Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 1 - Chương 5: Cưỡng chế khai bao hậu huyệt (1)

Mặt trời dần lặn bóng, học sinh sớm đã tan học ra về.

Đường Đường vốn xin nghỉ một buổi chiều lại đi một mình trên hành lang. Cậu quên cặp sách ở lớp, cho nên phải trở về một chuyến.

Cửa lớp I được mở ra, bên trong bàn ghế chỉnh tề không có một bóng người.

Đường Đường bước vào chỗ cầm cặp sách, đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng thì thầm: “Ha, may quá vẫn còn ở đây.”

Đường Đường ôm cặp sách, tầm mắt yên lặng đảo quanh thùng đựng nước cùng cây lau sàn trong phòng học, chậm rãi rời đi, bước chân khoan khoái nhưng không cẩn thận đυ.ng phải chân bàn.

Chân bàn trượt trên sàn nhà phát ra tiếng kêu ken két, Đường Đường vội dừng bước, chỉnh lại chiếc bàn cho ngay ngắn. Chợt nghe thấy căn phòng đựng tạp vật khóa trái quanh năm bỗng có tiếng mở cửa.

Đường Đường ngẩn người, tò mò bước đến nhòm vào trong.

Trong khối có hai phòng tạp vật, một phòng trong đó khép cửa im ỉm, không ai biết bên trong chứa đồ gì.

Nhưng bây giờ Đường Đường đã biết.

Cậu trợn tròn mắt, không dám tin nhìn chiếc bàn hỗn loạn bày đủ loại da^ʍ cụ, còn có những đồ tính giao khác tɧác ɭoạи không thể tả.

Người mở cửa là Giang Triệt, áo cậu ta vẫn chỉnh tề, chỉ có quần dưới nhăn nheo, con người tăm tối đánh giá Đường Đường.

Mà trong phòng, trên bàn học có một thiếu niên bị trói khắp người bằng dây đỏ. Cậu ta chính là thiếu niên hôm nay vùi mặt dưới hàng Nghê Hướng Dương.

Lục Tử Hiên đã cởi toàn bộ cúc áo sơ mi, đứng cạnh bàn nheo đôi mắt đào hoa, dương cụ thô to ra ra vào vào trong miệng thiếu niên, hưởng thụ mỹ cảnh dâʍ ɭσạи.

Đường Đường bị ánh mắt như nhìn thấy con mồi của Giang Triệt dọa sợ, trái tim nhảy loạn trong l*иg ngực, bất giác lùi về sau hai bước, lại nghe thấy Lục Tử Hiên nói vọng ra.

“Triệt, sao cậu với Hướng Dương không vào, đứng ngoài cửa làm gì.” Âm thanh thô khàn, nhuộm đầy màu nɧu͙© ɖu͙©.

Giang Triệt rũ mắt, lười biếng nhếch môi trả lời: “Không phải Hướng Dương, là học sinh mới chuyển tới.”

Động tác của Lục Tử Hiên hơi ngừng lại, ngạc nhiên nhìn thoáng ra bên ngoài. Quả nhiên thấy được Đường Đường đang nơm nớp lo sợ, co người như chim cút.

“Ha, trùng hợp vậy sao? Anh đây còn chưa ra tay mà bé cưng đã tự mình dâng tới cửa?” Lục Tử Hiên đẩy người dưới thân ra, không mặc đồ bước đến cửa.

Đường Đường giật mình bỏ chạy, Lục Tử Hiên cùng Giang Triệt đứng tại chỗ không cản cậu, nhưng mà…

“Ôi…”

Con thỏ nhỏ xoay người định bỏ chạy, không ngờ đυ.ng trúng cơ ngực của một nam sinh. Chóp mũi đau xót, Đường Đường chưa kịp xoa xoa đã bị ôm vào lòng.

“Nhóc con, chạy nơi nào? Hửm?” Giọng nói thì thầm như ác ma vang lên bên tai cậu.

Đường Đường bị giam cầm, chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn lên. Khuôn mặt mang theo chút tìm tòi của Nghê Hướng Dương đập vào mắt cậu.

Lục Tử Hiên đuổi thiếu niên trên bàn đi, cầm khăn ướt lau khô côn ŧᏂịŧ ướt nhẹp nước, sau đó nhàn nhã bước tới dán sau lưng Đường Đường.

Đường Đường bị Nghê Hướng Dương tóm cổ tay, phía sau bỗng tỏa ra hơi thở khô nóng của cơ thể. Lục Tử Hiên cọ côn ŧᏂịŧ cương cứng lên eo cậu, miệng lưỡi hôn cắn vành tai mẫn cảm.

“Đừng.....cầu xin các người...”

Cơ thể Đường Đường phát run, lúc cầu xin cũng mang theo tiếng nức nở.

Nghê Hướng Dương hít sâu một hơi, bóp cằm Đường Đường ép cậu ngẩng đầu. Con ngươi âm trầm như dán vào khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, khàn giọng mắng: “Mẹ kiếp, con thỏ da^ʍ thèm cᏂị©Ꮒ…”

Giang Triệt dựa vào cửa, lười nhác ném cho hai người kia một cái liếc mắt: “Đi vào rồi chơi.”

Lục Tử Hiên buông lỗ tai nhuộm nước bọt của Đường Đường ra, ái muội nhéo vài cái mới bước vào cửa.

Nghê Hướng Dương không màng Đường Đường đang giãy giụa, cưỡng chế kéo cậu vào trong phòng.

Đường Đường mềm mại khóc lóc xin tha càng khiến đám đàn ông thêm bạo phát dục tính. Giang Triệt rút điếu thuốc trong miệng ra, chậm rãi đóng cửa.