Trước khi màn đêm buông xuống, Lục Khiêm và Tiết Thần tìm được một nơi nghỉ chân. Một tiểu viện nhà nông mới xây, trong phòng không thấy dấu vết đánh nhau, đồ vật đáng giá và đồ ăn đã bị mang đi, xem ra chủ nhân phòng ốc đã chạy nạn rời khỏi đây.
Lục Khiêm dẫn Mèo Con dạo một vòng quanh nhà, thuận tiện quan sát địa hình, bố trí chướng ngại vật xung quanh, Tiết Thần thì nấu bữa tối.
Mèo nhỏ cả ngày đứng ở trên xe, sớm chán ngấy, thật vất vả có cơ hội hít thở không khí, nhanh như chớp bỏ chạy mất dạng. Lục Khiêm cũng không lo lắng mèo nhỏ chạy mất, tên nhóc con tinh ranh kia, đằng nào lúc ăn cơm mà không mò về? Còn nữa, nó hiện tại đang dần dần thể hiện năng lực của thú biến dị, không nhắc đến chuyện nó có thể trực tiếp gϊếŧ tang thi hay không, với tộc độ chạy thoát thân kia thì tuyệt đối đạt chuẩn.
Nơi này cách quốc lộ không xa, xung quanh là cánh đồng hoang vắng, tầm nhìn trống trải. Ăn tối xong Tiết Thần đi bổ củi, trước sân có đốt một đống lửa, phía dưới chôn vài củ khoai lang, dựng lều bân cạnh xe, trùm chăn, vừa sưởi ấm vừa gác đêm, Lục Khiêm và mèo nhỏ thì ngủ trong nhà.
Gác đêm là chuyện chán nản và vất vả nhất, đặc biệt là trong tình huống chỉ có một mình, Tiết Thần thỉnh thoảng dùng kính viễn vọng nhìn tình huống xung quanh, thỉnh thoảng gảy đống lửa một chút, rất nhanh mùi khoai nướng nhẹ nhàng bay ra. Tiết Thần chọn hai củ nướng tốt nhất để một bên, chính mình cầm một củ khoai nướng sắp cháy đen, lột vỏ, gặm một miếng, ngọt ngào mềm mại, mang theo mùi khoai lang đặc biệt, nếu không có cái mùi xác chết hôi thối kia, hương vị sẽ còn ngon hơn.
Gặm xong khoai lang, Tiết Thần cầm đèn pin tuần tra một vòng thấy không có gì dị thường, trở lại trong lều trại, cầm đao nhỏ, tước mấy khúc gỗ, lột một khúc chân giò hun khói, dùng đao vẽ mấy đường lên khúc chân giò, quét dầu, nướng lên, chờ nướng chín lại rải lên chút bột ớt, hương vị ngon như nhà hàng nấu.
Mệt nhọc cả ngày buổi tối lại còn gác đêm, Tiết Thần cứ như chạy đua với thời gian, từ sau khi dị năng thức tỉnh, anh đã cảm thấy bụng của mình biến thành không đáy, mới vừa lấp đầy không được bao lâu lại đói bụng, loại cảm giác này sau khi sử dụng dị năng nhiều càng thêm rõ ràng.
Đương nhiên ăn được nhiều cũng không phải không có lợi, anh đang cố bồi bổ lại dáng người đẹp như trước. Cũng may mắn trước đó bọn họ tìm được trong một cửa hàng phẩm gần đây một thùng chân giò hun khói, anh mới dám xa xỉ mỗi tối đều nướng ăn như vậy, vừa đỡ thèm vừa có thể gϊếŧ thời gian. Lại nói, Tiểu Khiêm thật may mắn, cửa hàng thực phẩm kia không biết đã bị bao nhiêu nhóm người cướp qua, vậy mà Lục Khiêm vẫn đào được một thùng chân giò hun khói từ trong cái đống đổ nát đó.
Nhưng mà, anh không biết rằng, thùng chân giò hun khói này là Lục Khiêm lấy từ trong không gian để cải thiện sinh hoạt cho anh.
Đêm dần khuya, Tiết Thần dựng một cái giá đơn giản trên đống lửa, dùng dây thừng treo một cái chén inox nhỏ lên, chờ nước nóng thì rót một ít vào một cái chai, có thể ôm để sưởi ấm, rồi lại treo cái chén lên. Bỏ thêm chút tuyết vào, mặc dù anh có dị năng hệ hỏa, nhưng không đồng nghĩa với việc anh không sợ lạnh trong cái thời tiết âm độ này. Là một người sinh ra và lớn lên ở phía nam, hơn hai mươi năm trong cuộc đời Tiết Thần, lần đầu anh trải qua mùa đông rét lạnh như thế này.
Cũng may anh và Tiểu Khiêm đã chuẩn bị tốt, lúc rời trấn Thanh Đồng, đem theo không ít quần áo giữ ấm, ban ngày ngồi trên xe nếu quá lạnh có thể xa xỉ bật máy sưởi lên một chút, buổi tối thì có thể dùng chai đựng nước sôi ấm áp đặt lên giường, đắp thêm chăn mặc thêm ít quần áo, cũng sẽ không cảm thấy lạnh quá.
Trên đường đi, anh thấy không ít người bị đông lạnh mà chết, trong đó người già chiếm đa số. Những người bị đông chết đó, trên người ngoại trừ nội y đồ lót, còn lại đều bị lột sạch, về phần bọn họ là bị lột đồ trước hay sau khi chết, có lẽ là sau khi chết đi, Tiết Thần không muốn nghĩ nhiều hơn.
"Đã qua thời gian thay ca, tại sao không đánh thức tôi?" Lục Khiêm mặc lông dày đi ra khỏi phòng, ôm mèo nhỏ ngủ mơ màng trong lòng, gió lạnh bên ngoài thổi qua khiến y rùng mình.
Tiết Thần cười nói: "Dù sao tôi cũng không mệt, canh gác thêm một lát cũng không có chuyện gì. Mau vào lều trại đi, bên ngoài lạnh."
Chờ Lục Khiêm ôm mèo nhỏ vào lều trại ngồi xuống, Tiết Thần đem cái chai vừa thay nước ấm bỏ vào lòng y, cười hỏi: "Đói bụng không? Tôi có để cho cậu hai củ khoai nướng, luôn hơ trên lửa, vẫn còn nóng."
Lục Khiêm cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nói: "Không đói lắm, anh cứ ăn đi." Dị năng của y vẫn chưa thức tỉnh, sức ăn thuộc phạm trù người bình thường, hơn nửa đêm thức dậy không có khẩu vị gì.
"Không cần, tôi mới vừa ăn mấy củ, lại nướng ăn vài khúc chân giò hun khói, lúc này bụng no lắm."
Mèo Con lúc đầu còn có chút mơ hồ, vừa nghe đến chân giò hun khói thì lỗ tai giật giật, mở đôi mắt hổ phách, ngửi mùi thịt còn sót lại trong không khí, lập tức bất mãn : "Meo meo meo ngao!" Tên khốn, lại ăn vụng sau lưng tui!
Sau đó ra vẻ đáng thương nhìn Lục Khiêm, bày tỏ "sao chủ nhân bất công thế", chọc hai người cười một trận.
Tiết Thần lấy làm lạ: "Tiểu Khiêm, mèo nhỏ thay đổi thật sự rất nhanh, biến thành mèo yêu luôn rồi, trước mạt thế không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền." Hơn nữa tên nhóc kia luôn tỏ vẻ đáng yêu, thông minh hơn những con mèo trước kia anh xem trên mạng, nếu là lúc trước mà đưa lên mạng đảm bảo sẽ moe chết một đám người.
Mèo nhỏ nghe không hiểu, nhưng trực giác của nó cho biết Tiết Thần nói chẳng phải lời tốt đẹp gì, nó giơ móng vuốt chỉa về phía Tiết Thần, hung hãn đạp đạp kêu to vài tiếng.
Lục Khiêm xoa bóp móng thịt ú ú của nó, mèo nhỏ uất ức thu móng lại: "Meo meo meo..." Tui cũng muốn ăn thịt!
Lục Khiêm bắn cho mèo nhỏ một cái hạt dẻ, cười mắng: "Ham ăn." Cùng mèo nhỏ ở chung lâu, Lục Khiêm đã quá hiểu tính nó rồi, là một tên nhóc ham ăn không hơn không kém, bình thường nói với nó cái gì nó cũng xa cách, vừa nghe đến ăn là chạy nhanh hơn bất kì ai. Nếu y mất đi số vật tư dự trữ, chắc chắn sẽ không thể nào nuôi nổi vật nhỏ ham ăn còn thích làm nũng bán manh này.
Mèo nhỏ bị đau, dùng móng vuốt mập mập che đầu, các loại bất mãn, trong đôi mắt to màu hổ phách tràn ngập lên án.
Nhìn Lục Khiêm và mèo nhỏ đùa giỡn, trong lòng Tiết Thần đột nhiên sinh ra một loại ý tưởng quỷ dị: này không phải nuôi thú cưng, là nuôi con mới đúng!
Nuôi con thần mã, một nhà ba người thần mã*... Tiết Thần đột nhiên cảm thấy mèo mập vẫn luôn bám dính vào người Tiểu Khiêm, nhìn thuận mắt nhiều hơn so trước kia. (*: đồng âm với từ "cái gì", Thần mã (shénmǎ): cái gì (shénme) )
Thuận tay lấy một đoạn chân giò hun khói, lột ruột sấy, dùng dao nhỏ cạo cạo, quét lên một ít dầu, đặt lên lửa, nướng ngoài giòn trong mềm.
Bởi vì là cho Mèo Con ăn nên không cần rải ớt lên làm gì, Tiết Thần đem chân giò hun khói thổi nguội chút, đưa tới trước miệng Mèo Con: "Nhóc, ăn đi."
Mèo Con cắn một miếng, thấy cũng ngon, nể tình lắc lắc đuôi, gặm hai ba phát là xong, tiếp tục thúc giục Tiết Thần nướng thêm cho nó một khúc. Sau khi ăn no, nó đi vòng quanh đống lửa hai vòng rồi quay về lều trại, chui vào ngực Lục Khiêm, mắt nhỏ híp híp rơi vào giấc ngủ.
Lục Khiêm vuốt bộ lông có hơi đông lạnh của nó, quay đầu nói với Tiết Thần: "Thời gian không còn sớm, anh đi nghỉ ngơi đi."
Tiết Thần vừa muốn nói chuyện, chợt nghe từ xa xa truyền đến tiếng động cơ ô tô và tiếng súng, anh dùng kính hồng ngoại nhìn ban đêm thì thấy, có một chiếc xe quân đội đang chạy lại hướng này. Kính hồng ngoại chỉ nhìn được vật tỏa ra nhiệt độ, không thể nhìn thấy được đằng sau chiếc xe kia có tang thi hay không, nhưng nghe tiếng ồn cũng đủ biết có rất nhiều tang thi chạy theo rồi.
"Nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi!" Tiết Thần nói xong, cùng Lục Khiêm dỡ lều trại, ném đồ đạc lên xe, nổ máy, lấy tốc độ nhanh nhất xông lên quốc lộ.
Chiếc xe quân đội kia chậm hơn một chút, theo sát sau đó, trên xe thỉnh thoảng có người nổ súng về đàn tang thi phía sau, xuyên qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy chó tang thi không tiếng động ngã xuống đất.
Lục Khiêm vừa nã súng, vừa nói với Tiết Thần đang lái xe: "Người kia bắn súng giỏi thật, có thể là xuất thân từ quân đội, cũng có thể là loại khác, phía sau có chó tang thi đi theo, chúng ta phải cẩn thận."
Tiết Thần không lên tiếng, tốc độ xe nhanh hơn.
Chó tang thi khứu giác mạnh hơn tang thi con người, tốc độ nhanh, sức bật mạnh, một khi bị chúng nó tóm được thì khó mà thoát. Có thể bọn chúng đã ngửi được mùi dị năng giả của Tiết Thần, nên bất chấp chạy về phía họ. Lục Khiêm mở cửa sổ, một phát súng một con, nhanh chóng giải quyết hơn mười con chó tang thi chạy theo họ.
Xe quân đội đi sau nhìn thấy, trong lòng bội phục.
Sau khi chó tang thi bị Lục Khiêm và người trên xe quân đội giải quyết hết, đàn tang thi bị vứt lại phía sau. Nhưng vừa rỗi đã gây ra tiếng ồn rất lớn, có lẽ những tang thi xung quanh sẽ bị thu hút, nên dù tạm thời thoát khỏi vòng vây nhưng không ai dám dừng xe nghỉ ngơi.
Mãi cho đến khi trời đã sáng, Tiết Thần dừng ở ven đường, chuẩn bị đổi lượt với Tiểu Khiêm, thuận tiện ăn điểm tâm.
Xe quân đội cũng dừng ven đường, lái xe và một người đàn ông ngồi ghế sau bước xuống. Tuổi của lái xe không lớn lắm, cao 1m8, cơ thể hơi mập mạp, gương mặt bình thường hơi tròn tròn, cười lên làm người ta có cảm giác đáng tin. Một người khác thì khoảng 27-28 tuổi, gương mặt cũng bình thường, ánh mắt hẹp dài toát ra vẻ lợi hại, sống lưng thẳng tắp tạo cảm giác cương nghị.
"Buổi sáng tốt lành hai người anh em, tối qua cảm ơn hai người hỗ trợ." Lái xe nhiệt tình chào hỏi.
Lục Khiêm thấy người này hơi quen mặt, nhưng không nhớ ra, "Việc nhỏ mà thôi, tôi họ Lục, các anh xưng hô thế nào?"
Lái xe thụ sủng nhược kinh* nói: "Tôi họ Ngô, Ngô Lương. " tự báo họ tên xong, Ngô Lương xấu hổ cười cười, "Không biết ba tôi nghĩ gì mà đặt tên này cho tôi, thật ra tôi là người thành thật lắm, không có vô lương tâm xíu nào đâu, từ nhỏ đến lớn tôi luôn được dạy chịu thiệt là phúc."
(*: được sủng ái, yêu thương mà lo sợ. Ngô đồng âm với vô, nên tên anh này nghe như vô lương tâm nên ảnh mới phải giải thích như thế.)
Vừa nghe tên này, Lục Khiêm chợt nhớ ra, người này là gian thương nổi tiếng của thành phố A mà? Đừng thấy bề ngoài anh ta hàm hậu, thực ra còn vô lương tâm còn hơn cả cái tên! Nhớ đến kiếp trước vì để đổi được tin tức của Lục Tốn từ người này mà phải tốn đến ba viên tinh hạch cấp bốn và một viên cấp sau, Lục Khiêm vừa giận nghiến răng vừa đau lòng. Nhưng người này rất giỏi, dựa vào chính bản thân mà sống sót trong thành phố A hỗn loạn, nắm bắt tin tức nhanh nhạy, tuy buôn bán có hơi lưu manh, nhưng rất tốt với bạn bè, giúp bạn bè buôn bán trao đổi chỉ lấy phí thủ tục, chưa bao giờ tham ô, nên chỉ xem là gian thương chứ không phải người gian ác. Tính về mặt lâu dài thì kết bạn được cũng tốt.
"Vị này tên là Lưu Xuyên, anh Lưu là binh lính xuất ngũ, ân nhân cứu mạng của tôi. Anh Lục, chắc cậu cũng từ quân đội ra đúng không, kỹ thuật bắn súng trâu bò không kém anh Lưu!" Ngô Lương thật lòng khen ngợi. Hắn cảm thấy hai người này bề ngoài đẹp trai, vẻ mặt thì mệt mỏi chứ không chật vật, thân thủ nhanh nhẹn. Chiếc Land Rover kia nhìn vẫn mới, hẳn không phải là cướp đoạt, mà vốn là của chính họ. Có thể giữ được xe, cất trữ đạn dược, hai người chở nhiều đồ lại dám đi trên đường lớn một mình, thân thủ hẳn là còn lợi hại hơn so với tối qua nhìn thấy, nếu như có thể đi cùng đường với họ, nhất định sẽ an toàn hơn nhiều. Trong lòng Ngô Lương tính toán, hắn hiện tại không mong gì nhiều, chỉ hy vọng có thể bình an đến được thành phố A, xem mẹ hắn có ổn không.
Lục Khiêm thấy Lưu Xuyên chờ mong nhìn y, trong kiếp trước y chưa từng nghe tên người này, chỉ thản nhiên nói: "Trùng hợp tìm được khẩu súng, cũng có luyện tập chút kĩ thuật bắn."
Ngô Lương đυ.ng phải cây đinh mềm, biết Lục Khiêm không muốn để lộ chuyện riêng, tròng mắt xoay xoay, nhanh chóng thay đổi đề tài: "Anh Lục, con mèo kia là cậu nuôi sao? Nuôi thật là tốt." Nhìn một thân da lông mềm mại mập mạp kia, hẳn là đã ăn không ít đồ ngon.
Lục Khiêm không thèm để ý gật gật đầu.
Mèo Con lúc này có chút đói bụng, meo meo phe phẩy cái đuôi đi vài vòng quanh Lục Khiêm. Thấy Lục Khiêm không để ý đến nó, lại đi đến bên chân Tiết Thần. Tiết Thần bị nó cuốn lấy, chỉ có thể một đoạn chân giò hun khói cho nó. Nhìn mèo nhỏ ăn chân giò hun khói, Ngô Lương nuốt nước bọt, mấy ngày này mỗi ngày uống nước cơm, miệng hắn toàn mùi thanh đạm nhạt nhẽo. Cho dù người có tính kiềm chế như Lưu Xuyên cũng nhìn qua vài lần.
Mọi người hàn huyên trong chốc lát, Lưu Xuyên quay lại nói với những người trên xe tạm thời an toàn, người trên xe sôi nổi một hồi, cầm đồ vật từ trên xe đi xuống, thu xếp làm điểm tâm.
Ngoài Lưu Xuyên, trên xe có bốn nam năm nữ, trong đó có hai người già, trông có vài phần giống Lưu Xuyên, hẳn là cha mẹ anh ta, ngoài ra còn có một cậu bé, một cô bé, hai đôi vợ chồng trung niên, một cô gái bộ dạng xinh đẹp.
"Đàn anh Tiết Thần! Đàn anh Lục" Trong đôi mắt cô gái chứa đầy nước mắt, trông như sắp trào ra ngoài.