Cứu Vớt Bạo Quân Tàn Tật

Chương 31: Bản thân dần mất cảnh giác

Thật ra nàng vẫn luôn rất cẩn thận, ở trong thiên điện do có cấm quân ở ngoài cửa canh trừng nên không có ai vào, nàng muốn giúp thiếu niên một chút, lúc này mới dám to gan như vậy. Nhưng được thiếu niên nhắc nhở, nàng cũng ý thức được bản thân dần mất cảnh giác.

Nàng lại không chú ý tới, thần sắc nghiêm trọng của thiếu niên kia giữ kín như bưng thần sắc.

Trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo, xem ra, ngày mai không thể không đi gặp Trần Đoan rồi.

**

Trong đêm khuya an tĩnh, một bóng người lặng lẽ từ sau tường Kiến Chương Cung nhảy ra, thái vừa chứng kiến được cảnh này, người nọ mới giật mình lau mồ hôi lạnh trên trán mình.

Người này đúng là trùng hợp, đúng là kia đồ nhi Lưu Kỳ. Lưu Kỳ trước khi đi phân phó, tất nhiên đồ nhi của hắn phải tuân theo, nhưng hắn nhìn chằm chằm cả ngày vẫn chưa phát hiện được điều gì kì lạ, hắn liền thông báo với Vương tổng quản đi ra chỗ này một tí. Ai Vương thái giám đợi nửa ngày vẫn chưa thấy người đâu, nhưng vừa bước chân ra lại là bộ dáng kinh hồn bạt vía.

Vương thái giám thấy bộ dáng này của hắn, không kiên nhẫn nói, “Thấy được cái gì không thích hợp sao?”

Tên đồ nhi kia run rẩy rẩy nửa ngày, rốt cuộc mới run rẩy nói với Vương tổng quản, “Vương gia gia, có, có quỷ a!”

Vương phó tổng quản nghe thấy vậy giận dữ, đạp cho tên tiểu tử này một chân.

“Ta ta ta thật sự thấy mà! Ở trong thiên điện tự dưng có một cái bát bay lên khong trung!”

Vương tổng quản đang định hỏi lại, lại thấy cách đó không xa thị vệ đang đi về phía bên này, vội vàng lôi kéo tên đồ đệ kia đi khỏi.

Thị vệ nhìn thoáng qua thấy không có động tĩnh gì cũng đi khỏi đó.

*

Buổi sáng hôm nay là ngày Trần Đoan hồi cung, và cũng là ngày đậu giá của Khương Tiểu Viên nảy mầm.

Bởi vì lời dặn dò của thiếu niên, nàng đã cẩn thận hơn rất nhiều, mấy ngày nay không dám chạy ở bên ngoài, chỉ dám ở trong nhà ấm chăm sóc cây trồng, còn cố ý tiêu ba điểm tích phân để mua bản đồ ở Kiến Chương Cung, nếu có người đến gần thì trên bản đồ sẽ hiện lên một dấu chấm đỏ.

Không thể không nói đậu xanh của hệ thống thật ngoan cường, vào mùa đông khắc nghiệt như vậy vẫn có thể nảy mầm được, nghĩ đến không bao lâu nữa là có thể thêm món ăn mới cho thiếu niên.

Rốt cuộc thời gian dài không được ăn rau dưa, sẽ mất cân bằng dinh dưỡng.

Nhiệm vụ thu thập đồ ăn của Khương Tiểu Viên, vào ngày hôm qua khi có chuột tre, rốt cuộc cũng đẩy nhanh hơn chút.

Nàng nghĩ tới rất nhiều loại biện pháp ăn chuột tre, nhưng bởi vì gia vị ít đến đáng thương, nàng cũng chỉ có thể ngẫm lại thôi, may mắn trù nghệ của thiếu niên rất tốt, giúp nàng bớt đi được một nỗi sầu.

Nàng bẻ bẻ ngón tay tính toán, Ngũ hoàng tử ném vào tới chuột tre có năm con, con nào con đấy đều béo tốt, chỉ tiếc Kiến Chương Cung không có đồ có thể nuôi nấng chúng nó, Khương Tiểu Viên đành phải xử lý chúng nó trước, dùng tuyết để giữ tươi, tính mỗi ngày sẽ ăn một nửa con, ăn trong mười ngày thì không thành vấn đề.

Trong mấy ngày nghỉ ngơi này, giá trị khỏe mạnh của thiếu niên cũng dần dần mà khôi phục tới 4. Miệng vết thương của hắn đang khép lại, cũng không bị phát sốt nữa, bệnh thương hàn cũng có dấu hiệu khỏi hẳn, tuy rằng vẫn còn rất suy yếu, nhưng tốt xấu có chút khởi sắc.

Khương Tiểu Viên nghĩ bởi vì bị thương lần này của thiếu niên hắn vẫn luôn ốm yếu, vì thế nên sau này dù cho sau này có bối bổ thế nào cũng không thể tốt lên được, nên hôm nay nàng táo bạo một lần, dùng 5 tích phân từ bên trong thương thành của hệ thống mua chút táo đỏ, để mấy ngày nữa sẽ hầm táo đỏ cho thiếu niên, bồi bổ khí huyết.

Có lẽ sẽ không thể khỏe mạnh hẳn lên, ít nhất không khiến hắn thiếu dinh dưỡng đến mức trầm trọng.

Vì thế nên sáng sớm hôm nay, nàng bắt đầu chuẩn bị đồ để hầm canh cho thiếu niên.

Còn thiếu niên đã quen dần với việc trong thiên điện có thêm một người.

Lúc nào Khương Tiểu Viên cũng giống như một con ong mật chăm chỉ vội tới vội lui, tí thì đi thu dọn đồ đạc, tí thì đi sang nhà ấm bên cạnh dọn đồ đạc, tí thì bay lên nóc nhà ngắm nhan sắc của thiếu niên (? bận dữ?).

Cũng may tố chất tâm lý của thiếu niên khá tốt, vào thời điểm nàng bận việc cũng không bao giờ làm phiền, chỉ yên lặng ngồi một góc rồi đọc sách.