Editor & Beta: Linoko
Kỹ thuật 5G còn chưa chính thức triển khai, kỹ thuật 6G đã được phát triển. Nếu nghe từ người khác, Tuyên Minh sẽ không tin một chữ nào.
Nhưng hiện tại, anh nghiêm túc nhìn đối diện, lắc đầu nói: "Trang tiên sinh, tạm thời tôi chưa cần kỹ thuật 6G, nhưng tôi sẽ tặng anh phòng thí nghiệm này."
Trang Lý nghiêng đầu, đôi lông mày dài nhếch lên một chút, mái tóc xoăn như biến thành một đống dấu hỏi.
Tuyên Minh không kìm được cười. Nội tâm của cậu nhóc này giống như một hố đen, hoàn toàn không lộ ra ánh sáng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt trắng trẻo sinh động lại bán đứng tất cả suy nghĩ của cậu.
"Hôm nay kỹ thuật 5G của anh suýt bị đánh cắp." Tuyên Minh thẳng thắn nói: "Kiều Á Nam bảo tôi cô ấy nghiện ma túy, đầu óc mơ hồ, nhưng tôi đã điều tra ngầm, tôi biết đằng sau cô ấy có một hacker rất giỏi. Người đó có thể giúp cô ấy đánh cắp các thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất trên toàn cầu, đồng thời xóa sạch dữ liệu máy tính của nhà nghiên cứu thực sự."
"Hôm nay cô ta suýt bán kỹ thuật 5G của anh cho Mỹ, may mà anh đã có dự phòng, viết bài báo gửi đi và đăng ký bản quyền trước."
Tuyên Minh chỉ vào thái dương mình, nói: "Trang tiên sinh, vị hacker đó rất lợi hại, tất cả thành quả nghiên cứu của anh cần được lưu trữ ở đây, không thể để trên máy tính. Anh hiểu chứ?"
Vì trong đầu cậu nhóc cũng có một hệ thống, nên Tuyên Minh chỉ chọn nói thẳng một phần sự thật. Nếu để những hệ thống đó biết cậu ta có thể chặn đối thoại của chúng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Mắt Trang Lý hơi mở to, lông mày bên trái nhếch cao hơn, môi đỏ từ từ mở ra, kéo thành một nụ cười cong vυ't đầy phấn khích.
"Chỉ dựa vào một hacker, một người bình thường chẳng hiểu gì có thể trở thành nhà khoa học hàng đầu thế giới sao? Nghe có vẻ thú vị đấy." Cậu vỗ tay, bộ dạng hứng thú dạt dào như đứa trẻ vừa phát hiện món đồ chơi mới.
Thấy cậu chẳng hề lo lắng, nỗi lo trong lòng Tuyên Minh cũng được xoa dịu rất nhiều. Không hổ danh là cậu nhóc, gặp bao nhiêu nhân vật nguy hiểm cũng dám cứng rắn đối đầu. Có vẻ cậu ta đang chuẩn bị gặp hệ thống của Kiều Á Nam?
Tuyên Minh vừa suy đoán vừa đưa ra lời hứa: "Trang tiên sinh, anh hiểu là được. Phòng thí nghiệm anh muốn tôi sẽ bố trí xong trước trưa mai, đặt ở tầng -4 tòa nhà này."
Trang Lý lấy lại điện thoại, chuyển sang chế độ bay, nói đương nhiên: "Tôi sẽ tập trung vào nghiên cứu cá nhân, anh tìm người khác phụ trách phát triển 5G, nếu họ có gì không hiểu có thể đến hỏi tôi."
"Không thành vấn đề." Tuyên Minh dứt khoát đồng ý.
"Vậy tôi xin đi trước." Trang Lý đứng dậy, theo bản năng nhìn về phía tủ tài liệu bên cạnh, mượn phản chiếu trên cửa kính chỉnh lại mái tóc xoăn bên thành hình dạng đẹp đẽ.
Tuyên Minh lấy nắm tay che miệng cười.
Trang Lý tiếp tục chỉnh lại cà vạt, xong xuôi vuốt phẳng nếp áo vest, nghiêng người đánh giá từ trên xuống dưới, chắc chắn hình ảnh cá nhân không có chút sai sót mới bước ra cửa.
Nhưng vừa bước một chân, điện thoại trong túi quần đã vang lên.
Cậu lấy ra xem, lông mày dài lại nhếch cao một bên.
Tuyên Minh đã đọc kỹ từng biểu cảm nhỏ của cậu nhóc, gần như lập tức nhận ra cậu ta gặp rắc rối, nhưng bẩm sinh không sợ rắc rối, ngược lại xem đó là niềm vui.
Quả nhiên, Trang Lý vừa bắt máy, bên kia đã vang lên tiếng quát tháo: "Trang Lý, mày chết ở đâu rồi? Mày biết hôm nay tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc không? Mày không chỉ làm giả bằng cấp, còn bỏ bê công việc vô cớ, tháng này mày không có lương! Mau về viết đơn từ chức rồi cút cho tao!"
Trang Lý lặng lẽ nghe xong, sau đó chuyển điện thoại cho Tuyên Minh.
Tuyên Minh: "..."
"Anh là ai?" Anh trầm giọng hỏi.
"Tuyên Tuyên Tuyên, Tuyên tổng?" Bên kia rất quen giọng anh, lưỡi lập tức líu lại.
"Anh có tư cách gì sa thải vị trưởng phòng Nghiên cứu & Phát triển tôi vừa bổ nhiệm, xin cho tôi một lời giải thích hợp lý." Tuyên Minh tiếp tục ép hỏi.
"Trưởng phòng Nghiên cứu & Phát triển?" Bên kia ngớ ra, sau đó là một loạt tiếng lộc cộc. Có người thì thầm: "Sếp, là thật đấy, trang web công ty đã cập nhật, Trang Lý thật sự vừa được bổ nhiệm làm trưởng phòng Nghiên cứu & Phát triển, anh xem này."
Bên kia bỗng trở nên ồn ào, nhiều người lớn tiếng kêu "Sao có thể, tôi không tin" các kiểu.
Một lúc sau, Tuyên Minh nghe thấy giọng nói run rẩy kinh hoàng: "Tuyên tổng, vừa rồi tất cả đều là hiểu lầm. Trưởng phòng Trang còn đó không? Tôi xin lỗi anh ấy."
Tuyên Minh lặng lẽ nghe xong, rồi trả điện thoại cho cậu nhóc.
Trang Lý lại trực tiếp cúp máy.
Tuyên Minh thấy cậu nhíu lông mày, có vẻ hơi không vui, liền đưa cho cậu một túi tài liệu nặng trịch, nói: "Đây là giấy tờ biệt thự, bên trong còn có thẻ lương của anh, trong thẻ tổng cộng có 100 triệu, ngoài 60 triệu tiền thưởng kia, tôi đã tạm ứng lương một năm cho anh."
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một chùm chìa khóa chế tác tinh xảo, tiếp tục nói: "Vì anh đã phân tích hoàn toàn kỹ thuật 5G, đóng góp cho công ty vượt xa mong đợi, nên tôi tăng thêm phần thưởng, chiếc xe này từ nay là của anh."
Trang Lý nhận lấy túi tài liệu, nhưng không lấy chìa khóa xe, "Phòng thí nghiệm kia đã đủ để triệt tiêu toàn bộ phần thưởng rồi, anh cho quá nhiều."
"Tôi tin giá trị của anh tuyệt đối không chỉ mấy tỷ này. Đầu óc anh là món hàng đầu tư quý giá nhất và tiềm năng nhất trên thế giới." Tuyên Minh rất chắc chắn về điều này.
Trang Lý hơi nhíu mày rồi dãn ra, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, bỗng cười rạng rỡ: "Anh cũng là nhà đầu tư tinh mắt nhất tôi từng gặp." Cậu vui vẻ mà thản nhiên nhận lấy chìa khóa xe.
Hóa ra cậu nhóc cũng thích nghe lời khen ngợi. Tuyên Minh âm thầm ghi nhớ điểm này, khóe miệng không kìm được nhếch lên.
"Vậy tôi xin phép về trước, hy vọng ngày mai có thể thấy phòng thí nghiệm của tôi." Trang Lý xoay chùm chìa khóa trên đầu ngón tay, kẹp túi tài liệu dưới nách, vẫy tay xoay người rời đi.
"Tôi tiễn anh." Tuyên Minh vội vàng điều khiển xe lăn đuổi theo.
"Vệ sĩ của anh hơi nhiều." Trang Lý quay đầu nhìn đám đàn ông lực lưỡng đen nghịt.
Tuyên Minh đang định nói nếu anh không thích tôi có thể phân cho anh vài người, lại nghe cậu nhóc được voi đòi tiên: "Có thể cho tôi mượn họ dọn nhà không? Tôi đã hứa với ba tôi hôm nay cho ông ấy ở biệt thự."
"Dĩ nhiên được." Tuyên Minh buồn cười.
Hai người cùng xuống tầng 17, vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng xì xào:
"Đến đến, Trang Lý đến kìa!"
"Trời! Tuyên tổng đi cùng anh ta nè!"
"Thật sự lên làm trưởng phòng rồi!"
"Anh ta lấy đâu ra bản lĩnh vậy? Chắc giả đó!"
Mọi người đều ngóng cổ nhìn về phía này, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Ngay cả người trong công ty còn không tin cậu nhóc thực sự có thực lực như vậy, huống chi thế lực bên ngoài. Nên tạm thời cậu ta vẫn an toàn, về sau có thể từ từ chuẩn bị.
Tuyên Minh vừa suy nghĩ vừa đi đến bàn làm việc của cậu nhóc, tự nhiên giúp cậu sắp xếp lại đống tài liệu lộn xộn, tháo laptop bỏ vào cặp công văn, rồi tắt máy tính để bàn.
Trang Lý lại không ngăn cản, cũng không tỏ vẻ sợ hãi, mà bế lên chậu xương rồng, đưa ra yêu cầu: "Cái này tôi muốn mang đi. Phòng thí nghiệm của tôi cần đặt rất nhiều chậu hoa."
"Không thành vấn đề." Tuyên Minh đặt cặp công văn lên đùi, dịu dàng nói: "Anh thích cây gì có thể lập một danh sách, tôi sẽ lập tức bảo người đi mua."
"Để tôi tìm hiểu đã." Trang Lý lấy điện thoại ra, vẻ mặt rõ ràng là đang vui sướиɠ.
Cậu nhóc thích cây cối. Tuyên Minh cũng ghi nhớ điểm này vào lòng.
Khi hai người đi đến cửa thang máy, trưởng phòng hành chính và trưởng phòng nhân sự đuổi theo, mồ hôi đầm đìa, liên tục xin lỗi Trang Lý.
"... Trưởng phòng Trang, thật ra anh trai anh đã đề cử anh rất nhiều lần, đều bị tôi ém xuống. Các anh sống chung một mái nhà, ngày nào cũng gặp nhau, về sau ở chung nhất định phải cẩn thận. Tục ngữ nói không sai, lòng người cách nhau một lớp da mà." Trưởng phòng nhân sự còn lén lút nói thêm mấy câu để chuyển hướng mâu thuẫn.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Trang Lý sắc mặt bình thản, dường như chẳng hề bất ngờ về thông tin này.
Tuyên Minh lấy điện thoại ra tra người tên Thường Đông Minh, phát hiện anh ta cũng là một trong những trợ lý của mình, lập tức nảy sinh ý định điều chuyển anh ta đi. Hiện giờ anh đặc biệt ghét những kẻ ngấm ngầm chơi xấu sau lưng.
Một bên khác, Trang Đại Hải và Thường Tuệ cuối cùng cũng hoàn tất thủ tục ly hôn, đang ngồi xe cùng nhau trở về. Thường Đông Minh cố ý xin nghỉ một ngày để đi cùng, sợ mẹ mình gặp chuyện không hay.
Cậu Thường Lượng của anh ta chắp tay sau lưng đứng ở cửa, dường như đã đợi từ lâu. Ông vừa là bạn già của Trang Đại Hải, vừa là người mai mối cho hai vợ chồng.
"Đã về rồi à?" Nghe tiếng bước chân, ông quay đầu lại nhìn, mặt đầy vẻ không vui.
Trang Đại Hải cúi đầu, trong lòng dâng lên một tia hổ thẹn muộn màng.
"Anh..." Thường Tuệ hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Anh đến đón em và Đông Minh về nhà. Thôi không nói gì nữa, thu dọn đồ đạc đi. Nếu biết trước các em sẽ nháo thành như vậy, anh đã không mai mối cho các em. Tạo nghiệt mà!" Thường Lượng thở dài nặng nề.
Thường Tuệ thấy anh trai ủng hộ mình, lưng lập tức thẳng lên.
Hai mẹ con thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, còn Thường Lượng kéo Trang Đại Hải vào phòng khách, chất vấn: "Nghe nói anh bán hết cả ba căn hộ? Đông Minh gọi anh là ba bao nhiêu năm rồi, anh không để lại cho nó một thứ gì sao?"
Nỗi hổ thẹn trong lòng Trang Đại Hải lập tức biến mất: "Đó là di sản của vợ tôi, liên quan gì đến Thường Đông Minh?"
"Đông Minh một năm kiếm được hơn 300 nghìn, con trai anh kiếm được bao nhiêu? Nếu anh có tầm nhìn xa thì nên biết Đông Minh mới là chỗ dựa của anh." Thường Lượng thở dài nói: "Lúc đó tôi đã bảo anh, sang tên một căn hộ cho Đông Minh, sau này anh già rồi còn có thể ở chung với nó, không đến nỗi phải ngủ đường."
"Ông mới ngủ đường!" Trang Đại Hải cứng cổ gầm lên: "Con trai tôi nói, sau này nó sẽ mua biệt thự lớn cho tôi ở!"
"Lời đó anh tin sao?" Thường Lượng đầy vẻ khinh thường: "Anh đã bỏ ra cả ngàn vạn cho nó rồi đúng không? Nó có mang về nhà một đồng nào không? Trời ơi, nuôi con không phải nuôi kiểu của anh, con trai anh đã hỏng rồi!"
Thường Tuệ lén nghe lỏm cuộc nói chuyện của hai người qua khe cửa, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Thường Đông Minh, thì thầm: "Trang Đại Hải là đồ mù, sau này ông ta có đến cầu xin con, con không được để ý đến ông ta."
"Mẹ à, con không thể nào có quan hệ gì với ông ta nữa đâu. Trang Lý chính là cái hố không đáy, mẹ cứ chờ xem, sau này Trang Đại Hải sẽ khổ sở." Thường Đông Minh cười nhạo.
Đúng lúc này, cửa mở ra, Trang Lý không thèm đổi dép đã đi thẳng vào, đặt một túi tài liệu dày cộm và một chùm chìa khóa xe Rolls-Royce lên bàn trà, giọng bình thản: "Ba, dọn dẹp đi, con đưa ba đi ở biệt thự. Chiếc xe này cũng là của ba, sau này lái nó đi mua thức ăn nhé."
Nói xong cậu mở túi tài liệu, lấy ra một tấm thẻ lương, "Trong này có 100 triệu, ba cầm đi tiêu xài."
"Hả?" Miệng Trang Đại Hải mở to đến mức có thể nhét được một quả trứng đà điểu.
Thường Lượng, Thường Tuệ, Thường Đông Minh ba người: "..."
Nói láo, mày cứ tiếp tục nói láo đi!
Vẻ mặt chế giễu của họ vẫn duy trì cho đến khi Tuyên Minh ngồi xe lăn được đám vệ sĩ áo đen đẩy vào.