Linh Hồn Thứ Ba Ngàn

Chương 3

Ngày cuối cùng của Tommy cũng đã đến. Darius lê từng bước nặng nhọc trên bãi cỏ của bệnh viện. Lòng hắn nặng trĩu, và dù hắn có chống đối cảm giác này thế nào đi nữa, nó vẫn không biến mất.

Việc Darius đi lại trong bệnh viện đã khiến bọn quỷ khác chú ý. Dẫu sao thì bệnh viện cũng là nơi các ác quỷ thường xuyên lui tới. Darius chẳng ngại gặp “đồng nghiệp” chỉ trừ một kẻ mà thôi.

“Ôi, nhìn xem ai đây này! Darius thân mến! Ngươi sắp trở thành sếp của tôi! Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi nhỉ? Ngày được thăng cấp!”

“Rosabeth” Darius đáp

Chẳng buồn nhìn nữ quỷ trong trang phục đen bó sát cơ thể và mái tóc rực lửa đang chắn ngang lối. Những gã đàn ông khác sẽ thấy cái nhếch môi của Rosabeth thật quyến rũ, để rồi tự nguyện cho ả ăn tươi nuốt sống linh hồn họ. Ngay cả lũ quỷ sứ đôi lúc cũng khó lòng thoát khỏi ả. Nhưng với Darius, ả là một kẻ khó ưa. Ả đến Địa ngục sau hắn rất lâu, thế mà với cái trò quyến rũ rồi tước đoạt linh hồn ấy mà ả đã sắp kiếm đủ ba ngàn linh hồn. Ả luôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Darius, thậm chí không ít lần chen ngang vào nhiệm vụ của hắn. Việc ả xuất hiện ở đây cũng là dấu hiệu chẳng lành.

“Nào nào, đừng cau có với tôi như thế chứ. Tôi chỉ tiện đường ghé qua đây xem anh xoay sở ra sao rồi. Linh hồn lần này của anh thật thuần khiết. Tôi bắt đầu lo cho anh rồi đấy!”

“Tôi vẫn ổn.” Darius đáp lạnh nhạt.

“Ấy! Tôi thật sự quan tâm đến anh mà!” Rosabeth cười khúc khích khiến Darius càng ghét điệu bộ của ả hơn.

“Nhân tiện, tôi cũng muốn nhắc nhở anh. Nếu anh thất bại ở nhiệm vụ cuối cùng này, anh sẽ trở về vạch xuất phát. Bùm. Hai ngàn chín trăm chín mươi chín linh hồn kia sẽ trở về con số không.”

“Tôi biết rõ luật chơi, Rosabeth. Cô nên tự lo cho mình thì hơn.”

Rosabeth mỉm cười bí hiểm, như thể ả đã sẵn sàng phá hoại con đường thăng tiến của Darius.

“Thế thì, tôi cũng không ngáng chân anh nữa, Sếp Darius! Một lời cảnh cáo nho nhỏ nhé, các thiên thần đã để ý đến thằng bé của anh rồi đấy.”

Với một cái nháy mắt, Rosabeth biến mất trong làn khói đỏ.

Darius sớm biết được những lời của Rosabeth muốn ám chỉ điều gì. Khi hắn đến phòng bệnh của Tommy, có một người đang ở đó cùng nó. Một ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra khắp phòng nhưng lại làm hắn khó chịu – ánh sáng của một thiên thần!

“Ngài thiên thần?” Tiếng Tommy gọi.

“Ngài thiên thần ơi, đến xem Chúa gửi cho cháu một thiên thần nữa này!”

Darius bước vào phòng. Trong ánh nắng ban mai, hình dáng của thiên thần kia còn lấp lánh hơn bao giờ hết. Đó là một thiên thần nhỏ nhắn, đến nỗi hắn dám chắc mình có thể bóp vụn cô ta bằng một bàn tay. Tóc cô ta ngắn và mang màu như ánh sao. Chiếc kính cận phần nào khiến cô ta khờ khạo hết sức. Vừa thấy hắn, cô ta lập tức nhíu mày và lùi sát vào góc phòng.

“Ngài thiên thần! Vị thiên thần này vừa đến đây lúc cháu còn ngủ! Ngài ấy tên là Sofiel.” Tommy vui vẻ giới thiệu, không hề chú ý đến cái nhìn trừng trừng đầy căm phẫn mà cô thiên thần nhỏ ném về phía Darius.

“Điều đó làm cháu nhớ, cháu chưa bao giờ hỏi tên của ngài.”

“Darius.” Hắn cộc lốc đáp .“Và vị thiên thần này làm gì ở đây?”

“Ta được Chúa cử xuống với Tommy…” Thiên thần nhỏ bé ở góc phòng đáp. Trông cô ta hơi bối rối. “Lẽ ra ta đã đến đây vài hôm trước nhưng có một chút trục trặc…”

“Trục trặc?”

“Ta… bị lạc. Và rồi trên đường đến đây có những người khác cần ta giúp…”

Thiên thần mang tên Sofiel đáp, một tay chỉnh lại cặp kính trên mặt để tránh ánh mắt dò xét của Darius.

“Ta không biết thiên thần còn có thể bị lạc cơ đấy!” Darius mỉa mai.

Nhưng hắn sớm hối hận ngay vì Sofiel bắt đầu chất vấn thân phận của hắn trước mặt Tommy.

“Thế còn ngươi? Ta chưa thấy anh ở Thiên đàng bao giờ, và ta dám chắc mình là thiên thần duy nhất được cử xuống đây. Hãy nói rõ mục đích của mình đi”

Ánh mắt Sofiel chạm phải gương mặt ngây ngô của Tommy. Thằng bé chẳng hiểu hai vị thiên thần trước mặt nó đang nói gì cả. Về phần Darius, hắn chưa chuẩn bị tâm lý bị vạch trần như thế này.

Sofiel dừng lại kịp lúc. Rồi cô ta nói: “Chúng ta cần nói chuyện đấy, Darius à.”

Và thế là họ cùng biến mất, vào một khoảng sân tĩnh lặng đâu đó trong khuôn viên bệnh viện. Để lại thằng bé Tommy đang há hốc miệng.

Sofiel xem chừng khá nóng tính. Cô ta ngay lập tức tra hỏi Darius mà không để cho hắn có cơ hội giải thích trước.

“Nói đi! Tại sao ngươi ở đây, ác quỷ? Tại sao ngươi còn giả dạng một thiên thần? Người muốn gì ở thằng bé?”

“Này, ta không hề giả dạng một thiên thần.” Darius đáp

“Là thằng nhóc tự nghĩ thế. Ngươi tưởng ta thích làm thiên thần lắm à?”

Gương mặt Sofiel ửng đỏ. Darius nghe cô ta thì thầm gì đó đại loại như:

“Chắc chắn ngươi đã khiến Tommy nghĩ như thế!”

“Tin hay không tùy ngươi, thiên thần ạ. Nhưng ngươi có thể hỏi thằng bé, ta chưa hề làm hại đến một sợi tóc của nó.”

Darius cảm thấy mình không cần phải giải thích với thiên thần này, hay thậm chí là với Tommy. Hắn là ác quỷ kia mà. Trong mắt thiên thần và con người, hắn là loại tội lỗi rồi.

“Ta đã nghe Tommy kể về ngươi…” Sofiel nói sau một lúc. Có vẻ như cô ta đã dịu lại.

“Một thiên thần đã chăm sóc và bầu bạn cùng đứa trẻ đó khi ta không ở đây… Ta đã không ngờ rằng đó chính là một… một…”

“Một ác quỷ?” Darius nói nốt lời của cô ta. Đến lúc này, cô ta vẫn không dám nhín thẳng vào hắn.

“Ta cũng ngạc nhiên lắm.” hắn nói tiếp

“Ta vốn đến đây để đưa linh hồn thằng bé về Địa ngục. Linh hồn nó đã được bán cho Chúa tể của ta.”

“Đó là một giao kèo với một người khác. Bản thân Tommy không hề bán linh hồn mình đi. Đứa trẻ tội nghiệp còn không biết về điều đó.”

Mắt Dairus giãn ra

“Người vừa nói cái gì? Tommy không hề bán linh hồn của nó, mà là một người khác sao?”

Sofiel ném cho hắn một cái nhăn mặt:

“Ngươi không biết chuyện này? Vậy mà họ vẫn cử người đến đưa thằng bé đi cho được!”

“Nói cho ta biết, ai là người đã bán linh hồn thằng bé?”

Nhưng trước khi Sofiel kịp trả lời, có tiếng trẻ con rất quen thuộc gọi vọng đến cả hai.

“Ngài Sofiel! Ngài Darius!”

Đó là Tommy. Nó đang đứng trên sân thượng của bệnh viện nhìn xuống. Nó vẫy tay với Darius và Sofiel

“Hãy nhìn cháu này! Cháu sắp bay!”

“Cái quái…” Darius ngừng lại

Hắn đã thấy một cái bóng đen phía sau thằng bé. Ả nhếch môi cười.

“Một vị thiên thần nữa đến gặp cháu đấy! Ngài ấy nói cháu có thể bay nếu đó là ước nguyện cuối cùng của cháu!”

“Đừng! Tommy! Đừng nghe ả ta!”

Darius hét lớn. Những y tá và bệnh nhân khác dường như cũng đã chú ý đên Tommy. Họ đều ngước lên cao và bắt đầu hoảng loạn.

“Ai đó đem thằng bé xuống đi!”

“Trời ạ! Nguy hiểm quá!”

“Thằng nhóc định làm gì ở đó?”

“Cứu! Mau cứu thằng bé!”

Darius chạy về phía Tommy. Nó vẫn mỉm cười. Lần đầu tiên từ khi biết nó bị bệnh, nó mới có thể đứng ở một nơi cao thế này, giang rộng hai tay và đón lấy cơn gió. Nó sợ chứ. Nhưng vị thiên thần đứng bên cạnh nó mỉm cười và nói:

“Bay đi nào, nhóc con. Hôm nay ngươi sẽ được bay như một thiên thần!”

Và nó bị một bàn tay đẩy xuống. Nó nghe thấy tiếng ngài Sofiel gọi tên nó, hòa lẫn vào tiếng thét của đám đông bên dưới. Rồi nó thấy mặt đất lao về phía nó với tốc độ chóng mặt. Nó sắp ngã rồi.

Một cái bóng đen rất to lao đến ôm lấy cơ thể nó từ đằng sau. Tommy hé mắt đủ để nhìn thấy chính mình đang lướt lên trên mặt thảm cỏ, rồi cao hơn, cao hơn nữa. Nó cảm thấy trái tim đang đập trong l*иg ngực của nó thật mạnh mẽ. Và nó chầm chậm quay đầu ra sau.

“Rosabeth!” Ngài Darius gầm lên phía sau nó.

Cả người nó nằm gọn trong hai cánh tay của ngài. Đôi cánh của ngài thật to lớn, thật đẹp. Nhưng… chúng lại mang một màu đen chứ không phải trắng như nó nghĩ. Tommy bắt đầu thấy khó thở.

Darius nâng thằng bé lên và bay một vòng. Hắn đặt thằng bé xuống trên cỏ và quỳ xuống đối diện nó. Thằng bé chỉ nhìn hắn trân trân. Gương mặt nó tái mét.

“N-Ngài Darius… Đôi cánh… Đôi cánh của ngài…”

Có gì đó vỡ vụn trong Darius. Khoảnh khắc ngắn ngủi hắn nâng Tommy trong tay, hắn đã nhớ ra một điều. Phải chăng hắn cũng từng nâng một đứa bé như thế? Một đứa trẻ của riêng hắn, lúc hắn còn sống kiếp người.

“Nhóc con à…” Hắn nói

“Ta cần nói với cháu điều này… Ta không phải một thiên thần.”

Thế giời chao đảo trước mắt Tommy, và nó ngã xuống vừa kịp lúc các y tá chạy đến.