"Lâm Hân?" Tiết Thần chần chừ, cô gái trước mắt này vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng cả người chật vật tiều tụy không hề giống đại tiểu thư được Lâm gia cưng chiều chút nào.
Vừa nghe đến tên này, Lục Khiêm đã nhớ ra cô ta là ai. Lâm Hân là người thành phố A, nghe nói cha cô là nhân viên chính phủ cấp cao, điều kiện gia đình tốt, xinh đẹp lại biết cách ăn diện, đa tài đa nghệ thành tích cao, ở trường học người theo đuổi rất nhiều, là nữ thần trong lòng phần lớn các nam sinh đại học.
Lục Khiêm khá chậm hiểu, không có cảm giác gì với tình yêu nam nữ, Lâm Hân đương nhiên không thể trở thành "Nữ thần" trong lòng y, y có ấn tượng sâu với cô ta, là vì một lần bắt gặp cảnh cô ta từ chối lời tỏ tình của một nam sinh.
Dù cách đây đã rất lâu, y vẫn nhớ rõ như cũ, khi đó Lâm Hân hất cằm cao cao, giọng nói chứa đầy sự khinh miệt: "Anh mà xứng với tôi à?"
Cô bạn đứng cạnh cô ta phụ họa: "Anh có biết nước hoa cậu ấy dùng bao nhiêu tiền một chai không? Trang sức bao nhiêu tiền một món không? Mỗi đợt trang phục mới từ Paris thiết kế về bao nhiêu tiền một bộ không? Đàn anh này, anh có soi gương chưa, dáng người như con gấu của anh mà còn mơ tưởng cóc đòi ăn thịt thiên nga, anh hài hước quá rồi đó!"
Chờ bạn mình nói xong, Lâm Hân mới ôn nhu mở miệng: "Đàn anh, lời của bạn em anh đừng để ý, cô ấy không phải cố ý nói như vậy. Nhưng mà, em nghĩ chúng ta thật sự không thích hợp đâu, mẹ em vẫn luôn muốn tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn, như vậy mới có hạnh phúc."
Nam sinh tỏ tình bị từ chối gương mặt xanh mét: "Xin lỗi, là do tôi mơ tưởng."
Lục Khiên hiện tại vẫn nhớ rõ, lúc ấy người nam sinh đó bị nhục nhã run rẩy cả người, không lâu sau câu chuyện bị lan truyền khắp trường, nam sinh biến thành trò cười của vô số người. Cậu ta vẫn kiên cường, cố chịu đựng lời bàn tán, thi lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp rời khỏi trường, sau đó không nghe được tin tức gì nữa.
Lâm Hân nhỏ hơn Lục Khiêm và Tiết Thần một khóa, vì hai người họ gia cảnh tốt, lại đẹp trai, là hotboy của trường, cô biết bọn họ cũng không có gì lạ. Tuy rằng trước giờ chẳng thân quen với nhau, nhưng tình cảm thường được nuôi dưỡng trong những hoàn cảnh kiểu này, huống hồ cô còn là một mỹ nữ yểu điệu, có người đàn ông nào mà không động lòng với cô? Lâm Hân rất tự tin với mị lực của bản thân.
Nhưng lần này, cô nhất định sẽ phải hát Ôi con sống Quê con sông Quê~
Lục Khiêm không có cảm tình với cô, Tiết Thần lại không biết anh không phải là đồng tính trời sinh, dù sao từ khi anh thích Tiểu Khiêm, anh cũng không thấy có gì kỳ lạ. Hôn nhân bi kịch của cha mẹ, và sự dạy dỗ của ông ngoại, khiến từ nhỏ anh đã có một quan niệm ăn sâu bén rễ: thích một người thì phải có trách nhiệm với người đó, một lòng một lạ trung trinh không đổi, không làm được thì không xứng làm đàn ông.
Tiết Thần thích Lục Khiêm đã nhiều năm, bởi vì Lục Tốn ở giữa làm khó dễ, anh vẫn không dám thổ lộ với Lục Khiêm, chỉ sợ dọa chạy người trong lòng. Ở trong lòng anh, Tiểu Khiêm rất ngu ngơ trong chuyện tình cảm, tính tình ôn nhu hiền hoà sinh hoạt thì có hơi làm biếng, cố tình lại bướng bỉnh đến mức chín trâu kéo cũng không quay đầu, cho nên, anh cân nhắc rất lâu, chọn phương pháp nước ấm nấu ếch. Bắt đầu từ việc làm bạn tốt, từng chút một hòa nhập vào cuộc sống của Lục Khiêm, để y quen với việc có mình bên cạnh, ỷ lại mình, cho đến một ngày nào đó y hoàn toàn chấp nhận mình.
Cái gọi là kế hoạch không cản được thay đổi, Tiết Thần nằm mơ cũng không ngờ 2012 sẽ tận thế, nhưng dù đối mặt với hoàn cảnh ác liệt hiện tại, Tiểu Khiêm vẫn không rời không bỏ anh, nói không cảm động là giả. Nhưng lúc này anh cũng phát hiện, Tiểu Khiêm thay đổi rất nhiều so với lúc trước, cả người từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ lạnh lùng, dù đứng trước sự sống chết của người khác. Anh luôn tự nhận mình rất hiểu Tiểu Khiêm, có điều tại sao Tiểu Khiêm lại hiểu rõ việc sinh tồn dã ngoại, chạy trốn, đối phó với tang thi chỉ trong một đêm? Trực giác nói cho anh biết rằng chắc chắn Lục Khiêm giấu anh chuyện gì đó!
Mắt thấy sắp đến thành phố A, có tên trứng thối Lục Tốn, chắc chắn sẽ lại cản đường anh, bây giờ là lúc anh thể hiện bản thân với Tiểu Khiêm, còn người đẹp yểu điệu gì đó, ngại ghê, anh không có hứng thú.
Tiết Thần và Lục Khiêm chào cô ta một tiếng, sau đó bắt tay vào làm đồ ăn. So với Lưu Xuyên Ngô Lương uống cơm cháo pha loãng, Tiết Thần nấu mì sợi thơm ngon, bên trên còn có trứng gà vàng óng, lại thêm một vài miếng thịt xông khói, rải ít hành, mùi thơm bốc lên, khiến đám người nuốt nước miếng thèm thuồng.
"Tiền bối Tiết Thần, không ngờ anh nấu ăn giỏi như vậy." Lâm Hân nhìn chằm chằm bát mì của Tiết Thần, nếu là một tháng trước, cô nhất định rất ghét bỏ mì gói dầu mỡ, vì giữ dáng nên nhìn cũng không thèm nhìn.
Nhưng hiện tại đã húp cháo loãng nửa tháng, cơm và thức ăn cũng chẳng được ăn bao nhiêu, thật sự rất muốn ăn chút đồ ăn mặn.
Tiết Thần chẳng thèm để ý đến ánh mắt đưa tình của cô ta, cầm đũa cuốn mì lên ăn, vừa ăn vừa nói: "Cảm ơn, vừa đủ nuôi sống bản thân."
Lâm Hân thấy Tiết Thần không hề có ý định cho cô ăn mì, tức giận mặt đen thui, nói hai câu đại khái rồi quay lại đội ngũ Lưu Xuyên. Mấy người Lưu Xuyên không ngờ Lâm Hân sẽ quay lại, bình thường người trong đoàn họ cũng có ý kiến với diễn xuất giả trân của Lâm Hân, bây giờ họ đều cười thầm trong lòng.
Lục Khiêm nhìn Tiết Thần phũ đẹp Lâm Hân, tâm trạng tốt một cách khó hiểu, khóe miệng cười mỉm, gắp trứng ốp la sang bát của Tiết Thần: "Cho anh nè."
Tiết Thần được sủng ái mà lo sợ, trong đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Tiểu Khiêm vừa mới ghen? Hay là Tiếu Khiêm đã hiểu lòng anh? Tiểu Khiêm cũng thích mình phải không?
Sau đó hoàn hồn, nhìn Lục Khiêm đút thịt xông khói và mì sợi cho Mèo Con, anh ủ rũ, cảm thấy Lục Khiêm đối xử với anh ngang ngửa Mèo Con mà thôi.
Ăn xong điểm tâm, Ngô Lương lại đây hỏi chuyện: "Lục ca, cậu và Tiết Thần tính toán đi hướng nào?"
"Thành phố A."
Ngô Lương mừng rỡ nói: "Thật là trùng hợp, chúng tôi cũng đến thành phố A, chúng ta đi chung được chứ?"
Trong nhóm người Ngô Lương, chỉ có Lưu Xuyên là giá trị vũ lực cao, những người còn lại bao gồm cả Ngô Lương nếu có thể tự bảo vệ bản thân đã tốt lắm rồi, không trông mông gì hơn. Y và Tiết Thần hai người từ sáng đến tối thay phiên canh gác thật sự có hơi quá sức, có thêm vài người thay phiên, cũng là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa trên xe Lưu Xuyên ngoại trừ chút đồ ăn và xăng dầu, không còn gì, có thể chứa không ít vật tư.
"Đi chung cũng được, vật tư thu thập được trên đường chúng ta chia đôi." Kiếp trước, Lục Khiêm làm thợ săn tang thi mấy năm, kiểu người nào mà y chưa từng gặp? Tình huống nào mà chưa trải quá? Trước tiên phải bàn bạc điều kiện cho tốt, tránh sau này phát sinh mẫu thuẫn.
"Chuyện này tôi không làm chủ được, phải hỏi ý anh Lưu." Ngô Lương không ngờ Lục Khiêm sẽ nghĩ đến chuyện này.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Xuyên đi cùng Ngô Lương lại đây.
"Lục Khiêm, chúng tôi nhiều người như vậy, cậu và bạn cậu chỉ có hai người, chia đôi vật tư thì có hơi không công bằng?" Lưu Xuyên nói.
"Trong nhóm anh, có thể đánh nhau với tang thi chỉ có bốn người, mà ba người kia cộng lại thì chẳng bằng anh, còn tôi và Tiết Thần thì ngang ngửa anh, nếu nói không công bằng, thì không công bằng với chúng tôi mới đúng. Nhật định phải chia đôi, không được thì đường ai nấy đi, không có gì để nói thêm." Thái độ Lục Khiêm rất cứng, đương nhiên với thực lực của y và Tiết Thần thì có tư cách để cứng như vậy.
Lưu Xuyên tự nhiên cũng có suy xét của chính mình, trên thực tế, hắn mang theo một nhóm người thường như vậy, che chở bọn họ không bị tang thi đã tốt lắm rồi, căn bản là không có biện pháp tách ra đi thu thập vật tư.
Hắn vốn không phải là quân nhân xuất ngũ, mà là bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ lần này của hắn là hộ tống Lâm Hân đến thành phố A, xuất phát từ tư tâm, hắn tiện thể dẫn theo ba mẹ và gia đình hai anh trai. Theo hiểu biết của hắn, thành phố A là căn cứ sống sót tốt nhất hiện nay, vừa có trọng binh canh gác, lại có chính phủ quản lý, đối với người thường mà nói, vào được trong đó để sinh sống là tốt nhất.
Lục Khiêm và Tiết Thần có thể thu thập vật tư nhiều như vậy, một đường bình an đến hiện tại, dùng ngón chân nghĩ cũng biết hai người bọn họ thực lực rất mạnh. Có bọn họ đồng hành, việc thu thập vật tư cũng không khó, nếu thực lực của bọn họ mạnh mẽ như lời bọn họ nói, chia đôi vật tư cũng không phải không chấp nhận được.
Lưu Xuyên suy xét trong chốc lát, đồng ý với Lục Khiêm, tiếp theo lại cùng nhau thảo luận đường đi.
"Chúng ta hiện tại ở vị trí này, muốn đi thành phố A có bốn con đường, loại trừ hai con đường cao tốc, con đường này phải ngang qua một thị trấn cũng không đi được, bây giờ chúng ta chỉ có một con đường duy nhất để đi." Lưu Xuyên chỉ vào một con đường quốc lộ trên bản đồ quân dụng của mình: "Con đường này có thể cắt ngang qua thị trấn, ngắn bớt một đoạn đường. Trong trấn này có khoảng 200 hộ dân, hơn 700 người. Nếu gần đó không có căn cứ nào, rất có khả năng chúng ta phải đối mặt với một thị trấn toàn tang thi."
Tiết Thần đã có một ít kinh nghiệm trong khoảng thời gian này, nghe thế thì nói: "Không thể tính như vậy, dù gần trấn không có căn cứ, cũng không có nhiều tang thi đến thế đâu.
Đầu tiên, không có khả năng tất cả người trong trấn đều biến thành tang thi, như vậy người còn sống vẫn có đủ khả năng gϊếŧ chết một phần tang thi, mà tang thi còn lại cũng không thể nào chỉ đi loanh quanh một chỗ, bọn họ có thể vì rất nhiều nguyên nhân và rời khỏi trấn. Nếu nói trong trấn không còn người nào, tang thi trong trấn hẳn là chỉ còn khoảng hai trăm mới đúng."
Lục Khiêm bổ sung nói: "Nếu có hai trăm tang thi, chúng ta dùng hết tốc độ chạy ngang qua, không phải việc khó, nhưng nếu muốn lấy vật tư trong trấn cũng không phải chuyện dễ dàng."
Lưu Xuyên biết cho dù Tiết Thần và Lục Khiêm không lấy vật tư trong trấn, họ tạm thời cũng không đói, nhưng bọn hắn thì không được, trên xe hắn chỉ còn vài cân gạo, nếu bỏ qua cái trấn nhỏ này, có khả năng ngày mai sẽ nhịn đói. Hiện tại những nơi dễ lấy được vật tư đã bị người ta cướp đoạt hết, muốn tìm được vật tư, chỉ có thể đến những nơi càng nhiều tang thi càng nhiều nguy hiểm.
"Nếu như không có chó tang thi, chúng ta ngược lại có thể dễ dàng một chút. Chiếc xe của chúng tôi có trần rất cao, đến lúc đó anh cùng Tiết Thần che cho tôi, tôi từ trần xe leo vào lầu hai, đồ vật cũng có thể trực tiếp ném vào trong xe."
"Nghe cũng khả thi, dựa theo tốc độ tang thi di động, chúng ta đại khái có năm phút thời gian hành động, nói cách khác, chúng ta chỉ có thể lựa chọn một nhà dân để ra tay, mặc kệ có thể thành công hay không, hết thời gian nhất định phải rời đi." Lục Khiêm nói.
"Tốt, quyết định như vậy đi!" Lưu Xuyên càng nhìn Lục Khiêm và Tiết Thần với cặp mắt khác xưa.