Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 31: Chu Bân

Lục Khiêm vẫn tươi cười như cũ, giọng nhỏ ở mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: "Lưu Xuyên là người của quân đội, cẩn thận một chút." Nói xong nhẹ nhàng bình tĩnh quay đầu nhìn sang hướng khác, chuẩn bị rửa tay ăn cơm chiều, không hề cảm thấy tội lỗi vì đã làm rối loạn tinh thần người khác.

Chu Vân không ngu, ngược lại từ nhỏ cô đã là người có chính kiến, người trong nhà trọng nam khinh nữ, cô thề rằng phải học thật giỏi, như ý nguyện thi lên đại học, người nhà không muốn bỏ tiền cho cô đi học, thế là cô vừa bán hàng vỉa hè vừa kiên trì học tập.

Em trai vì bị sốt đến phát ngốc, gặp ba mẹ ghét bỏ, cô chăm sóc cậu từ nhỏ, tình cảm sâu đậm. Từ sau khi bác sĩ kết luận cậu ngốc, cô vẫn kiên trì dạy cậu nói chuyện, kiên nhẫn dạy cậu cách làm người làm việc, có điều dù cô cố đến mấy thì trình độ phát triển của em trai chỉ dừng ở bảy tuổi. Đối mặt với một cậu em trai hoàn toàn ỷ lại mình, cô thầm thề rằng chỉ cần ngày nào cô còn sống, ngày đó cô vẫn sẽ che chở cho em, không để cậu chịu bất kỳ tổn thương nào.

Nhưng hai câu ngắn ngủn của Lục Khiêm đã làm cho trái tim cứng rắn của cô rối loạn, tinh thần luống cuống.

Lúc trước khi cô và Chu Bân sinh bệnh, cô cho rằng cả hai sẽ bị biến thành tang thi như cha mẹ mình, kết quả đã bệnh hơn nửa tháng, hai người bọn họ đều không chết, cơ thể còn có một nguồn sức lực kì quái. Cô không phải tấm chiếu mới, nên không lấy làm lạ khi đạt được sức mạnh, cái câu "cẩn thận quân đội" của Lục Khiêm đã chọt vào nỗi sầu lo của cô.

Cô không rõ mục đích của Lục Khiêm là gì, nhưng cô biết Lục Khiêm chắc chắn biết rất nhiều thứ, thậm chí có khả năng là giống cô và Chu Bân trong một đêm đạt được sức mạnh thần kì, chút nghi ngờ vừa nhen nhóm đã tan thành bụi, cô có cảm giác vi diệu khi gặp được "đồng loại".

Khi quay về chỗ nhóm người Lưu Xuyên, ba phần đề phòng trong lòng Chu Vân đã tăng thành bảy phần. Thời buổi hòa bình mà lòng người còn khó đoán, vì ích lợi vì tiền tài chuyện gì cũng có thể làm được, thì trong mạt thế hở tí là chết này, dễ dàng tin tưởng người xa lạ không phải muốn chết sớm sao?

Chu Vân có lòng đề phòng với Lưu Xuyên, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng Lục Khiêm, hiện tại lòng cô rối bời, chỉ mong có thể dẫn em trai đến thành phố A, sớm ngày yên ổn.

Mèo Con ăn no thì càng chẳng thèm quan tâm đến Chu Bân, lười biếng chạy đến chỗ Lục Khiêm, nhảy lên đùi y chùi vào ngực, ngước cặp mắt chảnh mèo nhìn Chu Bân, xoay người tìm tư thế thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Bân hâm mộ nhìn Lục Khiêm, lại nhìn Mèo Con, do dự một lát lấy túi thịt trâu đưa cho Lục Khiêm: "Anh, cho Mèo Con."

Lấy thịt trâu cho mèo ăn, đứa trẻ này thật rất hào phóng, Lục Khiêm nuốt miếng thịt trong miệng xuống, chỉ chỉ cái bàn gỗ nhỏ gần đó, nói: "Ừ, cậu lại đó ngồi đi."

Chu Bân do dự một chút, cố lấy can đảm nói: "Anh ơi, thịt trâu là cho Mèo Con, anh không thể ăn vụng." Thật sự là khi nhìn đối mắt sáng lên khi thấy thịt trâu của Lục Khiêm, cậu lo lắng bổ sung một câu.

"Phốc... ha ha khụ khụ..." Tiết Thần không hề nể tình cười vào mặt Lục Khiêm, tiếp theo bị sặc chảy nước mắt.

Lục Khiêm đưa nước cho anh, căm giận nói: "Cười đi, cười đi, sặc chết anh!" Quay đầu nói với Chu Bân: "Yên tâm đi, anh sẽ không ăn vụng."

Chu Bân trực giác cảm thấy Lục Khiêm không vui, vội nói: "Em trở về ăn cơm, lát nữa lại đến chơi với Mèo Con!" Nói xong đôi mắt vẫn không tha liếc Mèo Con thêm vài cái, nhanh như chớp chạy mất.

Cậu vừa đi, mèo mở mắt, nhảy lên bàn, đôi mắt trông mong nhìn thịt trâu, lại nhìn nhìn Lục Khiêm. Bởi vì Lục Khiêm đã dạy nó không được ăn đồ người khác đưa, nếu không sẽ không cho nó ăn cơm, nên vừa rồi nó vẫn cố nhịn trong mùi thơm quyến rũ của thịt khô. Loại thịt này nó từng ăn hai lần rồi, ngon lắm, nhưng Lục Khiêm chỉ cho nó ăn vụn vụn, chưa từng được ăn nguyên một miếng bự.

Trong túi không còn nhiều thịt lắm, Chu Bân đã ăn gần hết chỉ còn chút thịt khô, Lục Khiêm mắng Mèo Con một câu: "Nhóc ham ăn." Mở túi đổ thịt ra, Mèo Con nhanh như chớp chọn miếng to nhất ăn ngon lành.

Tiết Thần uống vài hớp nước, cổ họng mới dễ chịu hơn, thấp giọng cười xấu xa: "Tiểu Khiêm, lúc nãy cậu rất xấu nha." Toàn bộ quá trình Lục Khiêm lừa Chu Vân anh đều nhìn thấy, trong lòng thầm bội phục.

Lục Khiêm vừa gắp đồ ăn vừa nói: "Làm gì có, tôi đang giúp cô ấy mà."

Tiết Thần thấy Chu Vân có lẽ là kiểu phụ nữ tâm tư kín đáo, chuyện này cô sẽ cân nhắc rất lâu: "Tôi nghĩ mấy ngày tiếp theo cô ấy khó mà ngủ yên ổn được."

"Như thế nào, đau lòng?" Lục Khiêm nhướn mày nói.

"Làm gì có chuyện đấy, cô ấy cũng không phải loại hình anh đây thích."

"Thật ra tôi thấy cô ấy cũng được mà, tuy không đẹp như Lâm Hân nhưng cũng ở mức thanh tú, thật sự không thích à?"

"Mắt nhìn người của tôi cao lắm, cô ấy không phải kiểu tôi thích. Ơ, không đúng, Tiểu Khiêm có ý với cô ấy à? Không phải sáng nay cậu nói muốn tìm một cô gái hiền lành tốt tính à? Sao khẩu vị thay đổi nhanh thế?" Tiết Thần cảnh giác.

"Ai nói tôi đổi khẩu vị ?" Lục Khiêm vẻ mặt đứng đắn nói: "Tiết Thần, thật ra thì, tôi cảm thấy anh cũng rất hiền lành săn sóc còn biết nấu cơm, hai ta lại hợp nhau như vậy, nếu anh là nữ, tôi nhất định cưới anh làm vợ."

Tâm trạng Tiết Thần vui vẻ hẳn lên, CPU não hoạt động đúng lúc: "Tiểu Khiêm này, muốn kết hôn thì cũng là tôi cưới cậu."

Thấy Tiết Thần đỏ mặt, Lục Khiêm cũng thấy mặt mình hơi nóng, bỏ lại một câu: "Tôi ăn xong rồi, anh từ từ ăn, tôi lên xe sắp xếp đồ."

Tiết Thần còn chưa kịp phản ứng, Lục Khiêm đã đi xa, anh cắn chiếc đũa, nghiêm túc nghĩ: Tiểu Khiêm đây là thông suốt rồi? Nhưng tại sao trong lòng anh lại có một âm thanh khác nói không phải nhỉ?

Ăn xong cơm chiều, Lưu Xuyên tụ tập mọi người lại một chỗ mở cuộc họp nhỏ, cuộc họp thảo luận chủ yếu về đường đi của xe vào ngày mai, và phân chia việc gác đêm tối nay.

Có bản đồ quân dụng của Lưu Xuyên phối hợp với bản đồ du lịch Lục Khiêm mua, rất nhanh đã xác định được một đường cao tốc có hệ số an toàn cao.

Gác đêm từ buổi tối mười giờ rưỡi đến sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, tổng cộng tám tiếng, ba anh em Lưu gia, Ngô Lương, hai chị em Chu Vân, cộng thêm Lục Khiêm và Tiết Thần, vừa vặn tám người, hai người một tổ canh gác hai tiếng, vừa đủ một vòng.

Chu Bân xung phong nhận việc cùng một tổ với Lục Khiêm, đứa nhỏ này hiển nhiên vẫn chưa hết hi vọng với Mèo Con. Lưu Xuyên và anh cả Lưu Thành của hắn một tổ, Ngô Lương và Chu Vân một tổ, Tiết Thần thì chung tổ với anh hai Lưu Cường của Lưu Xuyên. Ngoài ra, Lưu Xuyên và Ngô Lương ngủ trong xe quân đội, Lục Khiêm cùng Tiết Thần ngủ lều trại, những người còn lại dọn dẹp một chút căn nhà rồi ngủ ở đó.

Phân chia tốt mọi việc, từng người thu dọn đồ đạc, sớm nghỉ ngơi. Tiết Thần trước đó đã canh gác hai ba giờ từ sáng đến tối, thậm chí còn trễ hơn, đã sớm mệt mỏi, cùng Lục Khiêm đồng thời dựng hai cái lều trại, dùng dị năng tan chảy lớp tuyết dưới lều, đè ván gỗ lên, kê đệm giường, đầu dính vào gối, nhanh chóng ngủ như chết.

Lúc này vẫn cách mười giờ rưỡi một khoảng thời gian, đại bộ phận mọi người cũng đã đi ngủ, xung quanh an tĩnh cực kỳ.

Chu Bân tuy rằng suy nghĩ như trẻ con, nhưng rất nghe lời, Chu Vân dặn cậu phải đi theo Lục Khiêm, cậu liền hóa thân thành một cái đuôi nhỏ, Lục Khiêm đi WC cậu cũng ngồi xổm bên ngoài.

Lục Khiêm cầm đèn pin, dạo vài vòng quanh khu vực của mình, không phát hiện tình huống gì, quay về bên trong lều trại. Túi thịt trâu còn lại trên người Chu Bân đã cống hiến mất, không có đồ ăn, Mèo Con lại càng lơ cậu, chơi xấu trèo lên người Lục Khiêm, không ngừng dùng đầu cạ cạ y, cầu vuốt ve cầu vuốt lông. Chu Bân mắt nhìn chăm chú, hâm mộ vô cùng.

"Muốn sờ?"

Chu Bân liều mạng gật đầu.

"Mèo Con không thích người khác sờ nó." Lục Khiêm vừa dứt lời, ánh mắt sáng trong của Chu Bân trở nên ảm đạm, cúi đầu, rất giống cún con bị người vứt bỏ. Lục Khiêm trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác ăn hϊếp động vật nhỏ, ừm, loại cảm giác này có vẻ không tồi.

"Nhưng mà tôi có thể giữ chặt móng vuốt của nó, cậu có thể sờ đầu nó."

Chu Bân kinh hỉ nói: "Thật vậy chăng? Anh ơi anh thật sự là quá tốt!"

Nụ cười trên mặt Lục Khiêm càng ôn nhu, tay phải nhẹ nhàng nắm hai chân trước của Mèo Con: "Sờ đi."

Chu Bân cẩn thận đưa tay qua, sờ sờ đầu Mèo Con, lại chạm vào lỗ tai của nó. Mèo Con cực kì mất hứng giơ móng vuốt nhỏ lên, giãy dụa kêu to với Chu Bân.

Chu Bân bị móng vuốt dài của nó làm hoảng sợ, tay rụt trở về, thưa dạ nói: "Anh ơi, thả Mèo Con ra đi, nó tức giận."

Lục Khiêm buông tay ra thuận miệng hỏi: "Làm sao cậu biết Mèo Con tức giận?"

"Thì em biết thôi ạ, lông của Mèo Con mượt ghê, anh nuôi nó tốt quá." Chu Bân hâm mộ nói, cậu cũng muốn nuôi một con mèo như vậy.

Lục Khiêm dò hỏi: "Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của động vật?"

Chu Bân ngây thơ nhìn Lục Khiêm, vô tội nói: "Anh ơi, anh nói vậy là có ý gì, em nghe không hiểu."

Lục Khiêm kiên nhẫn giải thích: "Ý của tôi là nói, cậu có thể hiểu được động vật đang suy nghĩ cái gì?"

Chu Bân vẻ mặt đau khổ, lắc lắc đầu, thật ra cậu hiểu ý của Lục Khiêm, nhưng chị cậu nói không thể để cho người khác biết mình có thể "Nghe" hiểu động vật, không thì sẽ bị người xấu bắt đi, sẽ không được gặp lại chị. Cho dù người anh trai mới quen biết này có một con mèo rất lợi hại, cậu cũng rất thích con mèo này, nhưng cậu vẫn thích chị cậu nhất.

Đương nhiên lúc một tên ngốc giả ngu, chỉ sợ không ai có thể phân biệt là người đó khờ thật hay chỉ giả ngốc. Lục Khiêm cảm thấy có thể do mình suy nghĩ nhiều, "Thuần thú sư" cũng không phải rau cải trắng, nào có gặp được dễ dàng như vậy?

Vừa nghĩ tới bản lĩnh khống chế biến dị thú của "Thuần thú sư", Lục Khiêm thấy hâm mộ và ghen tỵ , rất nghịch thiên nha! Không hổ là hệ dị năng giả đặc biệt mà thế lực khắp nơi tranh nhau tìm kiếm, đáng tiếc toàn Trung Quốc không đến mười "Thuần thú sư", trình độ cao càng ít, nếu không cũng không đến nỗi không có đường sống.

Gác đêm cực kì nhàm chán, trong tay Lục Khiêm tràn đầy vật tư, cũng sẽ không bạc đãi chính mình. Y lấy hai túi hạt dưa, một túi đậu phộng, còn có mấy bao đồ ăn vặt trên xe xuống, ngồi gϊếŧ thời gian với Chu Bân trong lều.

Chu Bân ngây ngô, dễ dàng bị y mua chuộc. Bởi sốt cao hư não, cha mẹ không thích cậu, người trong trấn thường xuyên đùa cợt cậu, tuy rằng trí tuệ của cậu phát triển chậm, nhưng từ sau khi đầu óc không bình thường, cậu có thể dễ dàng cảm nhận được ý tốt và ý xấu của người khác, trong lòng cậu nhận định rằng, trên đời này thật lòng đối tốt với cậu chỉ có chị gái. Còn anh trai cười lên rất xinh đẹp này, ừm, cho cậu sờ mèo con, cho cậu đồ ăn, là người không tệ lắm, tạm thời xếp hạng sau mèo nhỏ đi.

Lục Khiêm mà biết suy nghĩ của cậu nhất định sẽ mắng to sụp hố (lừa đảo), đứa nhỏ này ngốc chỗ nào, ngốc chỗ nào hả?!