[Bjyx] Đoạn Nhạn Thanh

Chương 20

Đúng như dự đoán của Tiêu Chiến, Nam Du sống chết cũng giữ bằng được ba thành Thanh Châu, nhất định không chịu thỏa hiệp. Hai bên đàm phán giằng co, tuần đầu tiên của tháng hai trôi qua, sứ thần Bắc Lương khiển trách vua Nam Du, vô cùng hống hách. Ngày hôm đó ra khỏi thành bị dân chúng ném đá ngã khỏi ngựa, đánh tới chết. Lương soái chỉ huy quân thủ thành Giang Đô tự biết không làm tròn bổn phận, sợ bị giáng tội, nên dứt khoát muốn tạo phản bức vua thoái vị, muốn Du chủ tự nhận trách nhiệm.

Nam Du hoàng đế bị vây quanh trong đại điện một ngày một đêm, các hữu tướng khuyên bảo lương soái hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng bọn họ đâm đầu vào cột mà chết, để lại lời nhắn, lấy cái chết này an ủi tam quân. Lương soái không biết làm thế nào, tự lấy dao cắt cổ xin nhận tội, bỏ bao vây hoàng thành. Nam Du đế sai người chặt đầu lương soái, treo lên tường thành, dường như hy vọng có thể lấy việc này thỉnh cầu sự tha thứ của Bắc Lương.

Nhưng lúc tin tức truyền đến, Bắc Lương đế vẫn rất tức giận.

Đầu tháng ba, thánh chỉ đưa xuống, đưa tất cả tù binh Nam Du trong phạm vi đất nước đều phải đeo gông nặng xiềng xích, đày tới vùng biên cương giá lạnh. Tiêu phu nhân nghe xong quỳ xuống khóc lóc van xin, kết quả bị Hoàng đế khiển trách, thậm chí đánh rơi cả thoa cài tóc trên đầu nàng, sau đó nàng cũng bị cấm túc.

Tiêu Chiến cũng lập tức cầu kiến Bệ hạ, lúc tới nơi bị chặn lại, còn kèm theo một lời cảnh cáo, nói rằng Nam Du nếu còn tiếp tục gây chuyện, Thái tử cũng chuẩn bị mang cái thân này cuốn xéo tới biên cương đi.

Mấy ngày nữa trôi qua, Nam Du lại có tin tức truyền tới, quốc chủ ở trong cung bị kinh sợ, lâm bệnh nặng không dậy nổi, cầu xin Bắc Lương đế thứ tội, nguyện thêm hai hàng cống phẩm. Mặc dù không nhắc tới chuyện ba thành Thanh Châu, nhưng thái độ cúi mình cung kính, phảng phất giống như đống lụa là kia chỉ cần vắt một cái liền có thể chảy ra máu và nước mắt.

Hoàng đế vẫn theo lệ cũ, gọi riêng Tiêu Chiến vào cung, lệnh cho y quỳ trước cửa điện, đọc lại lá dâng thư khuất nhục ở trước mặt mọi người thêm một lần nữa.

Ngày hôm đó trở về phủ, Tiêu Chiến liền ngã quỵ. Y lo lắng phụ hoàng sinh bệnh, lại thêm nóng lòng sốt ruột, thậm chí còn nhìn thấy máu. Bởi vì thời gian gần đây Hoàng đế gắt gao theo dõi, phủ Ngụy vương chỉ có thể bẩm báo Dung Đức hầu bệnh nặng. Tiêu phu nhân lập tức lén sai người đưa tới một gói thuốc, mở ra chỉ thấy bên trong có một vị duy nhất, đó là hồi hương.

Tiêu phu nhân luôn đối xử lạnh nhạt với Thái tử, có lẽ vẫn để tâm chuyện ở bãi săn lần trước, hoặc nàng khó chịu khi thấy y nương thân vào Ngụy vương......Nguyên nhân của chuyện này đã không thể biết rõ được, mãi cho đến tận ngày hôm nay, cuối cùng mới thể hiện ra một chút tình cảm, nàng lấy hai từ "hồi hương"* để an ủi nỗi lòng y. Tiêu Chiến nhận lấy gói thuốc kia, nhốt mình trong phòng suốt một đêm, đến cả Ngụy vương cũng không chịu gặp. Ngày hôm sau gặp lại hắn, tâm trạng y đã nguôi ngoai đi nhiều, chỉ là trên mắt vẫn còn ngấn đỏ.

*Hồi hương (茴香-hui xiang): Một vị thuốc đông y, đồng âm với 回乡(hui xiang): Trở về quê hương

Ngụy vương tự hiểu tình hình này không thể an ủi được bằng lời, nên hắn cũng không nói câu nào. Mấy ngày sau, hắn đưa tới một xấp thư tay, không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà có thể thâm nhập vào mật thám của Nam Du, biết được sức khỏe quốc chủ đã bình phục, không còn đáng lo ngại nữa. Tiêu Chiến lúc này mới buông lỏng, đại phu ở quý phủ như thường lệ tới bắt mạch cho y. Chỉ là sợ bóng sợ gió một phen, đứa trẻ trong bụng vẫn bình yên vô sự.

Trải qua một trận náo loạn này, mong muốn xuất chinh của Hàn vương càng thêm mạnh mẽ, gần như ngày nào hắn cũng tới gặp Bệ hạ, mà Bệ hạ dường như cũng không cố kỵ. Tề vương thấy tình hình này lại co đầu rụt cổ trở về, không còn mượn sức lôi kéo Tiêu Chiến nữa. Nhưng ngày đó hắn chịu sự xúi giục của đám người Lý thị lang, còn từng nói giúp Tiêu Chiến vài lời tốt đẹp ở trước mặt Bệ hạ, khi y tới cầu tình cho tù binh Nam Du. Tiêu Chiến cho rằng chuyện này cần phải tạ ơn, nên lại sai người mời Tề vương tới.

Nhưng Tề vương nào dám tới? Trong mắt hắn chỉ hận không thể tránh khỏi mấy người Nam Du này càng xa càng tốt, nên đã thẳng thừng từ chối. Đến cả những bữa tiệc chạm mặt Ngụy vương, hắn cũng đi tránh sang đường khác. Ngụy vương giả vờ tức giận, tóm hắn lại chất vấn, Tề vương không còn cách nào khác, đành phải kể khổ hết ra rằng vô cùng ân hận vì lúc đầu trêu chọc phải Thái tử Nam Du này. Nhưng mọi chuyện nằm ngoài dự liệu của Tề vương, Ngụy vương lại chỉ cười ung dung, nói hắn có một kế sách......

Ngày hôm sau, Tề vương đột nhiên dâng thư lên, mong Hoàng đế suy xét về việc lấy ba thành Thanh Châu lần nữa, câu từ phân tích rất cặn kẽ, nói có sách mách có chứng, kể ra một vài lý do chính, còn giúp Hoàng đế ghi chép lại cẩn thận.

Tề vương nói thẳng vào vấn đề, Nam Du không thể nhường lại ba thành Thanh Châu, nếu như bên ta vội vàng dồn ép, thì chỉ có cá chết lưới rách, việc này không hề có lợi cho Bắc Lương. Vì thế, đề xuất điều khoản sửa đổi thành tiếp tục dâng nộp thêm cống phẩm, lấy những thứ này bù lại cho những tổn thất mà Hàn vương tiêu hao lúc xuất chinh. Cuối cùng còn thêm vào đôi câu nịnh bợ, khen Hoàng đế nhân từ bác ái, làm ơn huệ cho thiên hạ, khiến hoàng đế như mở cờ trong bụng. Mà vị ở hộ bộ sớm đã bị chi phí quân sự eo hẹp làm cho đau đầu mấy năm nay nắm bắt lấy cơ hội này, cũng bày tỏ đồng tình quan điểm, dứt khoát đứng bên cạnh Tề vương.

Hoàng đế không khỏi bất ngờ, Tề vương thời gian qua chẳng giỏi văn cũng không thạo võ, nên đã suy nghĩ về tấu chương này rất lâu. Hoàng đế trước giờ không để hắn trong mắt, không ngờ hắn lại có thể nói ra được những điều này. Bắc Lương đế không biết phải quyết định thế nào, tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa. Nhưng chỉ mấy ngày sau, tin tức truyền ra ngoài, gần đây Hoàng thượng thường lui tới cung Hoàng hậu khen ngợi Tề vương. Chuyện vừa mới truyền ra, đám quần thần gió thổi chiều nào cây nghiêng chiều ấy ở trong triều dường như đánh hơi được điều gì đó, liên tiếp dâng thư đồng ý tán thành với thỉnh cầu của Tề vương.

Đến giữa tháng ba, cuối cùng thánh chỉ cũng ban xuống, không cần lấy ba thành Thanh Châu nữa, mặt khác muốn Nam Du giao nộp đồng ruộng nghìn mẫu, thêm nửa phần tuế cống. Quốc chủ Nam Du lập tức đồng ý, hoà thư hai nước được ký kết tại Long Châu vào ngày mười chín tháng tư, nếu thúc ngựa phi nhanh dâng lên Kinh thành thì cũng đã vào mùa hoa nở rộ muôn nơi

"Lại thêm một nửa nữa." Tiêu Chiến cau mày, liên tục thở dài.

Y chỉ mặc áo trong, để chân trần đứng trên mặt đất, rõ ràng là vừa mới dậy. Nửa đầu kết búi tóc, phần còn lại vẫn thả trên vai, trên trán có mấy lọn tóc xõa xuống, dính trên gò má. Y cầm thư báo mới đưa tới, mực dầu còn chưa khô hết, dính cả vào tay y.

Nhất Bác vẫn chưa dậy, mơ hồ kéo y nằm trở lại giường, rút lá thư khỏi tay y đặt sang một bên. Cánh tay hắn vòng qua, ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, mặt chôn vùi vào cần cổ y, giọng mũi cất lên toàn là vẻ mệt mỏi còn ngái ngủ, nhưng lại tràn đầy an ủi

"So với mở rộng cửa ngõ, thì đem tấm lòng thể hiện ra cho Bắc Lương thấy tốt hơn nhiều. Thái tử, đừng suy nghĩ nhiều quá."

Việc này đương nhiên Tiêu Chiến hiểu rõ, nhưng dù sao cũng là cống nạp nửa phần vật phẩm. Nam Du chinh chiến mấy năm liên tục, ngân khố quốc gia sớm đã bị tàn phá đến xơ xác rồi. Lúc Hàn vương vào thành còn từng cướp đoạt một lần, ngày đó mẫu thân là hoàng hậu cao quý, mà còn phải giao nộp ra nữ trang, dùng trâm cài ngọc đi đổi lấy tiền, để lấp đầy vào "chiếc miệng há rộng của con sư tử kia". Việc này Tiêu Chiến chỉ cần nghĩ tới lại thấy xót xa. Bây giờ cống nộp thêm nửa phần vật phẩm nữa, chẳng khác nào bóc lột tận xương tủy, thật sự không biết Nam Du phải trải qua ngày tháng sau này như thế nào.

Nhất Bác thấy y không đáp, vẫn thảnh thơi trêu đùa: "Nếu như ngươi muốn lấy bổng lộc của hầu tước về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, ta có thể giúp ngươi giấu diếm Bệ hạ."

Tiêu Chiến: "Nếu có thể được, ta hận không thể mang hết cả Ngụy vương phủ của ngươi về."

Nhất Bác chẹp một tiếng, nhưng vẫn không chịu mở mắt: "Đáng tiếc ta lại nghèo. Ngươi đào cả nhà lên không chừng lại tìm được tiền vàng."

Tiêu Chiến không muốn đùa với hắn chuyện này, rầu rầu rĩ rĩ, một mình buồn phiền

Nhất Bác thở dài, mở mắt ra lười biếng ngẩng mặt lên, chống đầu nhìn y, tay kia buông ra giữ lấy cổ tay y, lắc lắc giống như làm nũng, dịu dàng khuyên nhủ:

"Được rồi. Ngày tháng tới tuy rằng khó khăn, nhưng chỉ cần không chiến tranh nữa, vẫn có thể đi tiếp về sau. Đợi bọn họ trở lại như bình thường, dân chúng có thể bắt đầu dệt may, canh tác lại ruộng đồng, sản xuất buôn bán, quốc khố sớm sẽ thu hồi về thôi."

Tiêu Chiến: "Nhưng tiền này dùng để vỗ béo cho quân đội Bắc Lương các ngươi! Đến một ngày, các ngươi binh lực dồi dào, Nam Du lại không còn chút lực lượng nào trong tay!"

Trong lòng Nhất Bác nghĩ chuyện này chẳng phải rất vui sao, nhưng không dám trêu y tiếp nữa chỉ lẩm bà lẩm bẩm, tay chân đều quấn lấy y, xấu xa nói: "Cái gì mà "các ngươi, các ngươi"......không thích nghe."

Tiêu Chiến cũng biết chuyện này không còn cách nào khác, trước mắt hai nước đình chiến, việc ai nấy lo, nghỉ ngơi lấy lại sức lực đã là cục diện tốt đẹp nhất rồi.

Mặc dù đối với y mà nói, ngày sớm trở về quê hương đã hoàn toàn rơi vào vô vọng.

Người bên cạnh thấy y không nói gì, đột nhiên lấn tới, nửa thân đều đặt ở trên người y, tay không yên phận khều khều vạt áo y, tiến vào bên trong.

Ngực Tiêu Chiến vẫn còn hơi sưng, nhăn mặt đẩy hắn ra: "Lại làm loạn......hôm qua vẫn chưa đủ sao?"

"Hôm qua thế nào chứ? Nói đến chuyện này Nhất Bác nổi cáu, giả vờ nghiến răng, tay vẫn không ngừng luồn sâu vào trong, đầu ngón tay vân vê nắn vuốt, dán sát vào bên tai Tiêu Chiến nói: "Làm được một nửa thì ngươi kêu đau bụng, lúc nào cũng vậy, thật là quá đáng!"

Tiêu Chiến nhìn hắn nhíu mày: "Nhưng ta đau bụng thật mà."

"Ngươi......" Nhất Bác trừng y, nhưng lại không có cách nào, trừng nguyên một lúc, đành phải lấy đà tựa như đập xuống đất mà đập đầu vào trong chăn, "Sao lại thế chứ! Đại phu đã nói không cần kiêng kị nữa rồi."

"Vậy ngươi làm đi." Tiêu Chiến nét mặt không chút biểu cảm bắt đầu cởi đai áo.

Nhất Bác vội vàng vươn tay lên: "Đừng đừng đừng......Ta không dám, được rồi mà."

Lúc đó Tiêu Chiến tức giận đỏ mặt, dọa hắn hồn bay phách tán, lần này thực sự không dám nữa

Hắn thở hồng hộc ôm lấy y, đầu dựa vào ngực Tiêu Chiến, đầu tóc hắn lăn qua lăn lại đến rối tung, cảm giác giống như cỏ dại ma sát dưới cằm, Tiêu Chiến hơi ngửa cổ ra, đưa tay giúp hắn vuốt lại tóc.

Nhất Bác buồn bực nói: "Vậy tại sao tối qua lúc ta dùng miệng ngươi không đau nữa?"

"Đó là vương gia làm rất tốt." Tiêu Chiến cười, lả lướt nắm lấy cằm hắn nâng lên, một ngón tay lau bờ môi hắn, "Đi kỹ viện chắc chắn cũng sẽ dẫn đầu."

"Cái rắm." Nhất Bác bực bội gạt tay y ra, nhưng không thực sự tức giận, nghĩ ngợi một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc đưa tay ra trước mắt y hỏi: "Tay thì thế nào?"

Tiêu Chiến không nhịn được cười, nhưng những lời trêu đùa lúc riêng tư giữa hai người họ y nghe nhiều đã thành quen, sắc mặt không thay đổi, miệng lại không nói tiếng người: "Công phu ở tay cũng rất tốt."

"Lúc dùng tay ngươi cũng không kêu đau." Nhất Bác tức giận, "Ta thấy ngươi là đang cố ý giày vò ta."

Tiêu Chiến nhếch miệng nghiêng đầu cười không thành tiếng, cười đến nỗi trước ngực phập phồng, đệm dưới sắc mặt như trái mướp đắng của Nhất Bác

Nhất Bác thầm thở dài, hắn giống như chú cún khom háng lên, cố ý cầm lấy vật cứng rắn căng trướng bên dưới cọ vào đùi Tiêu Chiến

Tiêu Chiến dở khóc dở cười: "Ngươi sao lại.....?"

Nhất Bác trở lời rất hợp tình hợp lý: "Sáng sớm mà." Hắn cúi người xuống, cố ý dùng đầu lưỡi trêu ghẹo liếʍ viên ngọc trai trên ngực Tiêu Chiến, nhưng lại không ngậm vào, như có như không móc lấy, lại nhìn thấy đầu v* trướng lên ửng đỏ, giống như đang gọi mời

Nhất Bác lập tức nằm sấp xuống bên tai y, ngậm lấy vành tai y mập mờ nói: "Ta biết ngươi cũng muốn......Dùng tay thì có gì tốt chứ, không đủ to, cũng không đủ cứng......"

Lời này quả thực quá trắng trợn, mặt Tiêu Chiến bốc hỏa, trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không nói được gì. Một tay Nhất Bác đã duỗi tới trước ngực y vân vê nhào nặn vô cùng thuần thục, không lâu sau đã thấy Tiêu Chiến khẽ rên lên, mắt cũng nhắm lại. Tay hắn bất chợt lần mò xuống bên dưới, đầu ngón tay như đang phác họa từng đường nét, chậm rãi lướt qua chiếc bụng đã hơi hở ra của y.

Nhất Bác tiếp tục trêu đùa: "Hôm qua ngươi tự chảy nước, lúc ta rút tay ra đã rất ướt........Lòng bàn tay cũng không ngăn được hết, cứ như dòng suối nhỏ chảy xuống vậy....ngươi......"

Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa chặn miệng hắn lại. Du͙© vọиɠ bị đè nén chỉ cần một sự tiếp xúc liền bùng cháy lên, Nhất Bác lập tức thở gấp, không thể chờ đợi được đưa tay kéo quần y xuống, hai vật gắt gao dây dưa cùng một chỗ. Đột nhiên lúc đó, Nhất Bác cảm nhận được bụng Tiêu Chiến hơi động đậy, trong chốc lát, hai người giống như đồng thời bị điểm huyệt, toàn thân cứng ngắc tại chỗ.

Nhất Bác không thể tin được trợn to mắt nhìn Tiêu Chiến: "Đó có phải là......có phải không?"

Mặt Tiêu Chiến cũng trắng bệch, một tay y đặt lên bụng nơi vừa động đậy, bụp chặt lấy, không nói nên lời.

Bọn họ đợi một lát, không thấy có động tĩnh gì khác, nhưng không một ai dám động đậy. Nhất Bác cũng đặt tay mình lên đó, rất nhẹ nhàng, bao phủ lên mu bàn tay Tiêu Chiến, giống như sợ làm kinh động đến thứ gì.

Sau đó, lại một lúc nữa, có thể cảm nhận rõ ràng cử động xuyên qua thân thể Tiêu Chiến, truyền đến lòng bàn tay y, sau đó lại truyền đến lòng bàn tay Nhất Bác.

Đứa bé đạp rồi.

Nhất Bác thở gấp gáp, không biết là cười hay là kinh ngạc, hắn nhìn Tiêu Chiến, một lúc lâu sau mới ngây ngốc hỏi: "Ngươi có đau không?"

Tiêu Chiến lắc đầu. Không đau. Chuyển động kia không mạnh, nhưng rất rõ ràng, chính là phát ra từ trong cơ thể y. Sau đó lại tiếp tục động đậy.

Nhất Bác ngẩng mặt y lên, ánh mắt đã trở nên lo lắng: "Thật sự không đau sao? Vậy......vậy ngươi......"

Vậy ngươi khóc cái gì?

Tiêu Chiến không biết. Y thậm chí không biết từ lúc nào mình đã lệ tràn ướt mi. Y đã phí rất nhiều thời gian nghi ngờ và chống cự lại, cuối cùng không biết làm sao chỉ đành chấp nhận, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện này, y giống như một người mất hết xúc giác, đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng, ngửi thấy được mùi hương, nghe thấy được tiếng nói, cũng cảm nhận được huyết nhục ở trong bụng một cách chân thật nhất.

Đây là sự thật. Y vẫn giữ nguyên động tác cũ, mở to hai mắt, rất đỗi ngạc nhiên mà rơi nước mắt.

Y muốn có đứa bé rồi.