Editor: Hàm hàm
Cô gái bị bắt tới đây đã gần một tháng. Những người xung quanh nói thứ tiếng cô không hiểu, cô không thể giao tiếp với ai, cũng không ai thông cảm cho cô. Mặc dù những lời nói của Tần Hiểu Đồng đã làm cô mất đi hy vọng trốn thoát, nhưng cô nhận thấy được lòng tốt của cô ấy, cô vội vàng chạy tới, nắm lấy vai Tần Tiểu Đông, thấp giọng mong chờ nói: "Tôi biết cô là người tốt, có thể giúp tôi không? Cô đưa tôi ra khỏi đây, tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền! Cô có tiền rồi có thể mua nhiều quần áo đẹp, ăn nhiều đồ ngon! "
Cô gái bởi vì sốt ruột, lực đạo trên tay cũng không nhẹ khiến Tần Hiểu Đồng đau đớn, nhưng Tần Hiểu Đồng không quan tâm, chỉ nhìn cô gái và nói: "Tôi cũng không biết đường đi ra ngoài."
Cô gái tuyệt vọng, hai mắt mệt mỏi rũ xuống, nước mắt như mưa theo nhau lăn dài trên khuôn mặt cô.
Tần Hiểu Đồng cũng rất buồn, cô nói tiếp, "Đừng chạy trốn nữa. Trước để bọn họ tin tưởng cô, sau này hãy tìm cơ hội chạy trốn."
Cô gái đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Hiểu Đồng, đôi mắt to xinh đẹp, rưng rưng,
nhưng tràn đầy hi vọng: “Cô, ý cô là… Để tôi giả bộ chấp nhận số phận của mình, để bọn họ tưởng rằng tôi không chạy trốn nữa, sau đó tìm cơ hội khác trốn đi?”
Tần Hiểu Đồng đang muốn gật đầu, chợt thấy một người dân cách đó không xa đã nhìn thấy được cô gái, người đó đang kêu gọi mọi người lại đây, cô khẽ nhíu mày, đứng dậy nói lớn: "Cô ấy ở đây! Cô ấy ở đây!"
Cô gái kinh ngạc nhìn Tần Hiểu Đồng, nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt đen của Tần Hiểu Đồng, cô lại hiểu được cô bé này chỉ là đang tự bảo vệ mình, huống chi lần này cô vốn không thể trốn thoát.
“Tôi tên là Thạch Tú Tú, cảm ơn!” Cô gái thì thầm, quay đầu bước xuống núi, vừa đi vừa hét lên: “Tôi không chạy trốn! Tôi không chạy trốn nữa!”
Dân làng túm lấy Thạch Tú Tú vừa đẩy vừa chửi bới mang cô ấy trở về.
Tần Hiểu Đồng từ xa nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Thạch Tú Tú, cô gái bị đám dân làng thô lỗ đẩy xuống núi, đi được nửa đường thì đột nhiên quay lại, nở nụ cười cảm kích đối với Tần Hiểu Đồng.
Nhìn thấy nụ cười ấy, Tần Hiểu Đồng chỉ cảm lòng mình nặng nề hơn, bất giác nhìn sang chỗ khác.
Việc bắt cóc và buôn bán phụ nữ là một chuyện xa lạ đối với cô. Giờ đây, khi bi kịch xảy đến trước mắt, cô không thể làm gì khác hơn là nhìn cô gái kia phải chịu đựng như thế này.
Tần Hiểu Đồng nắm chặt tay, cô phải tìm cách trốn khỏi núi càng sớm càng tốt, vì bản thân và Thạch Tú Tú.
Tuy rằng hiện tại thân thể của Tần Hiểu Đồng còn chưa thành niên, nhưng công việc nhà nông phải làm cũng không ít. Sáng sớm cô lên núi kiếm củi, sau khi trở về ăn sáng xong phải chăm lo cho đàn gà và rau cỏ trồng ngoài đồng. Buổi trưa thì giúp Lý Xuân Hoa nấu ăn. Buổi chiều thường không có việc gì làm, lúc này chính là lúc Tần Hiểu Đồng đi lang thang khắp thôn, thông thuộc địa hình.
Ngôi làng này chỉ có 33 hộ dân nhưng địa hình rất phức tạp. Đồi núi và rừng cây rất dễ khiến những người không thông thạo địa hình ở đây bị lạc. Lúc trước Tần Hiểu đi dạo trong thôn vài lần, suýt chút nữa đã lạc đường.
Khi đi ngang qua nhà Tần Đại Trụ, Tần Hiểu Đồng không khỏi liếc nhìn vào sân nhà ông ta. Điều khiến cô ngạc nhiên chính là Thạch Tú Tú không bị nhốt trong nhà như cô nghĩ mà ngồi ở ngoài sân. Nhưng hiện tại cô ấy không ở đó một mình, ngồi bên cạnh cô là mẹ của Tần Đại Trụ và một cô gái trẻ không kém, cũng trạc tuổi Thạch Tú Tú, nhưng cô ấy trông mạnh mẽ hơn Thạch Tú Tú.
Cô gái đó dường như chú ý tới ánh mắt của Tần Hiểu Đồng, đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Tần Hiểu Đồng hơi kinh ngạc. Trông cô gái này không giống người ở ngôi làng này, giống như ... cô ấy không thuộc về ngôi làng này.
Tần Hiểu Đồng đang thắc mắc thì mẹ của Tần Đại Trụ cũng nhìn thấy Tần Hiểu Đồng liền ra hiệu với cô: “Tam Nha, lại đây!”
Tần Hiểu Đồng do dự một hồi, liền đi tới.
Mẹ của Tần Đại Trụ đến bên cạnh Tần Hiểu Đồng, bà kéo lấy cô, ngồi xuống trên băng ghế nhỏ, ngay ngắn ra lệnh: "Nói cho con dâu của ta biết sống ở đây thật thoải mái và dễ chịu, để cô ấy yên tâm không tiếp tục chạy trốn nữa."
“ Tôi...tôi thực sự sẽ không chạy trốn nữa… ” Thạch Tú Tú trầm giọng nói, vẻ mặt rụt rè, ánh mắt không khỏi lướt về phía Tần Hiểu Đồng, nhanh chóng thu lại. Trên cánh tay và mặt của cô ấy đầy vết hằn đỏ, có vẻ như đã bị đánh rất nặng sau khi bị bắt về.
"Hừ! Lời này không biết cô đã nói bao nhiêu lần rồi. Nếu bà già đây vẫn còn tin cô thì thật sự ngu ngốc!" Mẹ của Tần Đại Trụ nhổ nước bọt, chỉ vào cô gái bên cạnh và nói, "Cô hãy nhìn vợ Nhị Cẩu đi, hãy học hỏi cô ấy ! Nữa năm trước cô ấy mới đến đây, cũng chạy trốn khắp nơi như cô vậy, nhưng bây giờ chẳng phải cô ấy cũng làm việc đồng áng và hầu hạ tốt cho Nhị Cẩu đó sao? Bây giờ còn thiếu một đứa con trai to béo nữa thôi. Cô lo mà học hỏi người ta cho tốt vào, nhanh nhanh sinh cho Đại Trụ một đưa con trai! ”
Tần Hiểu Đồng nghe vậy sửng sốt, không khỏi nhìn về phía vợ của Nhị Cẩu. Hóa ra cô ấy cũng bị bắt cóc và bán tới đây? Chẳng trách cô cảm thấy cô ấy khác biệt.
Có bao nhiêu phụ nữ trong ngôi làng này đã bị buôn bán tới dây?" Thật sự là nhìn không ra, có lẽ họ cũng đã từng phản kháng, nhưng cuối cùng đành chấp nhận số phận và quyết định sống ở làng này cho đến cuối đời?
Cảm xúc của Tần Hiểu Đồng không khỏi có chút nặng nề.
Sau khi ở lại nhà Tần Đại Trụ một lúc, Tần Hiểu Đồng nhanh chóng rời đi với lý do Lý Xuân Hoa đang tìm cô.
Tần Hiểu Đồng không để ý rằng khi cô chạy ra khỏi sân như được đại xá, vợ của Nhị Cẩu đã ngẩng đầu lên, nhìn theo cô rất lâu.
Sau khi trở về nhà của mình, Tần Hiểu Đồng không nhịn được đến căn cứ bí mật của mình. Nói là căn cứ bí mật nhưng thực ra chỉ là một cái bóng cây nhỏ ở sân sau, nơi có một phiến đá bằng phẳng. Cô nhấc viên đá lên và nhìn xuống thứ bên dưới với vẻ mặt thất vọng.
Hai đồng xu, một cái một mao tiền, tổng cộng là hai mao tiền.
Đây là những gì cô tìm thấy từ "nhà" của mình sau khi cô trốn thoát không thành công. Cô đã lén lấy đi chúng mà không bị nghi ngờ.
Tần Hiểu Đồng đã cân nhắc rất kỹ vấn đề bỏ trốn.
Cô không bị bắt cóc, nhưng cô cũng phải trốn thoát và về nhà. Nhưng nếu cứ chạy trốn trở về như thế này, cô sẽ là một người không có hộ khẩu. Loại việc trọng sinh này kể ra cũng sẽ không ai tin, mà có khi người ta còn nghĩ cô bị bệnh tâm thần. Vì vậy, cô không thể tìm kiếm bạn bè và người thân cũ của mình, mà nếu có tìm lại, cô cũng không thể tiết lộ danh tính của mình.
Cho nên sau khi suy nghĩ, Tần Hiểu Đồng biết cô phải đáp ứng những điều kiện sau: đầu tiên, cô phải thông thạo địa hình và tìm đường đi ra thị trấn Đại Môn, nếu để lạc đường sẽ rất tệ; thứ hai là phải có thẻ căn cước, như thế cô mới có thể làm việc và kiếm tiền một cách hợp pháp ở thành phố; thứ ba, cô phải có tiền. Tất nhiên, không cần phải nói, tiền là cần thiết cho việc ăn uống và đi lại.
Hiện tại, cô không thỏa mãn với những điều kiện này. Điều đầu tiên có thể được, miễn là có đủ thời gian, cô có thể tìm ra đường đến thị trấn. Khi đến đó, cô có thể đi bằng ô tô. Điều thứ hai có chút phiền phức, trong phòng riêng của cô có rất ít đồ đạc, cô không tìm thấy có thứ gì giống như thẻ căn cước. Liệu để ở chỗ của Lý Xuân Hoa, hay là vẫn chưa làm xong? Cô không biết, sau này phải tìm cách hỏi. Mặc dù điều thứ ba cũng rắc rối không kém, nhưng nó cũng là mục dễ giải quyết nhất. Chỉ cần cô có thể rời khỏi ngôi làng Thiên Nhiên này cùng với chứng minh thư, cô có thể tìm một công việc tạm thời ở thị trấn để kiếm tiền, cho dù có ăn xin cô cũng muốn trở về..
Sau một hồi cân nhắc, Tần Hiểu Đồng biết mình tạm thời chỉ có thể ở đây. Cô chỉ hy vọng anh cả đừng tìm vợ nhanh như vậy, nếu không tình hình của cô sẽ nguy cấp, đến lúc đó, không biết cô có liều mạng chạy trốn hay không.
Trong khi chuyện của cô chỉ có thể chờ đợi, chuyện của Thạch Tú Tú thì có thể được xem xét trước. Thạch Tú Tú chắc chắn sẽ không được phép xuống núi trong thời gian ngắn, nhưng cô có thể cố gắng tìm cơ hội xuống núi. Nếu cô có thể đến thị trấn và gọi cho gia đình của Thạch Tú Tú, họ có thể đến giải cứu cô ấy. Vì vậy, đầu tiên, cô phải chuẩn bị tiền cho cuộc điện thoại, thứ hai, cô phải đến gặp Thạch Tú Tú để xin số điện thoại của cô ấy.
Tần Hiểu Đồng cũng đã nghĩ tới việc trực tiếp đến báo cảnh sát. Nhưng ở nơi hẻo lánh này, cảnh sát thôn có thể rất quen biết với người trong thôn, nếu đối phương không tiếp nhận vụ việc này thì cô chính là "kẻ phản bội" của ngôi làng. Cô sẽ bị bại lộ trước cả làng, chẳng những không cứu được Thạch Tú Tú, mà e rằng ngay cả bản thân cô cũng không bao giờ có cơ hội chạy thoát. May mắn là lần trước cô không bị lộ ra ngoài, sau này cô chỉ có một cơ hội duy nhất để trốn thoát. Nên cho tới trước lúc đó cô không thể làm bất cứ điều gì có thể tiết lộ ý định thực sự của mình hoặc làm cản trở kế hoạch trốn thoát trong tương lai.
Trong mấy ngày tiếp theo, Tần Hiểu Đồng không tìm được cơ hội nói chuyện một mình với Thạch Tú Tú, đương nhiên cô cũng không thế tới nhà cô ấy hỏi số điện thoại. Thạch Tú Tú nghe theo lời khuyên của cô và đã không còn chạy trốn nữa, cô ấy ngoan ngoãn làm công việc đồng áng và hầu hạ cho Tần Đại Trụ. Chỉ có đôi mắt cô ấy thỉnh thoảng nhìn Tần Hiểu Đồng khiến Tần Hiểu Đồng biết rằng cô ấy vẫn không bỏ cuộc. Mẹ của Tần Đại Trụ đã theo dõi Thạch Tú Tú rất chặt chẽ, không để cô ấy rời khỏi tầm mắt. Có lẽ phải mất một thời gian dài bà mấy mới có thể nới lỏng cảnh giác.
….........
“Bà nó này, tôi nghe trưởng thôn nói có sinh viên đại học đến… đến hỗ trợ giảng dạy cái gì đó?” Tần Thổ Căn vừa ăn cơm tối vừa nói, “Trưởng thôn nói có thể cho Tứ Cường nhà chúng ta tới học tập. ”
Sinh viên đại học ... Hỗ trợ giảng dạy?
Tần Hiểu Đồng trong lòng vừa động, người trong thôn này và người ở thị trấn Đại Môn đều không đáng tin, còn những sinh viên đại học đến dạy thì sao? Cô có thể nhờ họ đem tin tức của Thạch Tú Tú ra ngoài không?
Lý Xuân Hoa hai mắt sáng lên khi nghe thấy lời này: "Tứ Cường của chúng ta thông minh như vậy, nếu được đi học nhất định co thể đậu đại học!
"Con không muốn đi" Ai ngờ Tần Tứ Cường lại lớn tiếng hét lên, " Học hành có ích lợi gì? có gì vui vẻ chứ? ”
“Học hành rất vui.” Lý Xuân Hoa dỗ dành như đứa trẻ lên ba,“ Tứ Cường, nghe mẹ nói này, nếu con vào đại học, con có thể đi thành phố. Con có biết trong thành phố có bao nhiêu trò vui không? Có rất nhiều! "
Tần Tứ Cường tuổi này thích chơi nhất, vừa nghe Lý Xuân Hoa nói lời này, lập tức kêu lên. : "Con muốn đi, con muốn đi! con muốn đi học con muốn đi đến thành phố, con muốn trở thành một sinh viên đại học!"
Lý Xuân Hoa thấy thế lập tức đưa cho Tần Tứ Cường một quả trứng, trên mặt nở nụ cười: “Nào, ăn nhiều một chút, sinh viên đại học của chúng ta!”
“Mẹ, con cũng muốn đi học…” Tần Hiểu Đồng chưa bao giờ lên tiếng trong bữa ăn, đột nhiên mở miệng.
Lý Xuân Hoa trừng mắt nhìn cô: "Cái con nha đầu này làm sao vậy? Mày cũng muốn vào đại học? Bằng bản thân mày?"
Tần Hiểu Đồng bị Lý Xuân Hoa làm cho nghẹn ngào, nhưng cô không chịu thua, kiên quyết nói: "Mẹ, con muốn đi ... ... "
Cô chưa kịp nói xong đã bị Lý Xuân Hoa tát vào mặt.
Lý Xuân Hoa nhướng mày hét lên: "Mày muốn làm phản phải không? Đi cái rắm! Mày đi học, thì ai làm việc? A? Đều cho mẹ mày làm, phải không ? Mày muốn mệt chết lão nương hả? Ăn nhanh lên còn đi đun nước! Đừng nghĩ tới việc học hành gì cả! "