, cũng không quá khó coi. Nó chỉ nhỏ hơn em có tám tuổi thôi, chắc chắn thẩm mỹ của hai đứa không khác gì nhau đâu.”