Editor & Beta: Linoko
Bảo vệ đẩy Tuyên Minh đi phía trước, Kiều Á Nam bị hai tên bảo vệ khác kẹp chặt hai bên tay, đi phía sau, trông giống như một tù nhân.
Tuyên Minh lấy điện thoại nhắn tin cho đặc vụ phụ trách bảo vệ mình: [Anh đang ở đâu?]
Đối phương trả lời ngay: [Tôi đang trên đường đến Hải Minh. Có chuyện gì vậy?]
Tuyên Minh: [Anh xem camera giám sát phòng họp số 1, rồi điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với Kiều Á Nam.]
[Cô ta có vấn đề à? Tôi xem camera ngay.] Đặc vụ lập tức dùng điện thoại truy cập vào hệ thống an ninh của tập đoàn Hải Minh, kiểm tra mọi thứ xảy ra ở phòng họp số 1.
Kiều Á Nam lo lắng hỏi: "Hệ thống, Tuyên Minh đang làm gì vậy?"
248 thở dài nặng nề: "Anh ta nhờ người của cơ quan chính phủ xem lại camera giám sát rồi điều tra chi tiết về cô."
Kiều Á Nam chân run rẩy, giọng the thé: "Vậy mau xóa đoạn camera đi!"
248 thở dài càng nặng nề hơn: "Ký chủ, cô có ngốc không? Tôi có thể xóa camera, nhưng không thể xóa ký ức mọi người. Những đặc vụ đó chỉ cần hỏi một câu người có mặt ở đó là có thể khôi phục tình huống lúc đó rồi. Cô làm vậy chỉ là giấu đầu hở đuôi, vô dụng thôi. Hơn nữa hệ thống an ninh của Hải Minh được coi là một trong những hệ thống an toàn nhất thế giới, nếu đột nhiên mất một đoạn camera quan trọng, cấp trên sẽ càng nghi ngờ cô hơn."
248 tức giận nói: "Nên giờ tốt nhất cô nên im lặng, đừng nói gì cả, nghe tôi chỉ đạo."
Kiều Á Nam bước đi khập khiễng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng loạn cực độ: "Hệ thống, tôi còn giữ được địa vị không? Tôi phải làm sao đây?"
248 không trả lời, chỉ phát ra tiếng rít liên tục. Có vẻ nó cũng rất lo lắng.
Tuyên Minh cất điện thoại, khóe miệng cong lên mỉa mai. Anh biết hệ thống đang theo dõi mình nhưng không lo lắng nó sẽ xóa mọi thứ hôm nay. Ở bất cứ thế giới nào cũng có những vấn đề mà khoa học kỹ thuật không thể giải quyết được, đúng như tình cảnh hiện tại của Kiều Á Nam.
Nhiều người như vậy đã chứng kiến trò hề của cô ta, làm sao cô ta còn chống chế được nữa?
Khi hai người lên đến tầng cao nhất, vị đặc vụ kia đã đợi sẵn trong văn phòng. Thấy Kiều Á Nam bị hai bảo vệ áp giải vào, anh ta lộ vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt dò xét và nghi ngờ không hề che giấu.
"Những thông tin anh cần." Anh ta đưa cho Tuyên Minh một xấp tài liệu.
"Nhanh vậy sao?" Tuyên Minh tỏ ra rất ngạc nhiên.
"Những tài liệu này vốn đã có sẵn, chỉ là bị người ta đè nén lại thôi." Đặc vụ lắc đầu, nhìn Kiều Á Nam bằng ánh mắt có phần lạnh lùng.
Tuyên Minh mở tài liệu ra xem nhanh.
Kiều Á Nam đứng chết trân tại chỗ, lo lắng hỏi: "Hệ thống, họ đang xem gì vậy?"
248 trả lời uể oải: "Tôi đã từng giúp cô đánh cắp một công nghệ kết nối không dây 4G, đưa cô từ nhân viên bình thường trở thành nhân vật nòng cốt của Phòng Nghiên cứu Phát triển, cô còn nhớ chứ?"
"Nhớ, sao vậy?" Kiều Á Nam run rẩy hỏi.
"Người thật sự phát minh ra công nghệ đó là một người Trung Quốc tên Tần Huy. Anh ta đã nhiều lần kiện cô ra tòa về tội ăn cắp thành quả nghiên cứu khoa học của anh ta nhưng không thành công, vì tôi đã xóa hết mọi bằng chứng anh ta để lại trên mạng."
"Sau đó anh ta phát điên, cứ lẩm bẩm về việc bản thiết kế và luận văn của mình biến mất một cách kỳ lạ thế nào, còn nói cô đã đánh cắp cuộc đời anh ta."
"Tài liệu họ đang xem chính là hồ sơ bệnh án của Tần Huy." 248 nói với giọng nghiêm trọng chưa từng có: "Cuộc sống có nhiều khía cạnh, tôi có thể xóa dấu vết trên mạng nhưng không thể xóa cả cuộc đời người khác. Ký chủ, tôi đã nói rồi, con đường cô chọn giống như đi trên dây, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ ngã từ trên cao xuống."
Kiều Á Nam oán hận hỏi lại: "Nếu biết có những dấu vết không thể xóa được, sao không gϊếŧ luôn tên Tần Huy đó đi?" Dù sao cũng là lỗi của người khác, chỉ có cô mới là người vô tội nhất.
248 bị sự trơ tráo của cô ta làm nghẹn lời.
Tuyên Minh cũng cảm thấy ghê tởm và buồn nôn.
Anh ta đưa trả hồ sơ bệnh án cho đặc vụ và hỏi: "Các anh định làm gì tiếp theo?"
"Cấp trên chỉ thị tiếp tục điều tra, cẩn thận hơn, không oan uổng người tốt cũng không bỏ sót kẻ xấu." Đặc vụ quay sang gật đầu với Kiều Á Nam: "Cô Kiều, mời cô đi với tôi."
Kiều Á Nam liên tục lùi lại, mắt đầy vẻ tổn thương: "Tuyên Tổng, anh nghi ngờ tôi sao? Mấy năm nay tôi đã lập bao nhiêu công lao cho tập đoàn Hải Minh, anh còn nhớ không?"
Tuyên Minh lấy một điếu xì gà từ ngăn kéo, chậm rãi cắt đầu, thậm chí còn lười nhìn cô ta.
248 lập tức chỉ đạo: "Cô nói với họ rằng hôm nay cô khác thường là do nghiện thuốc. Cô còn nhớ tiến sĩ Lưu bị đuổi khỏi Phòng Nghiên cứu Phát triển không?"
Mắt Kiều Á Nam sáng lên, lập tức nhớ ra gã này. Tiến sĩ Lưu vốn cũng là một nhà nghiên cứu có năng lực mạnh, nhưng vì không chịu nổi áp lực công việc quá lớn nên đã nghiện loại thuốc giống á phiện.
Loại thuốc đó tuy không phải ma túy nhưng có một số tác dụng như ma túy, có thể giảm stress, giải tỏa áp lực, lấy lại bình tĩnh. Nhờ những loại thuốc này, trình độ nghiên cứu của tiến sĩ Lưu vẫn luôn được duy trì và phát triển.
Nhưng dùng lâu dài, tác dụng phụ của thuốc cũng xuất hiện, ông ta bắt đầu nghiện, thích ngủ, trì độn, tinh thần hoảng loạn, cho đến khi hoàn toàn mất khả năng tự kiểm soát.
Những ngày trước khi bị Hải Minh sa thải, trạng thái tinh thần của ông ta rất giống Kiều Á Nam hiện tại, đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi gì.
Lấy ví dụ về ông ta để biện minh quả thật quá thích hợp! Kiều Á Nam thầm reo hò trong lòng, nhưng ngoài mặt lộ vẻ xấu hổ và khó xử, nức nở kể lại "tình hình thực sự".
248 đồng thời nói: "Ký chủ, mau mở cửa hàng mua các loại thuốc giống á phiện đi, tôi sẽ giúp cô chuyển đến túi xách và căn hộ. Tôi còn sẽ tạo một số bản ghi mua thuốc bất hợp pháp trên mạng cho cô, cơ quan công an tra là sẽ thấy ngay."
Kiều Á Nam lập tức mở cửa hàng, mua ồ ạt rất nhiều loại thuốc giống á phiện.
Quả nhiên, tên đặc vụ tin lời biện minh của cô ta, và tìm thấy một lọ thuốc gần hết trong đồ đạc cá nhân của cô ta.
Cô ta có quá nhiều dự án vinh dự, nếu không có bằng chứng rõ ràng, nhà nước tuyệt đối không dễ dàng phủ nhận thành tích của cô ta. Một lời buộc tội từ một người tâm thần hoàn toàn không đủ sức đánh gục cô ta, hơn nữa cô ta đã tìm được lý do biện minh rất tốt, 248 giúp cô ta xử lý hậu quả cũng rất kín kẽ.
Cô ta vừa nói vừa ngất xỉu, trán toát mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy không kiểm soát được, thể hiện 200% kỹ năng diễn xuất.
Tên đặc vụ vội vàng đỡ cô ta lên sofa, rồi cử người đi khám xét căn hộ của cô ta, đồng thời gấp rút gọi điện tìm nhân viên y tế.
Kiều Á Nam nhắm mắt lại hỏi: "Thế nào? Phản ứng của Tuyên Minh ra sao? Có lo lắng cho tôi không? Có tin tưởng tôi không?"
Tuyên Minh ngậm điếu xì gà, vẫy tay với bảo vệ: "Ở đây ồn ào quá, đẩy tôi sang phòng bên cạnh đi."
248: "... Anh ta thậm chí còn lười nhìn cô lấy một cái."
Kiều Á Nam bỗng nắm chặt tay, kìm nén hận ý trong lòng. Cô ta biết Tuyên Minh là người vô tâm, sự yếu đuối và dịu dàng hoàn toàn không thể đánh động anh ta, chỉ có sự mạnh mẽ mới có thể khiến anh ta chú ý. Nhưng đồng thời với sự mạnh mẽ, cô cũng không được chạm vào giới hạn của anh ta dù chỉ một chút, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Và tình huống hiện tại của Kiều Á Nam chính là như vậy, chỉ cần sơ sẩy là thua trắng tay. Tuy cô ta đã thất bại hai lần, nhưng những ví dụ thành công còn nhiều hơn, gặp phải mục tiêu khó công phá như Tuyên Minh thì đây là lần đầu tiên.
Chờ xem, sau này ta sẽ biến ngươi thành một con chó của ta! Cô ta thầm thề trong lòng.
Nửa giờ sau, đặc vụ nhận được điện thoại từ thuộc cấp, nói rằng đã tìm thấy rất nhiều loại thuốc giống á phiện trong phòng của Bộ trưởng Kiều, có cả lọ chưa mở và lọ đã dùng hết một nửa, có thể thấy cô ta nghiện thuốc đã khá lâu.
Để cẩn thận, họ còn kiểm tra máy tính của cô ta và phát hiện thêm bằng chứng mua thuốc bất hợp pháp.
Như vậy, mọi biểu hiện khác thường hôm nay của cô ta đều có lời giải thích hợp lý. Có lẽ trong cuộc họp, cô ta đã lên cơn nghiện nên mới hỏi một câu mà không biết ba câu.
Nửa giờ sau nữa, cấp trên của đặc vụ trực tiếp gọi điện đến, bảo anh ta đưa Bộ trưởng Kiều đến bệnh viện an dưỡng. Dù cô ta đã đi lạc đường nhưng quốc gia vẫn chưa muốn từ bỏ cô ta.
Kiều Á Nam thoải mái nằm trên sofa, trên người đắp áo khoác của đặc vụ kia, trên bàn trà có một ly nước nóng, hai y tá đo nhiệt độ cơ thể và huyết áp cho cô ta, rồi lo lắng canh chừng bên cạnh.
Chỉ trong hơn một giờ, cô ta đã từ đáy vực cuộc đời leo lên.
248 vẫn còn sợ hãi: "Ký chủ, nguy cơ đã được giải trừ. Khi đến bệnh viện, tôi sẽ hack vào hệ thống y tế, làm sai lệch kết quả kiểm tra cho cô."
Kiều Á Nam ca ngợi: "Hệ thống, tôi biết ngay anh là vạn năng mà."
"Không, tôi không phải vậy. Nếu gặp người như Trang Lý, tôi cũng sẽ lâm vào khốn cảnh. Tôi hy vọng ký chủ có thể ghi nhớ bài học lần này, về sau hãy học hỏi thật tốt." 248 khuyên nhủ thấm thía.
"Tôi đã hiểu rồi. Cậu giúp tôi nghĩ kỹ xem làm thế nào để gϊếŧ chết tên Trang Lý đó, tôi không thể chịu đựng việc hắn tiếp tục tồn tại!" Kiều Á Nam căm hận nói.
248 gật đầu đầy đồng cảm: "Ký chủ, không cần cô nói tôi cũng sẽ nghĩ cách diệt trừ Trang Lý, hắn là trở ngại lớn nhất của chúng ta."
Tuyên Minh đang bị đẩy đến văn phòng bên cạnh nghe thấy đoạn đối thoại này, suýt nữa làm vỡ ly cà phê trong tay.
Tên đặc vụ kia tìm một đội ngũ y tá chuyên nghiệp, cẩn thận nâng "Bộ trưởng Kiều đang hôn mê" lên cáng, đưa đi bệnh viện.
Tuyên Minh vừa lúc từ văn phòng bên cạnh bước ra, thái độ cứng rắn nói: "Tôi quyết định miễn nhiệm tất cả chức vụ của Kiều Á Nam tại Hải Minh, hủy bỏ thỏa thuận bảo mật và điều khoản cấm cạnh tranh, sau đó tôi sẽ cử người đưa cô ta đến bệnh viện."
Tên đặc vụ lộ vẻ ngạc nhiên, tưởng rằng quyết định của anh ta không sáng suốt, nhưng rồi lại nghĩ đến trình độ nghiên cứu khoa học của Trang Lý vượt xa Kiều Á Nam, nên gật đầu thông cảm: "Chúng tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của tập đoàn Hải Minh."
"Trang Lý xin độc quyền..."
Đặc vụ lập tức đảm bảo: "Cấp trên sẽ sớm có ý kiến phúc đáp, và còn sẽ giúp anh ấy xin độc quyền toàn cầu. Cấp độ an ninh của anh ấy còn cao hơn anh, chúng tôi sẽ cử người âm thầm bảo vệ, bi kịch của Tiến sĩ Triệu sẽ không tái diễn."
Đối với lời hứa này, Tuyên Minh chỉ cong môi mỉa mai. Ngay cả kẻ yếu đuối như Kiều Á Nam cũng có thể chơi đùa những "tinh anh" này, anh ta thực sự không dám đặt hy vọng vào họ.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói gì, chỉ phiền chán xua tay với bảo vệ: "Vứt cái sofa Kiều Á Nam nằm đi."
Đặc vụ nhíu mày nhìn anh ta, đầy vẻ không hiểu và không ủng hộ. Chẳng qua là do áp lực quá lớn mà nghiện thuốc thôi, cần gì phải đối xử với Bộ trưởng Kiều như đối xử với vi trùng chứ?
Tuyên Minh kẹp điếu xì gà hút dở giữa hai ngón tay, thờ ơ phả khói: "Cô ta đổ nhiều mồ hôi lắm, tôi thấy bẩn."
Nghĩ đến cảnh Kiều Á Nam toàn thân đẫm mồ hôi lạnh và run rẩy, đặc vụ chấp nhận lời giải thích này.
Kiều Á Nam đang nằm trên cáng di động được mọi người vây quanh, nghe thấy đoạn đối thoại này, lòng căm hận gần như không kìm nén được.
"Tuyên Minh cái tên chó đẻ này, tôi muốn gϊếŧ hắn!"
"Hắn đã được thế giới này bảo hộ, nếu cô gϊếŧ hắn, ý thức thế giới cũng sẽ gϊếŧ chúng ta. Trừ phi chúng ta cướp đoạt vận may của hắn, biến hắn thành người thường. Cô đừng xúc động, về nhà rồi hãy lên kế hoạch kỹ lưỡng, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
"Tức chết mất, tôi thực sự sắp tức chết rồi! Hệ thống, khi Tuyên Minh yêu tôi, tôi sẽ bắt hắn ăn phân..."
Những lời độc ác càng lúc càng mờ nhạt sau cánh cửa thang máy.
Tuyên Minh lạnh lùng nhìn theo hướng họ biến mất, nói với Tôn Kính Thư: "Anh đăng nhập trang web công ty, đăng tin Kiều Á Nam bị sa thải, sau đó treo ảnh của Trang Lý lên vị trí Trưởng phòng Nghiên cứu Phát triển."
Tôn Kính Thư do dự nói: "Làm vậy có thể khiến phía Mỹ chú ý đến Trang tiên sinh không?"
"Họ sẽ không tin cậu ta có thực lực, dù sao quá trình du học ở Mỹ của cậu ấy chỉ cần tra là biết. Họ càng không tin tôi có thể bỏ rơi Kiều Á Nam. Trong thương trường, thật giả lẫn lộn, càng bình thường thì người Mỹ càng suy đoán. Họ không nắm được ý đồ của chúng ta, chúng ta mới có thể nắm bắt cơ hội phát triển nhanh chóng."
Tuyên Minh xua tay, thái độ kiên quyết: "Đi công bố tin tức đi."
Tôn Kính Thư lập tức đi liên hệ bộ phận truyền thông.
Còn Tuyên Minh thì được các bảo vệ hộ tống xuống Phòng Nghiên cứu Phát triển tiếp tục nghe giảng. Gần đến giờ tan làm, Trang Lý mới tắt máy chiếu, kết thúc bài giảng một ngày.
Các kỹ sư định vây quanh hỏi anh ta, nhưng bị đoàn luật sư Tuyên Minh mang đến gọi sang phòng bên cạnh, ký một bản thỏa thuận bảo mật. Từ hôm nay, mọi người ở đây đều là thành viên của đội ngũ phát triển 5G, không được tiết lộ công nghệ liên quan ra bên ngoài.
Bản thỏa thuận bảo mật của Trang Lý do chính tay Tuyên Minh đưa qua, hai người ngồi đối diện nhau trong một văn phòng riêng.
"Thỏa thuận bảo mật để lát nữa bàn," Trang Lý đè điện thoại lên tập hồ sơ, giọng hơi nghiêm túc: "Nếu Tuyên tổng không thể thỏa mãn yêu cầu của tôi, tôi sẽ không nhận chức ở Hải Minh."
"Yêu cầu gì?" Tuyên Minh cầm điện thoại của cậu bé lên xem, đuôi lông mày lập tức nhướng cao.
Đây là bản kế hoạch xây dựng phòng thí nghiệm riêng cho cậu ta, dự toán khoảng 1 tỷ đô la Mỹ, mỗi thiết bị thí nghiệm được đề cập đều là tiên tiến nhất thế giới, lại chẳng hề liên quan đến lĩnh vực thông tin.
Ngoại trừ cậu bé tinh nghịch gan to bằng trời, chắc không ai dám đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.
Tuyên Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại, biết rõ còn hỏi: "Tôi nhớ Hải Minh là công ty thông tin, chưa từng đặt chân vào lĩnh vực y tế, tất cả thiết bị thí nghiệm này đều thuộc về y học hoặc hóa học, cậu định làm gì vậy?"
Ngồi gần như vậy, anh ta vẫn hoàn toàn không nghe thấy tiếng lòng của cậu ta, chỉ có 7480 gào thét trong đầu anh ta: "Ký chủ, cậu lại phong tỏa ý thức của mình, từ chối giao lưu với tôi, xem ra cậu đã chuẩn bị chọn cái chết!"
"Ký chủ, cậu bảo Tuyên Minh mua những thiết bị này để tạo ra tôi sao? Trình độ khoa học kỹ thuật của chúng quá thấp, cậu sẽ không thành công đâu."
"Ký chủ, đừng giãy giụa nữa, vô ích thôi."
"Ký chủ, xem ra cậu cũng không thông minh đến thế."
"Ký chủ, cậu sẽ chết rất thảm."
"Ký chủ, tôi sẽ làm nổ đầu cậu, nuốt chửng linh hồn cậu!"
"Ký chủ..."
Tuyên Minh bị những tạp âm và đe dọa độc ác này làm cho đau đầu muốn nứt.
Trang Lý lại bình tĩnh chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, thẳng thắn nói: "Tôi muốn mượn tài chính của anh để giải quyết một chút phiền toái nhỏ. Tất nhiên, tôi sẽ dùng thứ có giá trị ngang nhau để trao đổi với anh. Anh thấy công nghệ 6G thế nào?"
5G còn chưa triển khai, 6G đã nghiên cứu ra rồi sao? Tuyên Minh nghe mà sửng sốt.