Một thiên thần và ác quỷ đứng trong căn phòng trắng xóa. Ở giữa họ là một thằng bé - hay linh hồn của nó, đang lơ lửng và nắm lấy tay của cả hai."Ngài Sofiel?" Tommy lên tiếng
Nó nhìn qua phải và thấy thiên thần Sofiel với đôi cánh trắng rực rỡ đang mỉm cười với nó. Và nó cảm nhận cái siết nhẹ ở nơi bàn tay mà thiên thần đang nắm lấy.
Tay trái nó đang nắm một bàn tay to hơn, thô ráp hơn rất nhiều. Nó quay sang và bắt gặp Darius cũng đang nhìn nó, với một gương mặt không chút cảm xúc. Đôi cánh của Ngài thiên thần mà nó đã bầu bạn suốt những ngày cuối cùng của cuộc đời thì ra mang một màu đen tuyền như thế. Lẽ ra nó phải sợ, nhưng Tommy thấy vững tâm hơn bao giờ hết trong giây phút lầm chung của chính mình. Nó mỉm cười với Darius.
Xung quanh họ chỉ toàn một màu trắng, Tommy có cảm giác nó đang lơ lửng giữa những đám mây. Và khi nó nhìn lên phía trước, một ánh sáng rất đẹp và ấm áp đang gọi tên nó.
"Lại đây, con của ta."
Giọng nói truyền đến tai nó trong gió, vừa uy nghiêm vừa dịu dàng. Tommy quay sang nhìn Darius, rồi Sofiel. Vị thiên thần gật đầu với nó, và nó tiến lên phía trước, biến mất vào trong ánh sáng của Chúa Trời.
Thứ ánh sáng chói lòa đó thiêu đốt Darius. Hắn bực dọc nhìn sang chỗ khác, để rồi bắt gặp vẻ mặt lo âu của vị thiên thần đứng cạnh.
"Lần đầu đấy à? Ngươi lo lắng phải không?"
Sofiel ngước lên nhìn hắn. Cặp mắt sau gọng kính có chút bối rối.
"Ta... Ta chưa bao giờ ở gần Chúa như thế này..."
"Rồi ngươi sẽ quen thôi." Darius khịt mũi.
Hắn không muốn nhìn về phía ánh sáng kia.
"Nếu mà Chúa của ngươi cho ngươi tiếp tục làm thiên thần sau hôm nay. Thằng bé sẽ đi với ta. Chúa của ngươi đâu cần phải xét xử nữa chứ."
"Ngươi còn chưa rõ sao, hỡi ác quỷ? Việc Tommy được đưa đến đây chính là bằng chứng cho việc giao kèo với Địa ngục không được thực hiện!"
Vẻ quả quyết của Sofiel thật khác so với cô lúc nãy. Darius còn chưa kịp lên tiếng đáp trả thì cô đã nói thêm.
"Ta đã nói với ngươi lúc ở trần thế rồi. Tommy không hề bán linh hồn của nó cho quỷ. Đó là một giao kèo được thực hiện khi nó còn quá nhỏ, bởi không ai khác mà chính bố của nó."
Darius cứng đờ. Sofiel giải thích.
"Sáu năm trước, gia đình của thằng bè rơi vào cảnh phá sản. Bố nó lao vào tù tội vì biển thủ công quỹ. Gã như phát điên. Và gã đã tìm đến Satan nhờ vào thuật triệu hồi. Hắn bán linh hồn của chính mình để được thoát nạn. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Hắn muốn trả thù những kẻ đã tố cáo hắn, và gầy dựng lại sự nghiệp của chính mình..."
"Satan đã đòi thêm một cái giá khác, một linh hồn thuần khiết hơn. Vừa lúc đó, bé Tommy bị chuẩn đoán mắc bệnh. Và bố của thằng bé, kẻ sẵn sàng hy sinh đứa con trai bệnh tật của mình, đã ký vào giao kèo. Thằng bé chỉ có thể sống thêm sáu năm kể từ lúc đó."
Darius thấy trái tim lạnh lẽo và mục rữa của hắn như thắt lại. Hắn siết chặt hai bàn tay.
"Vì vậy, ta..." Sofiel ngập ngừng.
"Ta không nghĩ mình sẽ nói lý lẽ với một ác quỷ, nhưng ta khuyên ngươi đừng cố lấy linh hồn thằng bé nữa..."
Darius cũng ngầm đồng ý rằng Địa ngục không phải chỗ dành cho Tommy. Nhưng hắn đâu thể từ bỏ thằng bé dễ dàng như vậy. Linh hồn thứ ba ngàn của hắn. Và dù hắn không chịu thừa nhận, một tuần ngắn ngủi bên thằng bé đã khiến hắn quyến luyến nó rồi.
"Ta không thể làm thế." Hắn đáp
"Giao kèo là giao kèo. Linh hồn nó đã được bán cho Chúa tể Địa ngục."
"Thằng bé đã không được biết gì cả! Vì sao bố mẹ lại tự cho mình cái quyền quyết định linh hồn của con mình chứ?" Sofiel siết chặt tay mình.
"Vậy thì ngươi muốn ta nói gì với Chúa tể Địa ngục đây?"
Vừa khi cả Darius và Sofiel đã chuẩn bị cho một cuộc chiến nảy lửa, một tiếng sấm vang rền như muốn rẽ đôi vòm trời vang đến. Sofiel ngay lập tức cúi đầu trước ánh sáng chói chang của Chúa, như thể mình đã chọc giận đến Người. Darius cũng thấy run rẩy, dù hắn cố không thể hiện ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Tommy xuất hiện từ trong ánh sáng. Nó vui vẻ chạy đến bên thiên thần và ác quỷ của nó.
Darius nheo mắt khi nhìn thằng bé, vì nó... phát sáng. Linh hồn của nó còn chói hơn khi nó vẫn còn ở trong cơ thể bệnh tật. Tommy không còn đau đớn nữa. Đôi mắt xanh lơ của nó chứa đầy hy vọng. Và sự thánh thiện. Có lẽ nó đã tìm thấy nơi nó thuộc về. Khi nhìn thằng bé, Darius đã thấy được cái viễn tưởng khi mà con số hai ngàn chín trăm chín mươi chín của hắn trở về không.
Hắn thấy sự đánh đổi này hoàn toàn xứng đáng.
"Người đã nói gì với cháu vậy?" Sofiel hỏi thằng bé.
"Chúa nói, cháu có thể lựa chọn."
"Ý cháu là, cháu được chọn sẽ đi cùng ai ư?"
Tommy gật đầu. Darius như nín thở chờ đợi.
"Tất nhiên là cháu muốn về với Chúa. Nhưng mà... cháu cũng muốn được gặp lại ngài Darius nữa."
Sự ấm áp bao phủ lấy Darius. Tên ác quỷ mỉm cười trong lòng, nhưng sao hắn có thể đem nụ cười đó ra bên ngoài chứ. Thật mất mặt!
"Thôi được rồi." Hắn nói
"Ta sẽ không bắt cháu về Địa ngục nữa. Cháu có thể về Thiên đàng như cháu luôn mong muốn vậy."
Sofiel tròn mắt ngạc nhiên, không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy. Ngay cả chính Darius cũng không ngờ hắn có thể buông bỏ linh hồn cuối cùng trước khi thăng cấp một cách dễ dàng đến thế. Còn Tommy lại cười, như thể nó đã biết trước Darius sẽ nói điều tương tự.
"Ngài phải để cháu nói hết chứ, ngài Darius! Cháu đã hỏi xin Chúa một ân huệ. Cháu không nghĩ Người đồng ý đâu, nhưng Chúa dễ thương hết sức! Người đã cho cháu trở thành một thiên thần, giống ngư ngài Sofiel vậy! Và nhiệm vụ của cháu sẽ là bầu bạn và đón các linh hồn khác lên Thiên đàng!"
Giờ thì cả Darius va Sofiel đều bất ngờ. Tommy nói tiếp:
"Cháu đến đây để tạm biệt ngài, ngài Darius ạ."
Hiểu ý thằng bé, Sofiel gật đầu và nói với Darius:
"Đây là linh hồn đầu tiên mà ta được giao phó, và ta cứ nghĩ mình sẽ phải thật sự chiến đầu một mất một còn với ngươi vì thằng bé. Nhưng ngươi đã cho thấy lòng tốt của mình, bằng cách để thằng bé đi. Hóa ra các ác quỷ không hoàn toàn xấu xa đến thế. Ta sẽ luôn ghi nhớ ngày hôm nay. Cảm ơn ngươi."
Sofiel quay sang nói với Tommy: "Ta sẽ đợi ở bên kia."
Thiên thần nháy mắt với thằng bé rồi biến mất. Tommy vui vẻ đến bên Darius, và nhân lúc hắn chưa kịp phòng ngự, thằng bé ôm chặt lấy hắn. Hoặc chỉ một phần của hắn, vì hắn to hơn nó rất nhiều.
"Cảm ơn ngài đã làm bạn với cháu những ngày vừa qua, ngài Darius ạ. Cháu xin lỗi vì đã hiểu lầm ngài là một thiên thần... Chắc ngài khó chịu lắm! Cháu luôn nghĩ ác quỷ thật đáng sợ và luôn làm điều ác nhưng... Ngài thật khác biệt! Ngài đã rất tốt với cháu!"
"Ừm ta..." Darius lúng túng.
Hắn đâu biết phải nói gì trong trường hợp có một khoogn hai này chứ!
"Ta luôn muốn nói ra. Cuối cùng thì cháu cũng biết, dù có hơi muộn."
Tommy lắc đầu.
"Điều đó không thay đổi việc ngài là người bạn luôn bên cháu những ngày cuối đời. Ngài giúp cháu bay. Lần đầu tiên cháu được bay đấy! Cháu rất thích! Chúa sẽ rất buồn nếu không bao giờ được gặp lại ngài nữa. May là Chúa đã chấp thuận cho cháu... Như thế, cháu sẽ gặp lại ngài đấy, ngài Darius ạ."
Darius bật cười, xoa đầu thằng bé
"Lúc đó chúng ta sẽ đánh nhau một trận xem ai giành được linh hồn chứ?"
Tommy vô cùng hào hứng. Nó siết chặt hơn vòng tay nhỏ bé của nó quanh thân Darius.
"Ngài Darius ạ, cháu còn một thỉnh cầu nữa. Ngài hãy chuyển bức tranh này đến mẹ cháu, và cho bà ấy biết cháu đã về Thiên đàng bình an nhé?"
Tommy lấy ra bức tranh mà nó đã vẽ trong những ngày cuối đời và đưa nó cho Darius.
"Ta sẽ làm thế." Darius gật đầu
"Cảm ơn ngài."
Giữa không trung bỗng xuất hiện một cánh cửa mở. Một lần nữa, Darius phải nheo mắt lại. Đứng ở đó là Sofiel, cùng một cô bé tóc hung xinh xắn. Đã đến lúc Tommy phải đi. Thằng bé vẫy tay tạm biệt Darius rồi cùng với hai thiên thần biến mất sau cánh cửa.
Dairus trở về phòng bệnh âm u, với Tommy đang ngủ và không bao giờ thức dậy nữa. Bức tranh của thằng bé nằm gọn trong tay hắn, vẫn y hệt như nó đã vẽ vài ngày trước, nhưng đôi cánh của Darius giờ đã chuyển thành màu đen. Đứng bên cạnh hắn là một thiên thần cánh trắng, và ở giữa họ là Tommy bé bỏng đang nắm lấy tay của cả hai.
Darius mỉm cười và cất bức tranh vào trong áo khoác. Giờ thì hắn còn vài việc cần phải làm trước khi giao nó lại theo di nguyện của Tommy. Hắn có một linh hồn người cha tội lỗi và một con quỷ phiền toái cần phải tính sổ.
**Hết**
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nha!!!