Thời gian vượt quá hai phút so với kế hoạch, họ đang dần bị tang thi bao vây, trong lòng Ngô Lương nảy sinh một suy nghĩ ác độc, mặc kệ Lục Khiêm và Tiết Thần sẽ không vứt bỏ bọn họ mà đi, hắn chỉ đợi thêm ba phút nữa, nếu ba phút sau anh Lưu vẫn không ra, hắn sẽ dẫn mọi người rời khỏi nơi này! (ý là dù Khiêm Thần không bỏ Lưu Xuyên lại, bạn Lương vẫn mặc kệ kéo cả bầy đi quăng Lưu Xuyên lại)
Lâm Hân nhìn đồng hồ Chanel J12 trên cổ tay mình, kim đồng hồ nhích một giây, sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng cô lại sâu thêm một phần, càng để lâu càng tuyệt vọng đè lý trí cô suy sụp, cô bổ nhào vào góc sâu nhất phía sau xe, hét lớn với Ngô Lương: "Lái xe, lái xe, nhanh lên lái xe rời đi nơi này, nếu không chúng ta tất cả đều sẽ chết ở chỗ này! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chôn cùng với Lưu Xuyên."
Chị dâu cả của Lưu Xuyên cũng bị dọa, ôm con trai nói quá: "Đúng, lái xe, lái xe nhanh đi, tôi không muốn chết, Lâm Lâm nhà tôi mới sáu tuổi, không thể chết ở chỗ này, không thể biến thành những quái vật đó... Lưu Xuyên có khi đã chết, chúng ta không thể ở lại ở đây chôn cùng hắn!"
Lưu Thành ngoài miệng không nói gì, trong lòng có cùng ý tưởng với vợ mình, nhìn tang thi ngày một nhiều, hắn thầm hận, tại sao tài xế không phải hắn, nếu là hắn thì đã sớm lái xe rời khỏi nơi quái quỷ này rồi...
Mẹ Lưu Xuyên và chị dâu thứ rơi nước mắt, trong lòng không biết đang nghĩ gì, Ngô Lương cũng sợ chết, nhưng nghĩ đến ân cứu mạng của Lưu Xuyên, cắn răng lạnh lùng nói: "Đợi ba phút đồng hồ nữa, nếu ba phút sau anh Lưu vẫn không ra, tôi sẽ lái xe!"
"Ngô Lương, anh không thể làm thế, anh sẽ hại chết mọi người !" Lâm Hân chưa từng hối hận như vậy, tại sao cô lại đồng ý đi học đại học ở thành phố B với bạn thân làm gì? Tại sao cô lại đồng ý đi chung với gia đình Lưu Xuyên? Tại sao da mặt cô không dày một chút, cố mà trèo lên xe Lục Khiêm?
Ngô Lương cười lạnh nói: "Lâm đại tiểu thư cô sợ cái gì, muốn chết còn có tôi và một nhóm người chết chung với cô. Hơn nữa, cô cho là nếu anh Lưu không còn sống mà thoát ra, những người này sẽ hộ tống chúng ta đến thành phố A à? Câm miệng của cô lại, cô tốt nhất cầu nguyện anh Lưu có thể bình yên vô sự thoát ra ngoài!"
Lục Khiêm và Tiết Thần không nghe thấy chuyện xảy ra ở phía sau, hai người họ chớp mắt nhìn nhau, Lục Khiêm đưa một ngón tay lên, ý rằng nếu một phút sau Lưu Xuyên chưa ra, bọn họ sẽ lập tức rời đi. Tiết Thần gật đầu, đâm xuyên não một tang thi, phối hợp với Lục Khiêm lùi về xe.
Cái túi nhỏ của Mèo Con đã đầy, Lục Khiêm huýt sáo gọi nó về.
Hai chị em kia gần như giấu hết toàn bộ thực phẩm trong cửa hàng ở sân sau, ba người họ chỉ lấy gạo và mì, vì hầm giấu đồ rất sâu, lối đi nhỏ hẹp, lúc họ lấy được đồ đã vượt quá thời gian.
Lưu Xuyên không dám kéo dài nữa, nhanh chóng khiêng đồ ra ngoài.
Ngoài dự đoán của hắn là, hai chị em kia trông gầy yếu nhưng sức lại lớn, một người khiêng ba túi năm mươi cân gạo, hơi thở vẫn nhẹ nhàng, một tay vác gạo trên vai, một tay cầm túi đồ, nhìn là biết rất nặng.
Lưu Xuyên tự hỏi nếu là hắn thì chắc không thể chịu sức nặng như vậy được. Khó trách cô gái kia dễ dàng đồng ý giao lương thực ra, với sức lực kì lạ như thế, đến bộ đội đặc chủng như hắn muốn làm gì họ cũng phải suy nghĩ kĩ.
Mọi người thấy Lưu Xuyên khiêng đồ ra thì thở phào một hơi, Lục Khiêm và Tiết Thần đã lùi đến cửa xe, đạp lùi một vài tang thi, mở cửa xe chui vào.
Tiết Thần khởi động máy, tăng tốc độ, Lục Khiêm thì cầm súng trường xử lý tang thi trước xe. Lúc này đã sắp đi, không sợ tiếng ồn thu hút tang thi nữa.
Có Tiết Thần cùng Lục Khiêm ở phía trước mở đường, xe Lưu Xuyên đi phía sau, mọi người hữu kinh vô hiểm* rời khỏi trấn. (*: kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)
Phiêu lưu cao thường thường sẽ hồi báo cao*, hành động mạo hiểm lần này bọn họ thu hoạch bốn trăm cân gạo, hai mươi cân mì sợi, còn có thịt khô, gia vị, đồ ăn vặt, giấy vệ sinh và nhiều thứ khác (*: ý là nếu bạn thực hiện hành động mang tính phiêu lưu cao, bạn sẽ nhận được hồi đáp xứng đáng với mức phiêu lưu bạn bỏ ra, đại khái là vậy :v).
Lưu Xuyên này rất đáng tin tưởng, anh ta đã đồng ý với Lục Khiêm vật tư tìm được sẽ chia một nửa, liền thật sự lấy ra chia đều .
Nhưng mà, người nhà Lưu Xuyên, lấy chị dâu cả của hắn cầm đầu, thì vô cùng phản đối. Bọn họ nhiều người như vậy chia một chút đồ vật, hiện tại lại thêm hai người, như vậy không hề công bằng.
Lục Khiêm trực tiếp bỏ qua ý kiến của cô ta, giao dịch này là giữa y và Lưu Xuyên, cứu người cũng không phải y bảo Lưu Xuyên cứu, muốn chia thêm đồ? Đừng nói cửa chính, cửa sổ cũng không có đâu! Lưu Xuyên chậm trễ lâu như vậy, y không tăng giá đã tốt lắm rồi.
Lục Khiêm đời trước là đói đến sợ, đã sợ, cho dù trong tay y có một không gian vật tư, nhìn thấy vật tư mới, cũng sẽ theo phản xạ có điều kiện muốn biến chúng thành đồ của mình. Muốn lấy đi miếng thịt béo đã dâng đến miệng y? Tốt nhất biệt là bỏ cái loại mộng tưởng hão huyền ấy đi!
Lục Khiêm đặt bốn trăm cân gạo lên xe Lưu Xuyên, những thứ khác thì để trong xe y. Trong túi đồ riêng của hai chị em kia ngoài những vật tư cần thiết còn có không ít đồ ăn vặt, mấy thứ đó ăn không nó được nên Lưu Xuyên không có hứng thú. Lục Khiêm thì lại rất thích, dù trong không gian của y có rất nhiều, đồ ăn vặt không có dinh dưỡng gì nhưng được cái ăn ngon, sau này rất hiếm. Trên đường đi lấy ra ăn cho vui mồm cũng được.
Chia đồ xong, mọi người ăn lương khô rồi tiếp tục ngựa không dừng bước*lên đường. Lục Khiêm lái xe, Tiết Thần tranh thủ hấp thu năng lượng trong tinh hạch, mèo nhỏ thì ngồi trên tòa núi vật tư ở ghế sau gặm cá, nó thầm nghĩ nếu buổi tối được uống thêm một chén sữa thì toẹt vời. (°∀°). (*: nguyên văn là "mã bất đình đề" đi không ngừng nghỉ)
Chạng vạng, bọn họ tìm nơi dừng chân.
Tiết Thần đi tìm chút củi, thừa dịp không ai chú ý tới anh, dùng dị năng đốt lửa, lấy ra đủ loại nồi từ trên xe bắt đầu nấu cơm chiều.
"Bân Bân, ở đây không được chạy loạn biết không?" Chu Vân nhỏ giọng cảnh cáo em trai mình.
"Chị, em chỉ đi dạo, sẽ không chạy loạn." Chu Bân rất nghiêm túc nói, rõ ràng đã là thanh niên hai mươi tuổi, nhưng ánh mắt và giọng điệu của cậu toát lên vẻ hồn nhiên của đứa trẻ mười tuổi.
"Đi dạo có thể, nhưng không được rời khỏi phạm vi tầm mắt chị biết không?" Chu Vân nhìn em trai cao hơn cả mình, nghiêm túc nói.
"Vâng vâng, em biết." Chu Bân nói xong nhanh như chớp bỏ chạy, dường như sợ cô đổi ý.
Chu Vân có chút bất đắc dĩ nhìn bóng dáng em trai, trong khoảng thời gian này bọn họ mỗi ngày sống trong hầm, Bân Bân đã buồn muốn chết, đi ra ngoài hít tí khí trời cũng tốt.
Một buổi chiều ở chung, Chu Vân biết người nhà Lưu Xuyên có ý kiến khá lớn với chị em họ, nhưng cô và em trai muốn đi nhờ xe họ, chỉ có thể chịu khó chút. Đương nhiên, nếu thật sự trở mặt, cô cũng không sợ bọn họ. Chu Vân nhìn chị dâu cả của Lưu Xuyên, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Chu Bân đi bộ hai vòng, tròng mắt dính ở trên người mèo nhỏ, không rời đi. Từ nhỏ cậu đã thích chó mèo, nhưng ba mẹ cậu không cho cậu nuôi, chị cậu cho cậu nhặt một con mèo hoa trộm nuôi không được bao lâu, cũng bị mẹ cậu vứt đi, khiến cậu đau lòng rất lâu.
Chu Bân lấy trong túi ra một bì thịt trâu, chọn miếng lớn nhất, thật cẩn thận đưa đến trước mặt mèo nhỏ.
"Mèo Con, đến đây, tuy là thịt trâu nhưng ăn ngon ."
Mèo Con nhìn cậu một cái, khinh thường mà xoay đầu bỏ đi, nó mới không thèm đồ của người lạ đưa đâu ( "-" ).
Mèo Con đi hai vòng xung quanh, phát hiện người kia vẫn đi theo nó, đành quay trở về.
Tiết Thần mới nấu ăn xong, Mèo Con quấn lấy anh kêu meo meo, vật nhỏ giờ rất dính anh, đâu như lúc trước muốn sờ một chút cũng phải dỗ nó vui mới được sờ. Anh hiểu ý lấy bát riêng của nó ra, đổ thức ăn vào đặt xuống đất.
Mèo Con ngửi ngửi, mùi giống hôm qua, hài lòng ngồi xuống chờ đồ ăn nguội. Chu Bân thì ngồi cạnh nó, tiếp tục lấy thịt trâu dụ dỗ.
"Này, cậu cứ đi theo con mèo làm gì vậy?" Tiết Thần nhíu mày hỏi.
Chu Bân giống như trẻ nhỏ làm việc sai trái bị bắt gặp, mặt có chút đỏ lên, tay cũng không biết để chỗ nào, có chút thẹn thùng lại có phần oan ức nói: "Em không có làm gì hết, em thấy mèo đáng yêu nên muốn cho nó chút thịt trâu."
Lời nói non nớt từ miệng một người hai mươi tuổi, Tiết Thần không cần nghĩ cũng biết não người này có vấn đề.
Chu Vân luôn luôn để ý em trai mình, thấy tình hình không ổn, giống như gà mẹ bảo vệ con, vội vã chạy tới: "Ngại quá, đầu óc em trai tôi không tốt lắm, nó không phá hư đồ gì của các anh chứ?"
"Chị, em không có phá hư cái gì!" Chu Bân bất mãn nói.
"Không có việc gì, cậu ấy chỉ tới đây đi dạo thôi." Tiết Thần nói.
Ở chung với nhóm người Lưu Xuyên một buổi chiều, cô ít nhiều cũng biết được hai người Lục Khiêm không cùng nhóm với Lưu Xuyên, hơn nữa này hai người thân thủ tốt, tính tình độc, không nên chọc vào.
"Haha, không có việc gì là tốt rồi, Bân Bân, trở về ăn cơm chiều với chị." Chu Vân lôi kéo Chu Bân trở về.
"Không, em muốn nhìn mèo nhỏ." Mèo Con tròn tròn mập mập, rất đáng yêu, Chu Bân càng nhìn càng thích.
Lục Khiêm mới từ bên ngoài trở về, nhìn hai chị em kéo kéo, trên mặt đất dấu chân in rất sâu, hơn nữa vừa rồi Lưu Xuyên nói hai người bọn họ có sức rất lớn, y có thể xác định rằng hai chị em này là dị năng giả lực lượng.
Có hai người bọn họ gia nhập, sức chiến đấu của đội ngũ Lưu Xuyên tăng không ít.
Màu mắt Lục Khiêm hơi trầm xuống, đến thành phố A tìm được Tiểu Tốn là bước đầu tiên trong kế hoạch của y, muốn kế hoạch lâu dài, y phải xây dựng thế lực của mình. Tại mạt thế, không có chuyện hành động một mình, dị năng giả lợi hại đến mấy cũng không thể một mình một ngựa gϊếŧ tang thi. Muốn gϊếŧ càng nhiều tang thi, lấy được càng nhiều tinh hạch, nắm giữ càng nhiều tài nguyên, nhất định phải có thế lực thuộc về riêng mình.
Theo tang thi càng ngày càng lợi hại, lực lượng của chính phủ sẽ từ từ yếu bớt, quân đội dần trở thành thế lực riêng của các tư lệnh, những người sống sót tạo thành đoàn đánh thuê thì sẽ dần dần bộc lộ tài năng, chiếm được vị trí nhỏ nhoi. Lục Khiêm không cầu mình có thể thành lập được thế lực lớn, nhưng ít nhất không đến mức giống đời trước như vậy bị nhóm người trên cao biến thành vật hi sinh, mà không hề có sức phản kháng.
Người mặc dù là Lưu Xuyên cứu , y dụ dỗ một chút chắc cũng không sao. Đối với hai chị em ngay từ đầu đã bị nhốt trong cửa hàng, chuyện trải qua không nhiều, dạy dỗ tốt một chút, tương lai có thể sẽ trở thành thế lực của y.
Lục Khiêm cười nhạt nói: "Cậu ấy thích thì cứ để cậu ấy chơi đi, nhưng mà tính tình mèo nhỏ không tốt lắm, chọc nó nổi nóng nó sẽ cào loạn."
Chu Bân đơn thuần tựa như trang giấy trắng, nhưng trực giác của động vật nhỏ nói cho cậu biết Lục Khiêm không có ý xấu, lại đồng ý cho cậu chơi với Mèo Con, ở trong lòng cậu Lục Khiêm lập tức trở nên khác biệt với người khác.
Chu Bân dù hơi ngốc, miệng vẫn rất ngọt : "Cám ơn anh trai! Anh cười lên nhìn đẹp lắm!"
Nói xong, Chu Bân lại bám riết không tha cầm thịt trâu dụ dỗ mèo nhỏ, mèo nhỏ căn bản không để ý tới cậu, cái đầu nhỏ nhỏ tròn tròn hoàn toàn vùi vào trong bát.
Chu Vân xấu hổ cười cười, trong bất đắc dĩ mang theo sủng nịch nhè nhẹ: "Em trai tôi lúc nhỏ sốt cao đến mức hỏng não*, đầu óc không tốt lắm, phiền toái các anh rồi." (*: ở đây là sốt nhiệt độ quá cao dẫn đến một số biến chứng trong hệ thần kinh não bộ, nên đầu óc có hơi chậm chạp và chậm phát triển, có người sau khi bệnh xong trí não không phát triển nữa.)
"Không có gì phiền toái cả." Lục Khiêm tươi cười không thay đổi, hạ giọng nói: "Có phải sau khi cô và em trai sinh bệnh, sức lực đột nhiên tăng lên?"
Chu Vân không hề phòng bị, thốt ra: "Sao anh biết?" Sau khi nói xong, vẻ mặt đề phòng nhìn Lục Khiêm.