Lúc ấy tiểu thiếu niên mới có tám tuổi, tết đến hắn còn thường trèo tường đi nhìn mấy tiểu thái giám cung nữ.
Khi còn nhỏ hắn không thể nhịn được khát vọng với đồ ăn, nhất là những lúc đói bụng đến mức khong thể chịu nổi, là một đứa trẻ duy trì cuộc sống bằng những miếng màn thầu dư lại đa tốt có khi là những chiếc màn thầu mốc xanh lên. Ở trong cuộc sống cơ cực như vậy, tiểu thiếu niên không hề cảm thấy hứng thú với bất kì một món đồ nào cả, điều mà hắn muốn lúc ấy chỉ là một bữa ăn no, một ăn ăn nóng hổi trong ngày tuyết.
Thiếu niên từ sớm đã hiểu được tô nghiêm là gì nhưng lại không màng thứ đó, hắn chỉ muốn một chiếc bánh gạo rẻ tiền nhưng nóng hổi và có thể lấp đầy bụng.
Sau đó có một thái giám có độ tuổi không khác biệt với hắn mấy, tốt bụng cho tiểu thiếu niên một chiếc bánh gạo nóng hổi, tiểu thiếu niên ăn vô cùng cẩn thận, chỉ cảm thấy bánh gạo mới chính là món bánh ngon nhất trên đời này. Tiểu thiếu niên đã lâu không cười, nhưng lần đó lại vô cùng vui vẻ, sau đó nở một nụ cười với thái giám, tiểu thái giám cũng thẹn thùng cười.
Nhưng từ ngày đó về sau, hắn không gặp lại thái giám đó nữa, khi hắn đang ngầm bánh gạo trong miệng thì bà vú duy nhất ở bên người hắn bắt hắn nhổ ra, thiếu niên không chịu, bà vυ' liền ôm hắn khóc.
Tiểu thiếu niên không biết vì sao bà vú lại khóc.
Chỉ là không lâu sau, hắn trốn ở sau một bức tường thấy tiểu thái giám đó bị đánh đến mức cả người đầy máu, mà thái giám dẫn đầu chính là Lưu Kỳ, mà khi thấy hắn, Lưu Kì còn cười nhìn tiểu thiếu niên với ánh mắt khinh bỉ.
Từ sau lúc đó, thiếu niên không còn được ăn món đồ người khác tặng nữa. Nhưng hương vị bánh gạo lại khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Hắn rất ít khi cười, thù hận và ác mộng tra tấn hắn, nhưng một khi có điều khiến hắn cười, hắn lại có một loại cảm giác mãnh liệt, giống như cảm giác có một thứ gì quý giá sắp mất đi vậy.
Bây giờ hắn không còn là tiểu thiếu niên không thể chịu nổi cảm giác đói khát khi đó nữa, một khi người khi mức độ chịu đựng bị kéo tới cực hạn, thì sẽ phát hiện tính nhẫn nại và sự chịu đựng của bản thân bắt đầu tăng lên. Hắn sẽ không bởi vì được ăn bánh gạo mà vui vẻ, hắn chỉ phát hiện, tiểu yêu quái kia mang đến cho hắn cảm giác như chiếc bánh gạo nóng hổi khi đó vậy.
Có lẽ đây giống như cảm giác khi hắn được ăn bánh gạo, nên bản thân không hề phát hiện ra, hắn đang cười.
Đây quả thực là một dấu hiệu nguy hiểm.
Thiếu niên rửa sạch ngón tay của bản thân.
Hắn sẽ không nói cho tiểu gia hỏa biết, Lưu Kỳ sao có thể đơn giản bị đuổi đi như vậy được, hắn ở trong cung đầu cơ trục lợi đã bao nhiêu năm, sao lại không có người thèm thuồng phương pháp làm giàu này của hắn? Nếu không phải Dung phi chỉ tín nhiệm hắn, hắn sao có thể Kiến Chương Cung xuôi gió xuôi nước được chứ.
Đáng tiếc tiểu gia hỏa chó ngáp phải ruồi, dùng một cái biện pháp ngốc nghếch, khiến Ngũ hoàng tử tự mình ném cái súc sinh kia đi.
Chỉ là, tiểu gia hỏa lại nghĩ vui vẻ rằng nếu đuổi Lưu Kì đi sẽ có một thái giám mới đến, rồi có thể mời thái y về cho hắn.
Hắn nghĩ ngợi có chút chần chờ, nàng lại muốn mời thái y đến xem bệnh cho hắn?
Là vì chữa chân cho hắn sao?
Thiếu niên hiểu rất rõ về tình trạng cơ thể của bản thân, khả năng khỏi hẳn của hai chân này gần như bằng không, nhưng nghĩ đến tiếng khóc ủy khuất của người nào đó, hắn chần chờ chớp mắt một cái .
Dường như phải đưa ra một quyết định trọng đại , thiếu niên thở dài một hơi, tóc dài che khuất đi khuôn mặt tối tăm.
Ngày mai là ngày Trần Đoan hồi cung, nhất định sẽ đến nhìn hắn.
Hắn luôn thích cân nhắc được mất, rất ít khi làm những cuộc mua bán lỗ vốn, nhưng vào lúc này, coi như để cho nàng an tâm vậy.
Thiếu niên mới vừa rửa tay xong, bên cửa sổ lại đột nhiên truyện đến một âm thanh rất nhỏ.
Nhưng dù là động tĩnh rất nhỏ, thiếu niên vẫn nhạy cảm bắt giữ được, cặp mắt phượng dài chợt lóe qua, hắn siết chặt chủy thủ tong lòng bàn tay, một hồi lâu mới buông ra.
Thiếu niên quay đầu nói, “Gần đây ra ngoài phải cẩn thận hơn, ở trong thiên điện không được phép phơi bày mấy phép thần thông kia ra, có một số việc để ta tự làm mới tốt.”
Khương Tiểu Viên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy buồn bực với thái độ của thiếu niên, nghĩ lại vẫn đáp ứng.