[Bjyx] Đoạn Nhạn Thanh

Chương 21

Đứa bé còn đạp liền mấy cái rồi mới chịu ngoan ngoãn. Hai người đợi một lúc, chỉ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Lát sau, đứa bé thật sự không đạp nữa, chỉ còn lại hai người không biết phải làm gì tiếp theo.

Nhất Bác nghĩ ngợi rồi lên tiếng: "Ta nghe nhũ mẫu nói, đứa bé biết đạp là có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài rồi."

Tiêu Chiến đã nói với hắn, chuyện này nhất định phải giấu kín. Lúc này y cũng chẳng bận tranh luận với hắn nhũ mẫu trong phủ làm sao lại biết được, chỉ tròn mắt nhìn, hạ thấp giọng, giống như thực sự sợ bé con nghe thấy được: "Thật à?"

Nhất Bác: "Nhũ mẫu nói, năm đó lúc ta ở trong bụng mẹ, cha rất thích nói chuyện với ta. Cha nói gì ta đều phản ứng lại."

Tiêu Chiến nửa tin nửa ngờ "ồ" một tiếng: "Ngươi phản ứng thế nào?"

"Thì đạp đó!" Nhất Bác cười, tiến sát gần tới bụng Tiêu Chiến, do dự mãi cả nửa ngày lại không biết nói cái gì, chỉ biết vò đầu rồi lại cười "Hình như có chút ngốc nghếch."

Tiêu Chiến nhìn hắn cười: "Đúng là hơi ngốc thật."

Nhất Bác: "Ta nói chuyện với con, nên gọi bé là gì nhỉ?"

Tiêu Chiến vẫn chưa nghĩ đến chuyện đặt tên, gượng gạo sờ chiếc bụng hơi hở ra của mình: "Bây giờ có sớm quá không? Còn chưa biết là trai hay gái mà?"

"Ta cảm thấy sẽ là con gái." Nhất Bác lại đặt tay lên, nhìn chằm chằm vào rốn Tiêu Chiến một lúc, vẫn không thể thốt lên lời. Hắn không biết hình dung về đứa trẻ này như thế này. Bụng của Tiêu Chiến thậm chí còn không có thay đổi gì lớn, mặc quần áo lên là có thể che đi hết, vòng eo vẫn gầy không đủ nắm chặt.

Nhưng ánh mắt hắn không dừng lại trên bụng Tiêu Chiến quá lâu mà bất giác nhìn xuống phía dưới. Thứ kia của Tiêu Chiến vốn dĩ vì sự ma sát vừa nãy, hiện tại đã mềm đi phân nửa nhưng vẫn còn dựng đứng, muốn không thấy cũng không được. Tiêu Chiến cũng nhìn thấy ánh mắt hắn đi xuống, trong giây lát hai người đều nhớ lại vừa nãy đang làm dở chuyện gì.

Trong màn trướng bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường

Nhất Bác: "Hay là......"

Tiêu Chiến lại cười: "Nhưng mà hình như Nan nan* không thích điều này."

*Nan nan (囡囡): Cách để gọi thân mật với bé gái ở một số khu vực

Nhất Bác chớp chớp mắt, nhắc lại theo: "Nan nan?"

"Không phải ngươi nói sẽ là con gái sao?" Tiêu Chiến đưa tay ra chạm vào mi tâm Nhất Bác, sau đó lại men theo sống mũi đi xuống, chạm đến bên môi hắn, ngón tay giống như đang khắc ghi lại dung mạo của người trước mặt. Lần đầu tiên y cảm nhận thấy, tướng mạo của người này thật đẹp. Thì ra Ngụy vương lại tuấn tú như vậy, nhưng từ trước đến nay y chưa từng để ý đến chuyện này, đến bây giờ nghĩ lại, có một đứa trẻ trông giống hắn.....hình như cũng không tệ.

Trong lòng Tiêu Chiến dịu dàng, đầu ngón tay vẫn còn lưu luyến, khiến cho ngọn lửa trong Nhất Bác lại bùng lên, hắn nắm chặt lấy tay y, cất giọng hơi khàn khàn: "Làm sao ngươi biết con bé không thích?"

"Hửm?"

Nhất Bác dùng đầu gối đẩy hai đùi y ra, chống dưới thân y, lại tiến sát đến bên tai y trêu đùa: "Không thích thì đợi nó chào đời rồi nói với ta. Hiện tại con bé không thể làm chủ."

Tiêu Chiến tình trong như đã mặt ngoài còn e, mặc hai tay hắn sờ loạn, đôi mắt nhìn hắn sâu sắc, bên môi hiện lên ý cười mà trước nay Nhất Bác chưa từng thấy

"Ngươi cười cái gì?"

"Không có gì." Tiêu Chiến lắc đầu, nụ cười bên môi lại càng sâu hơn. Nhất Bác bị y nhìn đến ngây ngốc, hắn cảm thấy nụ cười kia có gì đó khang khác nhưng lại không biết diễn tả thế nào, có điều tuyệt đối không phải chuyện xấu. Vì thế, trong ngực giống như làn nước nóng chậm rãi xao động, hình như có gì đó thay đổi rồi, dạt dào mà ấm áp, khiến hai người họ chìm vào mềm mại dịu dàng. Hắn nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ nhìn thấy Tiêu Chiến chủ động đến gần, sau đó bọn họ hôn nhau. Hắn nhắm mắt, cảm nhận được cái mũi của y cọ trên mũi mình, tiếng hít thở có chút gấp gáp, đầu lưỡi đặt vào hàm trên của hắn đảo qua, nhanh nhẹn quấn lấy đầu lưỡi hắn. Hắn sắp bị hôn đến không chịu nổi nữa rồi, nhẹ nhàng lùi lại một chút, bỗng nhiên khẳng định: "Không phải ngươi đau bụng, mà là cố tình giày vò ta."

Cổ họng Tiêu Chiến mơ hồ phát ra tiếng "ưm" nhè nhẹ, xem như là thừa nhận.

Đôi môi Nhất Bác tìm đến yết hầu y, khiến Tiêu Chiến ngửa cao cổ lên, tùy ý để hắn mυ'ŧ, hôn liếʍ, còn lưu luyến không thôi bên vành tai, khẽ nói: "Tại sao?"

"Ta sợ đau."

Nhất Bác sửng sốt, đặt tay lên bụng y.

"Không phải chỗ đó." Tiêu Chiến lắc đầu, đột nhiên lật người lại, ngồi vắt ngang trên eo hắn, nhẹ nhàng nói, "Ta sợ không vào được, đau lắm."

Y rất ít khi nói thẳng ra những lời này lúc ở trên giường, nhưng ý tứ rất lại rất rõ ràng. Khoảng thời gian này liên tiếp như vậy, hoặc là không có tâm tình để làm chuyện đó, hoặc là Tiêu Chiến bị làm cho tức giận ảnh hưởng đến thân thể, thực ra bọn họ đã rất lâu rồi không chính thức thân mật.

Nhất Bác bóp lấy hông y tựa hồ có thể nhìn ra vết hằn tay, kiềm chế lại du͙© vọиɠ, nhịp tim như hồi trống dồn dập, hắn dỗ dành: "Không làm đau ngươi đâu, ngoan."

Tiêu Chiến từ trên cao nhìn hắn, tay duỗi ra sau, vuốt ve từ trên xuống dưới tính cụ dựng thẳng của hắn, lực tay nhanh tới mức Nhất Bác hít vào hai luồng khí lạnh, mạnh mẽ ngồi dậy, dính sát vào ngực Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nắm chắc lấy làm thêm mấy lần, giọng điệu lại giống như làm nũng: "Đừng."

Vừa nói như vậy, bản thân lại hạ thấp thắt lưng xuống, một tay áp chế tính cụ của Nhất Bác, qυყ đầυ mềm mại cọ xát tại khẩu huyệt, thanh dịch chảy ra sượt qua khe mông y, tạo thành một mảng ẩm ướt. Nhưng Tiêu Chiến chỉ ma sát vài lần, lại lắc đầu: "Không vào đâu."

Nhất Bác nghiến răng, chưa từng thấy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy.

Hắn ngẩng đầu tìm kiếm đôi môi Tiêu Chiến, hai tay đều nắm chặt lấy mông y, tách hai bên hông ra, cất giọng khàn khàn nói: "Vào được, thì ra vẫn vào được hết......."

Tiêu Chiến lại ưỡn eo từ từ cọ sát, vật kia lại lần nữa từ mông y bật ra. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, vẻ mặt đầy vô tội.

Nhất Bác không thể nhịn được, muốn dùng tay điều chỉnh lại, nhưng lại bị Tiêu Chiến giữ chặt lại

"Để ta."

Nhất Bác: "Ta từng làm đau ngươi chưa?"

"Ừm" Tiêu Chiến lười biếng đáp lại, dường như biến việc này thành một trò chơi, từ đầu đến cuối chỉ cạ vào hắn tới tới lui lui, "Ngươi ấy à, quá thô bạo."

"Sao ngươi chưa từng nói?"

Tiêu Chiến không đáp, chỉ nhếch miệng cười, xem như là ngậm vào một cái đầu, hừ một tiếng, cũng không thấy đau lắm, chỉ là câu dẫn. Sau đó y lại ngồi xuống một chút, rất chậm, Nhất Bác có thể cảm nhận được tầng tầng lớp lớp bên trong vách thịt đang cuốn lấy côn th*t hắn, hắn cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, muốn ưỡn eo tiến thẳng vào trong

Nhưng hắn kiềm chế lại, người vẫn không động đậy

"Đau không?"

Tiêu Chiến hít một hơi, run rẩy nói: "Đau."

"Ừm." Nhất Bác ôm lấy eo y, đỡ lấy phân nửa sức nặng trên người y, "Còn đau không?"

"Chặt quá."

Tiêu Chiến lại ngồi xuống, nuốt vào gần hết, không có bất kỳ trở ngại nào. Chỗ giao hợp dưới thân hai người đã là một mảng dính ướt, tiếng nước tí tách, thậm chí còn thấm ướt một mảnh chăn.

Nhất Bác thở hổn hển mấy cái: "Ngươi lấy đâu ra lắm thủ đoạn dày vò ta thế hả?"

Cho dù hắn vẫn luôn nghi ngờ y chẳng qua là ra vẻ hết sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng vẫn sợ nhỡ một chút cũng sẽ làm y đau.

Tiêu Chiến cười cười, không cho hắn câu trả lời, lập tức nhẹ nhàng lắc lư eo. Vật kia chôn ở trong cơ thể y, hung hăng tìm những nơi không thể chạm tới mà cọ sát, hắn đạt được kɧoáı ©ảʍ, hừ hừ hai tiếng, lại nhấc eo lên, nhún xuống với lực mạnh hơn, xem hắn giống như một con ngựa mà cưỡi. Ngược lại Nhất Bác ôm lấy eo y "Tổ tông." Hắn ngửa đầu gọi y, buông ra một hơi thở, giống như tán thưởng, lại như khẩn cầu, "Chậm một chút."

Tiêu Chiến bị hắn vòng qua eo giữ lấy không thể nhúc nhích, lại đi xuống dưới, hai chân tách ra hết cỡ, nuốt trọn toàn bộ tính cụ vào trong, bụng dưới cực kỳ căng chật, hình dáng hơi gồ lên càng thêm rõ ràng.

"Sâu quá." Y nói trong mê man, lại cất giọng nói bên tai Nhất Bác, "Ngày đó ngươi làm ta đau như thế này."

"Ngày nào?"

"Lúc ở bãi săn." Tiêu Chiến gục vào vai hắn, phía sau dùng lực thắt chặt mấy lần, khiến hắn khẽ rên lên, cảm giác mình sắp chết trên người y rồi, hết lần này tới lần khác Tiêu Chiến vẫn không buông tha hắn, tiếp tục nói, "Cứng quá....vào sâu như vậy, đau."

"Ngày hôm đó chính ngươi bảo ta đừng dừng lại."

"Ừm." Tiêu Chiến cắn vành tai hắn, "Vậy ngươi......đừng dừng lại."

Nhất Bác mạnh mẽ nhấn hông y xuống tới cực điểm, đồng thời ưỡn lên người lập tức tiến vào nơi sâu nhất, nghe thấy giọng Tiêu Chiến biến thành tiếng rêи ɾỉ, nhưng hắn biết y không đau. Hoặc là nói, cho dù đau, y cũng sẽ thích. Hắn nhất thời mất bình tĩnh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ không liền mạch của Tiêu Chiến, một lúc lại nói tới đỉnh rồi, một lúc lại kêu đau, nhất thiết phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn đến mất sạch tiết chế, người nọ lại chỉ đoái hoài gắt gao vịn vào vai hắn, lúc sau y cũng không đếm xỉa đến mấy lời cố tình trêu ghẹo nữa, mà chỉ như cầu xin tha thứ, bảo hắn chậm lại, y sắp chịu không nổi nữa rồi.

Nhất Bác chậm lại, chậm rãi thở ra, hắn đưa tay xoa nhẹ lưng Tiêu Chiến giống như đang an ủi, rồi lại đỉnh thêm mấy lần nữa, muốn tiến vào chăm sóc nơi mẫn cảm nhất. Tiêu Chiến cất cao giọng, y đã hoàn toàn chìm đắm vào trong dục tình: "Chỗ đó.....a, chính là chỗ đó.......!"

Nhất Bác lại đỉnh vào, cảm thấy vật kia của Tiêu Chiến kề sát giữa bụng hai người đang run rẩy lên, có lẽ là sắp lêи đỉиɦ rồi.

"Vương gia, Tề vương cầu kiến ngài!"

Nhất Bác bị giọng nói ngoài cửa kinh động, dùng quá lực đỉnh vào trong, Tiêu Chiến khẽ rên kêu đau, há miệng cắn lên vai hắn.

"Đợi ở ngoài đi!" Nhất Bác cũng nghiến răng, trong lòng giận dữ, gào lên càng không khách khí

Tiêu Chiến thở hổn hển: "Tề Vương tới tìm ngươi.......ưʍ.......a! Hắn, hắn chắc là.....là vì.......ưm, là vì chuyện kia......"

Nhất Bác vẫn tiếp tục đâm vào, lắc lư ngấu nghiến, hai tay vuốt ve trên mông y: "Chuyện gì cơ?"

"Biết rõ còn hỏi......A!" Tiêu Chiến cắn môi dưới "Ngươi đi mau đi."

"Ngươi kẹp chặt thế này, ta đi thế nào đây?" Nhất Bác cũng thở gấp, "Để hắn đợi là được rồi."

"Vậy ngươi......nhanh lên, nhanh lên......" Tiêu Chiến lại giục, gần như ý loạn tình mê, "Ta sắp ra rồi......"

Y còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó là tiếng người trong phủ ngăn lại. Giọng nói sốt ruột của Tề vương mơ hồ vang vọng, nhưng Tiêu Chiến đã hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Y chỉ cảm nhận được vật ở trong cơ thể không ngừng chuyển động, đang tăng tốc đưa y lên đến đỉnh. Một chút lý trí còn sót lại của y lo lắng Tề vương sẽ xông vào, nhưng lại không cách nào kiềm chế lại bản năng, không ngừng phối hợp với động tác của Nhất Bác, hình như trong lòng càng gấp gáp thì lại càng không tới được đỉnh, chỉ cảm thấy càng ngày càng ngứa, bụng dưới lại càng lúc càng đau, căng trướng tới không thể tin nổi.

Cửa ngoài phòng ngủ bị một lực mạnh mẽ đạp ra, Tề vương cao giọng gọi: "Ngụy vương, cứu ta---------"

Phía sau bình phong trong phòng, Nhất Bác giữ chặt lấy miệng Tiêu Chiến, y ra sức cắn vào ngón tay Nhất Bác, tiến vào màn cao trào kịch liệt.