Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên

Chương 11

Hiện giờ ma tộc đã trở thành lão đại của giới tu chân, có khả năng là thân thể kia của hắn đang ở trong tay của bọn họ, cũng không biết có thiếu mất một cánh tay hay thiếu đi một cẳng chân nào không.

Xem ra tiếng gọi “Thụy Bạch” lần đó không phải là ảo giác, đúng là có người đã từng gọi mình…… Kỷ Lan suy nghĩ trong lòng, ngoài mặt lại chần chờ hỏi: “Cái tên này của tôi…… có vấn đề gì sao?”

Lâu Úc nói: “Không có.”

Nói rồi liền xoay người quay về lều trại, vẫy tay với Kỷ Lan, “Vào đây.”

Kỷ Lan vừa tự hỏi xem làm sao để có thể bắt lấy cơ hội “địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối” để thu về một ít tin tức, vừa cất bước đi theo vào trong dưới ánh nhìn theo dõi của mọi người xung quanh.

Lều trại Lâu Úc đi vào là một dạng phòng họp.

Nhờ có túi Càn Khôn nên nơi này có đầy đủ nguyên bộ bàn ghế, không hề giống như đang ở một khu vực dã ngoại.

Lâu Úc kéo một cái ghế ra ngồi xuống, hỏi: “Là pháp khí gì?”

Kỷ Lan biết không thể gạt được, bèn kéo vòng tay xuống ném qua.

Vòng tay bay giữa không trung thì hóa hình, biến thành mèo chiêu tài dừng lại ở trên bàn.

Lâu Úc bất ngờ nhướng mày.

Vốn dĩ hắn muốn hỗ trợ nhìn thử pháp khí của tên quỷ nhỏ có cùng tên với Thụy Bạch này, không ngờ đối phương ấy thế mà lại tạo ra được bất ngờ thật. Hắn đánh giá ngoại hình và hướng linh khí của mèo chiêu tài, hỏi: “Pháp khí bản mạng?”

Sự đề phòng và sợ hãi trong mắt Kỷ Lan xuất hiện vừa đúng lúc, Kỷ Lan đơn giản “Dạ” một tiếng.

Lâu Úc đột nhiên nói: “Không chỉ thế.”

Hắn cầm mèo chiêu tài lên lại gần nhìn kỹ, ánh mắt khẽ biến.

Ma tộc vẫn luôn rất mẫn cảm với các khí tức, pháp khí này khiến hắn có một cảm giác rất quen thuộc. Bỗng dưng hắn chợt nhớ tới lần cảm nhận trước đó, ngẩng đầu hỏi: “Cậu dùng thứ gì luyện thành?”

Kỷ Lan vừa định trả lời, đột nhiên cảm nhận được có một luồng sức ép mạnh mẽ bao trùm lấy mình.

Mặc dù đã cố tình giảm bớt không ít bởi vì cảnh giới chênh lệch quá lớn, nhưng Kỷ Lan vẫn có thể cảm nhận được sức ép mạnh mẽ ấy.

Người đàn ông trước mặt vẫn đang ở trong tư thái thoải mái, sự cương quyết và đáng tin thể hiện một cách tinh tế. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mèo chiêu tài có tính chất như ngọc kia: “Kể hết toàn bộ quá trình, đừng để sót bất kỳ một chi tiết nào.”

Với thần thức của Kỷ Lan thì sức ép này cũng không khó chịu.

Hắn giả vờ như đang hô hấp khó khăn: “Là…… là một khối ngọc bội, hình như là pháp khí.”

Lâu Úc nói: “Pháp khí không có thần thức?”

Kỷ Lan nói: “Không biết ạ.”

Hắn thở hổn hển hai hơi, “Tôi chỉ biết là trùng hợp máu tôi cũng tích trên đó và rồi nó sáng lên.”

Lâu Úc ngẩn ra, luồng sức ép mạnh mẽ kia đột nhiên thu về.

Hắn nhìn mèo chiêu tài, lại nhìn về phía người trước mặt, hỏi một câu y hệt như Kỷ Lan đã từng hỏi: “Người nhà họ Kỷ sao?”