Editor: Hàm hàm
Tần Hiểu Đồng che mặt, rũ mắt xuống, không nói thêm lời nào.
"Haha, đáng đời! Con gái mà cũng đòi đi học!" Tần Tứ Cường ngày thường đêu nghe Lý Xuân Hoa mắng Tần Tiểu Đông, lúc này cũng học theo cười toe toét vỗ tay.
“Được rồi, Tứ Cường.” Tần Thổ Căn gọi Tứ Cường bằng một giọng nói ấm áp, sau đó nói với Lý Xuân Hoa, “Bà cũng không thể làm thế được, bà nó à. Tam Nha sức khỏe không tốt bà dùng sức như vậy nhỡ đánh chết con bé thì làm sao? ”
“ Nếu không phải giữ nó lại để đổi vợ cho anh nó thì tôi đã sớm đem nó đuổi đi rồi, đồ vô dụng! ”Lý Xuân Hoa nhổ nước bọt. Bà ta dường như nhớ ra điều gì đó, cơn tức giận đã nguôi lại dâng lên, nhìn chằm chằm Tần Hiểu Đồng nói: "Tao mỗi ngày đều cho mày đồ ăn ngon, mày ăn đi đâu hết rồi? Hả? Đến bây giờ kinh nguyệt của mày còn chưa tới. Người ta mà hỏi, mày bảo tao phải nói thế nào? A? Chỉ vì con nha đầu chết tiệt này mà hôn sự của Đại Cường bị chậm trễ! "
Tần Hiểu Đồng chỉ cúi đầu lắng nghe, không trả lời, thậm chí không hề ngẩng đầu lên nhìn bà ta.
Lý Xuân Hoa càng tức giận hơn khi thấy bộ dáng này của cô, vừa định động thủ lần nữa thì bị Tần Thổ Căn ngăn lại.
“Được rồi, được rồi!” Tần Thổ Căn cau mày ngăn lại Lý Xuân Hoa, sau đó hướng về phía Tần Hiểu Đồng nói: “Tam Nha, còn không mau đi đun nước đi?”
“Vâng.” Tần Hiểu Đồng trầm giọng đáp một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
Lý Xuân Hoa vẫn đang mắng nhiếc trong phòng chính, Tần Thổ Căn thấp giọng thuyết phục, Tần Tứ Cường thì gào to ầm ĩ, ba người con trai kia cũng không dám nói nhiều.
Tần Hiểu Đồng chạy tới phòng bếp thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lý Xuân Hoa đã quen với công việc đồng áng nên sức lực rất lớn, bị bà ta tát như thế, Tần Hiểu Đồng cảm thấy có lẽ nửa khuôn mặt của mình đã sưng tấy lên. Nhưng bây giờ tâm tình của cô lại thoải mái hơn một chút. Những lời của Lý Xuân Hoa lúc nãy cho cô biết cuộc hôn nhân bị ép buộc của cô sẽ không tới sớm như vậy. Cô mới đến đây được nửa tháng, không biết kinh nguyệt của Tam Nha đã đến chưa, bây giờ nghe lời của Lý Xuân Hoa, cô mới biết Tam Nha có lẽ là do suy dinh dưỡng, thể chất chậm phát triển dẫn đến chậm kinh. Trong hoàn cảnh này, đây là một điều tốt. Có lẽ kinh nguyệt của cô chưa tới, gia đình mà Lý Xuân Hoa sắp trao đổi sẽ không đồng ý, dù sao cô không có kinh thì không thể có con, cưới cô cũng là một vật trang trí.
Tần Hiểu Đồng sờ sờ bụng, cô hy vọng kỳ kinh tới càng muộn càng tốt, ít nhất là sau khi cô rời khỏi núi.
Ngày hôm sau, trưởng thôn Tần Quốc Khánh đến nhà Tần Thổ Căn để thông báo về việc đưa lũ trẻ đến trường. Tần Hiểu Đồng nhân cơ hội đem đậu tương ngồi ở cửa chính bóc vỏ, nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Tần Thổ Căn và Tần Quốc Khánh bên trong.
"Thổ Căn à, để tôi nói cho cậu biết, sinh viên đại học tới dạy học lần này, tôi nghe nói cậu ấy đến từ một trường đại học rất nổi tiếng, tên gọi là gì ... à, đúng rồi, đại học Tây Lương! À, tôi nghe nói là trường đại học này ở tỉnh Hương Giang đấy! ” Tần Quốc Khánh giơ ngón tay cái lên, tấm tắc tán dương.
Tần Hiểu Đồng liếc nhìn. Tỉnh Hương Giang trong miệng Tần Quốc Khánh là quê hương của cô. Giang Thành thuộc tỉnh Hương Giang, là nơi cô lớn lên, học tập và làm việc. Còn về đại học Tây Lương trong miệng Tần Quốc Khánh ...
Tần Hiểu Đồng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra đại học Tây Lương là trường đại học nào, lại có thể là trường đại học nổi danh của tỉnh Hương Giang. Có rất nhiều trường đại học ở tỉnh Hương Giang, nhưng chỉ có một trường đại học trọng điểm đó là Đại học Hương Giang cũng là trường cũ của cô. Đại học Hương Giang nằm trong top 10 trường đại học hàng đầu cả nước, phần còn lại đa số là các trường cao đẳng. Chờ một chút, Đại học Tây Lương đó không phải là Cao đẳng Tây Lương chứ?
Tần Hiểu Đồng không tiếp tục suy nghĩ những sinh viên đại học tình nguyện đó đến từ đâu nữa. Bọn họ sẵn sàng đến đây để giảng dạy đó mới là điều thật sự đáng ngưỡng mộ. Tần Quốc Khánh hẳn là không rõ chuyện này, vì vậy ông ấy mới có thể ở đằng kia khoe khoang thổi phồng.
“Thật là giỏi!” Tần Thổ Căn cảm thán nói, “Giá như Tứ Cường nhà chúng tôi sau này cũng có thể đậu vào trường Đại học như vậy thì tốt quá rồi!”
“Tứ Cường nhà ông rất thông minh, hãy học tập chăm chỉ với sinh viên đại học đó, nó nhất định sẽ là sinh viên đại học đầu tiên của làng chúng ta sau này!” Tần Quốc Khánh cười nói, “Hôm nay tôi tới nói cho ông biết, ngày mai ông đem Tứ Cường đi học, ngay bên khe núi đó. Khá xa nên đi sớm một chút, đừng để muộn, biết chứ? À mà không tính tiền học phí và sách vở, nhưng nhớ là tự mình mang cơm trưa đi đó. "
" Được rồi! Được rồi! Tôi nhất định sẽ không đến muộn." Tần Thổ Căn liên tục đồng ý," Thôn trưởng, ông đến đây một chuyến nói cho tôi biết cũng không dễ dàng gì, buổi trưa ông cứ ở lại ăn cơm đi. Cũng không có việc gì đâu chỉ là một vài món xào. "
Tần Quốc Khánh đứng dậy xua tay lần nữa:" Không, không, tôi còn phải thông báo cho vài nhà nữa! Còn nữa, Tứ Cường nhà ông, tôi nói thật đấy, nó có điểm nghịch ngợm một chút, ông nhớ nhắc nó không được ồn ào ở trong lớp. Người ta là người thành phố, nếu chê Tứ Cường nhà ông làm phiền rồi đuổi nó trở về tôi cũng không thể làm gì được đâu. "
" Được, tôi biết rồi, nếu Tứ Cường dám gây chuyện, tôi nhất định phải đánh gãy chân của nó!” Tần Thổ Căn liên tục đáp lại.
Lúc Tần Quốc Khánh đi ra ngoài, ông nhìn thấy Tần Hiểu Đồng đang bóc đậu tương, thản nhiên hỏi: “Tam Nha đang bóc vỏ đậu tương hả?”
Tần Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Tần Quốc Khánh, ngoan ngoãn cười nói: “Chào bác trưởng thôn"
Tần Quốc Khánh ngẩn ra, từ trước tới nay Tam Nha giống như cái hũ nút, cô chưa bao giờ cười với ông như vậy, nhưng mà ông cảm thấy Tam Nha khi cười trông đẹp hơn rất nhiều, có điểm của một cô gái trưởng thành rồi.
Ông đột nhiên dừng lại, nhìn Tần Hiểu Đồng đang ngồi chồm hổm nửa người, trêu chọc cô: “Tam Nha, em trai cháu cũng sắp đi học rồi, cháu có muốn đi không?”
Tần Hiểu Đồng thu lại nụ cười, thất vọng nói: “Mẹ không cho cháu đi. ”
Tần Quốc Khánh lúc đó mới chú ý tới trên mặt Tần Hiểu Đồng sưng đỏ, tuy rằng không thấy rõ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được. Sau khi suy nghĩ, ông cũng có chút hiểu được, nhưng ông cũng không thể quản được việc nhà người ta, Lý Xuân Hoa không cho Tam Nha đi học, ông cũng thật sự không có biện pháp. Ông ngừng trêu chọc Tần Hiểu Đồng, đứng dậy cười nói: “Đúng vậy, Tam Nha đã đủ tuổi kết hôn rồi, còn học hành gì nữa?”
Nói xong, ông gật đầu với Tần Thổ Căn rồi chắp tay sau lưng rời đi.
Tần Thổ Căn liếc mắt nhìn Tần Hiểu Đồng, đúng lúc cô cũng đang nhìn ông. Ông sửng sốt một chút, lắc đầu định quay vào nhà, nhưng Tần Hiểu Đồng đã mở miệng.
"Cha, ngày mai con và cha cùng đi đi. Con biết được đường đi, lần sau sẽ đưa Tứ Cường đi học giúp cha. Sau khi đưa Tứ Cường đi học con sẽ trở lại, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu." Tần Hiểu Đồng thấp giọng cầu xin. Cô biết không thể xin Lý Xuân Hoa, cho nên chỉ có thể từ chỗ Tần Thổ Căn tìm cách. Cô phải liên lạc với những sinh viên đại học tình nguyện, cô không thể đi học thì phải tìm cách đến đó thôi.
Tần Thổ Căn so với Lý Xuân Hoa dễ dao động hơn nhiều, tuy rằng cũng thích con trai hơn con gái, nhưng cũng không bằng Lý Xuân Hoa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, đợi lát nữa cha sẽ nói với mẹ con."
“Cám ơn cha!” Hai mắt Tần Hiểu Đồng sáng lên, vội nói.
Trong bữa trưa, Tần Thổ Căn đã thực sự nói với Lý Hoa Hoa về chuyện này, và đúng như Tần Hiểu Đồng dự liệu Lý Xuân Hoa đã tức giận. Đương nhiên, Lý Xuân Hoa không tức giận Tần Thổ Căn, lửa giận vẫn tiếp tục xông lên trên người Tần Hiểu Đồng, mắng cô tại sao còn không hết hy vọng. Nhưng mà, Tần Thổ Căn nói hiện tại ông còn phải đi làm, bận bịu, Tần Hiểu Đồng đưa Tứ Cường đi học cũng có thể tiết kiệm thời gian làm việc, cuối cùng Lý Xuân Hoa mới miễn cưỡng đồng ý.
Sáng hôm sau trước khi hừng đông, Tần Hiểu Đồng, Tần Thổ Căn cùng với Tần Tứ Cường còn đang buồn ngủ đi ra ngoài.
Đường núi hiểm trở, nhưng tinh thần của Tần Hiểu Đồng rất phấn chấn. Đây là lần đầu tiên cô được dẫn ra khỏi ngôi làng Thiên Nhiên, cô đã âm thầm ghi nhớ đường đi. Đi được khoảng nửa tiếng, cô nhìn thấy ngã ba mà lần trước cô đi nhầm đường, đó là hướng đến thôn Lý Gia.
Khi ba người đi được nửa đường thì trời đã rạng sáng, Tần Tứ Cường cũng từ trong trạng thái mơ màng bắt đầu khôi phục trạng thái làm loạn.
“Tôi không đi nổi nữa, Tam Nha, cõng tôi đi!” Tần Tứ Cường kéo ống tay áo của Tần Hiểu Đồng không cho cô đi, nhất quyết muốn cô cõng mình.
Mặc dù Tần Tứ Cường nhỏ hơn Tần Hiểu Đồng bảy tuổi, nhưng từ nhỏ đã được Lý Xuân Hoa chăm sóc cẩn thận, có gì ăn ngon đều cho cậu trước, nên bộ dạng trông khá mũm mĩm, có khi còn nặng hơn Tần Hiểu Đồng, nếu để cô cõng trên lưng... cô cảm thấy nhất định cô và Tần Tứ Cường sẽ cùng nhau lăn xuống núi.
“Tứ Cường, đừng nháo!” Tần Hiểu Đông chưa kịp nói gì, Tần Thổ Căn đã nói: “Tứ Cường, cha nói cho con biết, con đi học không được ầm ĩ như vậy, nếu không người ta sẽ đuổi con về, thế thì con đừng nghĩ đến chuyện đi học nữa. "
Tần Tứ Cường đã quen với việc được Lý Xuân Hoa nuông chiều, nhưng nó vẫn có chút sợ hãi khi Tần Thổ Căn sắc mặt ngưng trọng, cho nên cũng không gây chuyện nữa, chỉ trừng mắt nhìn Tần Hiểu Đồng một cái.
Đường núi có rất nhiều ngã ba, Tần Hiểu Đồng vừa đi theo Tần Thổ Căn vừa nhớ kỹ, ba người đến nơi được thôn trưởng gọi là "khe núi".
Từ đây đi bộ mất khoảng 1 tiếng rưỡi để đến thôn Thiên Nhiên. Địa hình ở đây bằng phẳng, dãy nhà gỗ ẩn hiện giữa cỏ cây um tùm.
Lúc ba người Tần Hiểu Đồng đến, trước cửa nhà đã có vài đứa trẻ, cô nhìn kỹ thì phát hiện không biết mấy người này, hẳn là bọn họ đến từ thôn Lý gia bên cạnh. Mấy ngày nay cô đi lang thang trong làng và nghe chuyện phiếm, nên về cơ bản cô có thể chắc chắn rằng trên núi này chỉ có hai ngôi làng là thôn Thiên Nhiên và thôn Lý gia, thôn Lý gia thì lớn gấp đôi thôn Tự nhiên. .
Không biết là sợ nơi xa lạ hay là đang chờ đợi gì, mọi người đứng giữa không gian thoáng đãng không nói nên lời, lặng lẽ nhìn dãy nhà gỗ.
Tần Thổ Căn nhìn trời, nói nhỏ với Tần Hiểu Đồng: “Tam Nha, cha phải trở về làm ruộng, chúng ta đi trước đi, để Tứ Cường ở lại đây.”
“Cha, con có chút lo lắng cho nó. Nếu không thì cha về trước đi, chờ giao Tứ Cường cho cô giáo con sẽ về. ”Tần Hiểu Đồng cũng nói thầm, cô còn chưa thấy các sinh viên đại học đâu, làm sao bây giờ có thể rời đi?
Tần Thổ Căn sau khi suy nghĩ cũng không có từ chối, dặn dò Tần Hiểu Đồng vài câu rồi đi.
Tần Hiểu Đồng thở ra một hơi.
Khoảng mười phút sau, cánh cửa chính giữa dãy nhà gỗ cuối cùng cũng mở ra, hai người đàn ông bước ra.
Một trong hai người trông khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính, một bộ dáng hào hoa phong nhã. Kỳ lạ là anh ta lại mặc vest thắt cà vạt, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trên khuôn mặt nở một nụ cười rất nhẹ. Người đàn ông kia thì trẻ hơn nhiều, có lẽ gọi là con trai sẽ thích hợp hơn. Cậu ấy có một khuôn mặt đẹp trai, làn da mịn màng, mặc một chiếc áo T shirt đơn giản nhưng được gia công khéo léo, rõ ràng là được gia đình nuông chiều, nhưng hiện tại trên mặt không có một nụ cười, thay vào đó là cau mày, như thể rất chán ghét nơi mà cậu ta đang ở.
Nhìn thấy hai người này, Tần Hiểu Đồng khẽ cau mày, cô nhìn về phía sau, ngoài hai người này ra, phía sau không có ai khác đi ra.
Cô không khỏi thắc mắc. Người có thể gọi là sinh viên đại học có lẽ là người con trai nhỏ tuổi hơn, nhưng xét về ngoại hình thì cậu ấy không giống đến đây để dạy học, mà giống như cậu ấy đến đây để…ngồi tù.
Không biết có phải hay không cảm giác được ánh mắt của Tần Hiểu Đồng, nam sinh kia đột nhiên nhìn sang đây, thấy một cô gái địa phương thắt bím tóc đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tần Hiểu Đồng cảm thấy hoàn cảnh hiện tại quá khác với suy nghĩ ban đầu của cô.
Nam sinh này có thực sự đến đây để dạy học không? Cô có thể giao sự an nguy của Thạch Tú Tú và chính mình vào tay một người như anh ta được không?
Tần Hiểu Đồng thu hồi ánh mắt.
Tuyệt đối không được.