Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

🐯Chương 24🐯 Người đàn ông già này khôn khéo như quỷ ý.

Thật ra trước khi Khương Tân Tân xuyên sách, đã từng gặp được một người đàn ông giống như Chu Minh Phong.

Bọn họ chỉ kém một chút nữa là về ở cùng nhau, người đàn ông kia là một vị bác sĩ, lúc cô biết anh, anh đã 35 tuổi. Hai người quen biết nhau có chút bất ngờ, khi đó cô đi du lịch ở nước ngoài, không may nhìn nhầm phòng, quét thẻ vào không được, ngay lúc đang bực bội, thì cửa mở, anh đang nói chuyện điện thoại với bệnh nhân. . . Sau khi cô ý thức được mình nhìn nhầm phòng, liền vội vàng nói xin lỗi anh rồi chạy tới phòng bên cạnh.

Nhắc tới thật trùng hợp, đêm hôm đó vì không quen khí hậu nên cô đã đổ bệnh. Sau khi cùng tiếp tân nói chuyện thì cô nghĩ đến vị bác sĩ ở phòng bên cạnh, không biết là cô lấy can đảm ở nơi nào, mà đêm hôm khuya khoắt lết cái người nửa sống nửa chết đi gõ cửa phòng bên cạnh.

Có lẽ bởi vì đối phương là người Trung Quốc, hay do biết đối phương là bác sĩ.

Mà kể tù ngày đó bọn họ liền quen biết, anh cũng đến đây du lịch, hai người đều không có bạn, nên đã cùng nhau đi đến các điểm tham quan, hoặc là cùng nhau ăn uống.

Bọn họ cùng nhau nhìn cảnh trời chiều đẹp nhất, thưởng thức mỹ thực ở nơi đó.

Cô có thể cảm giác được anh có hảo cảm với cô, vừa vặn cô không có bạn trai, liền bắt đầu một đoạn giằng co ngươi đẩy ta kéo. Chỉ là khi quen biết một thời gian dài, hai bên càng ngày càng hiểu rõ lẫn nhau, ngược lại cô không có cảm giác như lúc bắt đầu rung động nữa. Một người đàn ông 35 tuổi, đã trải qua rất nhiều chuyện, tựa hồ trong mắt trong lòng của đối phương, cô chỉ là một tiểu cô nương có tình, anh thích cô, cũng là do động tâm, nhưng không biết vì cái gì, anh mang lại cho cô một cảm giác lưu ly*.

*: Lưu ly là tên một loại hoa, có ý nghĩa là ngắm nhìn một lần thì khó mà quên được.

Như anh có thể tùy ý muốn chia tay lúc nào cũng được, hoặc có lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu thì anh đã chuẩn bị loại chuyện này rồi.

Anh muốn nắm quyền khống chế, lúc nào đàm phán, lúc nào nên đến bước tiếp theo, hay đến lúc nói tới chuyện kết hôn, lúc nào thì chia tay, đều do anh định đoạt.

Cái này làm sao mà Khương Tân Tân làm chịu được.

Cô muốn nắm giữ nhân sinh của mình, cũng muốn nắm quyền chủ động trong tình yêu. Bởi vậy hai người sinh ra cảm giác xa cách nhau, mặc dù từ trước đến nay bọn họ chưa từng cãi lộn, nhưng vẫn dần dần xa cách nhau, bởi vì bọn họ đều ý thức được, bọn họ không thể kéo dài cuộc tình này.

Có lẽ đây là do ảnh hưởng từ gia đình cô mang lại. Cô chán ghét cảm giác bị xem là cái bóng của người khác, người khác muốn cô hoặc không muốn cô, mà quyền lựa chọn lại không thuộc về cô, loại tư vị này cô thấy nó là loại cảm giác khó chịu nhất trên thế giới. Cho dù biết tình cảm chân thành tha thiết, hay năng lượng của tình yêu không phải như vậy, nhưng cô vẫn không tính bỏ qua chuyện này.

Cô muốn chiếm vị trí làm chủ, hợp hay tan, dù là một tháng hay một năm hoặc là cả một đời, thì vẫn do cô định đoạt.

Đương nhiên, người trầm ổn như Chu Minh Phong rất khó có thể nắm lấy, một phần nguyên nhân cũng là do lúc trước cô gặp phải vị bác sĩ kia.

Cho nên, mặc dù cô cảm thấy cùng Chu Minh Phong cứ như vậy mà sống cũng rất tốt, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn có một âm thanh đang nhắc nhở cô: Vị trí Chu phu nhân này, ngươi không ngồi được bao lâu nữa đâu.

Không phải vì Chu Minh Phong vui hay không vui, mà do cô, bản thân cô không quen loại hôn nhân bị trói buộc này.

Cho nên, cô muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, đợi cô mọc đầy đủ lông cánh rồi, đợi cô đứng vững gót chân, cô nghĩ, có lẽ cô sẽ đề nghị ly hôn, rồi lại bắt đầu cuộc sống chân chính thuộc về cô.

. . .

Bầu không khí rất mập mờ.

Hai người đều dựa rất gần, Khương Tân Tân kém một chút nữa là sa vào bên trong ánh mắt ôn nhu của Chu Minh Phong, làm sao mà Chu Minh Phong lại không nhìn thấy cô?

Gần đây, tinh thần của cô tràn đầy phấn chấn, tràn đầy sinh khí.

Con mắt linh động, hoạt bát phong phú làm người nhịn không được mà suy đoán tột cùng cô đang suy nghĩ gì.

Cơ hồ liền nhanh một chút liền, hoả tinh tử đều nhanh dính vào đi*…

Mình để nguyên bản tại không biết dịch nó như thế nào.

Đúng lúc này, Khương Tân Tân đột nhiên ngồi ngay ngắn, khoảng cách đang gần bỗng nhiên bị kéo ra, trong mắt cô đầy ý cười: “Ngày kia cửa hàng của tôi sẽ mở cửa, đừng quên tặng hoa cho tôi để giữ thể diện nha.”

Chu Minh Phong dừng lại, tiếp tục chậm rãi lau kính, sau rồi lại đeo mắt kính lên, trên mặt hoàn toàn là dáng tươi cười ôn hòa như trước đây: “Muốn bao nhiêu?”

Khương Tân Tân nghĩ nghĩ: “Mặc dù tạm thời tôi không có dự định mở tiệm hoa, nhưng loại lẵng hoa này nên tặng càng nhiều càng tốt nha.”

“Tốt.” Tính Chu Minh Phong rất tốt: “Tôi sẽ nói cho trợ lý Lưu.”

Khương Tân Tân cũng suy nghĩ, rõ ràng biểu hiện của Chu Minh Phong không thể bắt bẻ. Nhưng vì cái gì mà nhiều người đều sợ anh như vậy. . .

Kỳ thật lúc cô vừa mới nhìn thấy anh cũng có chút sợ hãi ánh mắt áp lực của anh.

Rõ ràng chỉ là cái nhìn nhàn nhạt thoáng qua, nhưng lại làm cho da đầu tự dưng run lên, khẩn trương không thôi, chẳng lẽ đây chính là khí chất của thượng tiên sao?

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, cũng chỉ đơn thuần đắp chung một cái chăn bông nói chuyện phiếm mà thôi, anh không có bất kỳ ý nghĩ nguy hiểm nào đối với cô, từ từ, cô cảm thấy, anh thật sự không có đáng sợ như vậy, cũng chỉ là một người đàn ông 39 tuổi hữu tâm vô lực mà thôi.

Với lại anh quá bận rộn, thậm chí cô còn có một tự tin, coi như cô là nhân vật thiết lập, anh hẳn là cũng không có thời gian, càng không có tâm tư phát hiện cô không đúng.

“Cám ơn ha.” Khương Tân Tân đắc ý.

Tặng lẵng hoa, khẳng định là không thể thiếu.

Có thể mấu chốt là cô không quen biết bao nhiêu người. . .

Lúc này có thể kéo một lẵng hoa cũng là có nhân khí.

Chu Minh Phong lại hỏi: “Nghĩ thế nào mà lại mở tiệm?”

Ngữ khí của anh bình thường, giống như là cùng thảo luận với cô về thời tiết vậy.

Khương Tân Tân nháy mắt mấy cái: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, nơi này không có cửa hàng tiện lợi, mọi người muốn mua đồ đều không tiện a, với lại tôi cũng không có việc gì làm.”

Lý do này cô đã nói nhiều lần.

Lần thứ nhất cô gọi điện thoại cho anh cũng đề cập qua, tại sao lại hỏi đây?

Chu Minh Phong chỉ nhìn cô lẳng lặng.

Khương Tân Tân lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt áp lực. Chẳng lẽ lần này tất cả mọi người đều tin lý do thoái thác này, mà anh lại không tin tưởng?

Ngẫm lại cũng thế, trong mắt người ngoài, một nhà hào môn giàu có bao nhiêu tiền nha, sao có thể nghĩ đến chuyện muốn mở một cái cửa hàng tiện lợi nhỏ a?

Cô chỉ có thể lựa chọn nói tám phần lời thật: “Tốt a, tôi muốn kiếm tiền, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm được cơ hội buôn bán tốt, vừa vặn bên này lại không có cửa hàng…”

Cô giống như người bình thường, công việc người bình thường vì cái gì? Vì cái gì mà mỗi ngày đều mệt gần chết, một tháng không kiếm được bao nhiêu tiền?

Đúng thế.

Mệt gần chết là vì kiếm tiền, đi sớm về trễ cũng là vì kiếm tiền, đồng thời, người bình thường mở tiệm đương nhiên cũng là vì kiếm tiền a.

Không phải là vì kiếm tiền, ai nguyện ý mỗi ngày đều mệt mỏi giống như chó chết?

Khương Tân Tân không biết, lúc cô nói đến việc kiếm tiền, mắt cô sáng lên.

Từ lúc rất sớm, Khương Tân Tân đã biết người có tiền liền khác biệt, lúc cao tam, lần thứ nhất cô yêu đương, mặc dù là do cô đề xuất chia tay, nhưng vẫn có chút khổ sở, dù sao bỏ ra là tình cảm, lúc trước cô cũng không biết làm sao quên đi cảm xúc, chỉ có thể ngồi không. Về sau lúc chia tay vào năm hai đại học, cô đã có một chút tiền tiết kiệm, cùng bạn bè đi dạo phố mua sắm, đi một chuyến du lịch để giải sầu một chút. . . Không có mấy ngày thì đã quên mất.

Tiền, không phải vạn năng, nhưng tiền có thể giải quyết được không ít chuyện không vui về nhân sinh này.

Cho dù là đàn ông tốt, sau khi cô có được một khoảng thời gian ngắn đều không còn giống như trước nữa.

Duy nhất chỉ có tiền, cả đời này cô đều muốn theo nó.

Chu Minh Phong kinh ngạc vì Khương Tân Tân thẳng thắn, nhưng kinh ngạc hơn chính là, cô lại bởi vì chính là cái này…

Như vậy, anh đã hiểu rõ.

“Rất tốt.”

Anh nói như vậy.

Khương Tân Tân: “. . . . . .”

Gừng càng già càng cay, đàn ông là lão thành tinh. Cô nói là muốn kiếm tiền, anh thân là chồng, chẳng lẽ không nên hỏi một chút “Có phải hay không thiếu tiền”, hoặc là dứt khoát cho cô một tấm thẻ đen, để cô có thể tùy ý quét quét quét, mua mua mua sao?

Rất tốt, đột nhiên cô hiểu được chuyện xảy ra trên bàn cơm hôm nay, sau khi Chu Diễn phát ngôn bừa bãi, lúc đạt được chỉ có một chữ “Tốt”, biểu lộ cái mặt như là bị táo bón rất lâu.

Bởi vì, tâm tình hiện tại của cô cũng giống như vậy.

Bất quá, dạng này cũng rất tốt, chí ít cô biết rõ ràng hơn —— lão đàn ông này khôn khéo giống như quỷ vậy, kiếm tiền được từ anh là không thể nào, đời này cũng không thể.

Khương Tân Tân không thất vọng, ngược lại còn rất thành khẩn hỏi: “Ông chủ Chu có muốn truyền kinh nghiệm cho tôi hay không?”

Chu Minh Phong là ai.

Năm 18 tuổi đã vừa đi học vừa lập nghiệp rồi.

Anh không giống Chu Diễn, có hào quang của cha mẹ, hiện tại tiền tài của anh đều do chính anh kiếm được, loại cấp bậc lão đại này, nói thật cô không muốn làm vợ của anh, ngược lại là muốn làm học trò của anh. . .

Chu Minh Phong nhìn cô một cái: “Nhìn cô không giống là người không có kinh nghiệm.”

Khương Tân Tân: “?”

—————

Sau khi Nghiêm Chính Phi trở về phòng của mình, nhớ tới Khương Tân Tân nói chuyện cửa hàng sẽ khai trương, đương nhiên vẫn chưa quên cậu khoe khoang khoác lác nói chí ít tìm được 50 người đến cổ động.

Cậu quen biết rất nhiều người, rất nhanh đã tìm được một cái tên trên Wechat được gọi là Vương Bác, cậu nhắn tin: 【 Bác ca, ngày kia giúp tôi tìm 50 người đi đến một cửa hàng mới mở để cổ động, tôi sẽ trả phí đi với phí về, tiền lương mỗi người là 300 tệ, ngoài ra tôi còn đưa cho mỗi người 200 tệ để bọn họ mua đồ, chính bọn họ tự cầm đồ, nhưng nhất định phải mua hết hai trăm tệ. 】

Cái cổ động này, ít nhất Nghiêm Chính Phi phải mất khoảng 2 đến 3 vạn.

Nếu như là học sinh cấp ba khác, khẳng định không bỏ nổi tiền ra, nhưng cha Nghiêm là lãnh đạo cấp cao của công ty, mẹ Nghiêm có cổ phần ở một công ty truyền hình điện ảnh, hai vợ chồng ở lĩnh vực của riêng mình đều được coi là tinh anh, ánh mắt của mẹ Nghiêm rất tốt, lúc trước khi ra chính sách về phòng ở, đã mua mấy căn phòng ở, không chỉ như vậy, anh trai Nghiêm Chính Phi là Nghiêm Chỉnh Khải hiện tại đang ở giai đoạn gây dựng sự nghiệp, cùng bạn bè hùn vốn mở công ty game hiện tại cũng tốt.

Ở gia đình, tiền tiêu vặt của Nghiêm Chính Phi không ít, đừng đề cập đến tiền quà mừng sinh nhật hàng năm với tiền hồng bao dịp tết.

Đừng nhìn người cà lơ phất phơ là Nghiêm Chính Phi nhưng trên tay lại có tiền cũng phải nhiều hơn 6 chữ số a.

Cho nên, này hai hoặc ba vạn này đối với Nghiêm Chính Phi mà nói thật sự không nhiều, cậu nghĩ kỹ, chuyện này mà làm Khương Tân Tân hài lòng, đương nhiên Vân Hinh cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, tiền này xài rất đáng giá.

Vương Bác: 【? Thế giới của người có tiền tôi không hiểu. jpg 】

Nghiêm Chính Phi: 【 Có được hay không? 】

Cậu đã chuyển khoản luôn 666.

Vương Bác: 【 Đi, ông chủ. 】

Bên này Nghiêm Chính Phi vừa cùng Vương Bác hẹn thời gian địa điểm xong, thì Chu Diễn điện thoại đến.

Nghiêm Chính Phi không hề nghĩ ngợi liền nhận: “Diễn ca?”

Chu Diễn cũng đang uốn lượn trong phòng của mình, nhưng lực hấp dẫn của trò chơi đối với cậu không lớn như vậy, buồn bực ngán ngẩm, liền nhớ tới hôm nay Nghiêm Chính Phi có hành động khác thường cứ luôn lấy lòng mẹ kế.

Nghiêm Chính Phi nói, bởi vì uống quá nhiều không lễ phép với cô nên mới đến đây để xin lỗi.

Mà trong ấn tượng của Chu Diễn, căn bản Nghiêm Chính Phi không phải là loại người này, lui một vạn bước, nếu cậu thật sự không lễ phép với cô, hẳn là ngày thứ hai sẽ đến xin lỗi, cần gì phải kéo dài hơn một tuần lễ? Cho nên, người không lễ phép với cô không phải Nghiêm Chính Phi.

Như vậy, ai là người để cho Nghiêm Chính Phi cam tâm tình nguyện đến nịnh nọt như vậy đây?

Đáp án vô cùng sống động, nhưng cậu vẫn phải xác nhận một chút.

Chu Diễn cố ý lừa cậu, ngữ khí miễn cưỡng nói: “Vừa rồi Vân Hinh gọi điện thoại cho tôi, tôi đã biết hết tất cả mọi chuyện.”

Nghiêm Chính Phi sửng sốt: “Cô ấy gọi điện thoại cho cậu?”

“Đúng a.” Chu Diễn hồi: “Không ngừng nói xin lỗi.”

Nghiêm Chính Phi không nghĩ tới, sau khi Vân Hinh nhờ cậu, thế mà lại chủ động thẳng thắn với Chu Diễn để nhận khoan hồng.

Đây là không tin cậu sẽ làm tốt chuyện này a?

Tâm tình có chút vi diệu, cùng có một chút nghi hoặc, Nghiêm Chính Phi vẫn ra vẻ thoải mái mà nói: “Kỳ thật Vân Hinh lo lắng như vậy cũng là vì tốt cho cậu, cô ấy sợ sau khi mẹ kế cậu mang thai, thì quan hệ của cậu với cha càng không được tốt, ngày đó nếu như không phải cô ấy uống một chút rượu, Vân Hinh sẽ không dám nói như thế với mẹ kế cậu, hơn một tuần lễ này cô ấy đã rất khó chịu, ngủ không ngon, cậu đừng tức giận với cô ấy, chúng ta đều đã quen biết nhiều năm như vậy. . .”

Ánh mắt Chu Diễn hơi ngừng lại, cảm xúc trên mặt cậu rất khó chịu.

Nghiêm Chính Phi đã nói rõ ràng như vậy, đại khái cậu có thể đoán được Vân Hinh nói với mẹ kế cậu cái gì.

“Cô ấy mang thai hay không mang thai, thì mấy người là người ngoài mà so với tôi còn quan tâm hơn?” Tâm tình Chu Diễn vốn không tốt, lúc này khi biết bạn bè vậy mà lại lấy lý do vì muốn tốt cho cậu mà quản đến chuyện của nhà cậu, trong lúc nhất thời, không khống chế được ngôn ngữ của mình.

Nghiêm Chính Phi thừa nhận, mình bị cái này câu “người ngoài” kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mặc dù trong lòng cậu biết mình đối với Chu gia mà nói là người ngoài, nhưng khi Chu Diễn nói ra, thì lại là một chuyện khác.

“Chỉ có người ngoài là chúng tôi mới quan tâm cậu!” Nghiêm Chính Phi nói: “Nếu như cô ấy không phải là mẹ kế cậu, cô ấy mang thai hay không mang thai cùng chúng ta có quan hệ gì, chúng ta cũng là vì lo lắng cha cậu có đứa nhỏ, liền quên cậu, cách nói chuyện này của Vân Hinh không cân nhắc chu toàn, nhưng cô ấy toàn tâm toàn ý quan tâm cậu!”

Chu Diễn cười lạnh: “Làm sao, mấy người cũng cảm thấy tương lai tôi như thế nào, là do thái độ của cha tôi quyết định? Về sau tôi có được tài sản hay không là dựa vào bố thí của ông ấy, phải tranh với một đứa trẻ mới được?”

Cậu cứ là phế vật như thế sao?

“Chúng tôi không có ý tứ này!” Nghiêm Chính Phi cũng gấp.

“Cha tôi là cha tôi, tôi là tôi, về sau đồ vật của ông ấy tôi một phần đều không muốn lấy!”

Nghiêm Chính Phi: “? ? ?”

Cậu nghe được cái gì?

Chắc lỗ tai của cậu xảy ra vấn đề đi nếu không làm sao mà nghe được một câu mất trí như thế? ?

“Không phải.” Lúc này Nghiêm Chính Phi không còn tâm tình cùng cậu ầm ĩ, hắn hỏi: “Cậu biết trong nhà cậu có bao nhiêu tiền không? Cậu biết chú Chu có khả năng mấy năm nữa là trở thành người giàu nhất không? ?”

Chu Diễn hờ hững một hồi: “Không biết, không quan tâm.”

Nếu như không phải có quan hệ tốt, nếu như không phải sợ nấm đấm của Chu Diễn, Nghiêm Chính Phi thật sự muốn chửi một câu: Đại ngu ngốc!