Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

🐯Chương 23🐯 Cha con Chu gia mấy người có thể tùy tiện thảo luận về tài sản vậy sao.

Nghe Khương Tân Tân nói, cho dù Nghiêm Chính Phi muốn bao biện hộ Vân Hinh, thì sẽ không tìm ra thích từ ngữ thích hợp, nên chỉ có thể trầm mặc.

Lúc Khương Tân Tân nghiêng đầu, hơi liếc mắt về phía sau hình như thấy một chiếc xe đang đi đến, quay đầu lại xem, còn chưa kịp né tránh, liền nhận ra đây là xe của Chu Minh Phong, ngạc nhiên ồ lên một tiếng, quả nhiên xe ngừng lại, cô không lo lắng cho Nghiêm Chính Phi đang ở bên cạnh, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh xe, cửa sổ xe đã mở, Chu Minh Phong ngồi ở phía sau, thấy cô nàng này đầy sự nhiệt tình, mặt lộ ra vẻ mỉm cười nói: “Làm cái gì?”

“Cái cửa hàng kia của tôi muốn mở nha, cho nên muốn tặng cho hàng xóm chút quà nhỏ.” Khương Tân Tân khom người, hầu như cả ngày hôm nay cô đều ở nhà,đương nhiên không biết ăn mặc trịnh trọng gì, cô chỉ mặc cái áo thun rộng, phối hợp với quần thể thao ngắn thịnh hành năm nay, trên chân cũng là một đôi giày thể thao, tóc dài tùy ý buộc. Bản thân cô cảm thấy ổn, với phong cách ăn mặt này khi đứng cùng một chỗ với Nghiêm Chính Phi, thì nhìn cô như chỉ cách nhau vài tuổi thôi vậy.

“Ân.” Ánh mắt Chu Minh Phong lơ đãng đảo qua Nghiêm Chính Phi.

Rõ ràng chỉ là cái nhìn hời hợt thoáng qua, nhưng Nghiêm Chính Phi lại bị dọa hồn phi phách tán.

Nếu như là trước đó, Nghiêm Chính Phi mặc dù sợ Chu Minh Phong, nhưng gặp nhau thì vẫn sẽ chào hỏi, đại khái hôm nay cậu có tật giật mình, một giây trước bị Khương Tân Tân nói mà á khẩu không trả lời được, này một giây sau nhìn thấy Chu Minh Phong, cậu lập tức hiểu vì sao Vân Hinh lại lo lắng hãi hùng thậm chí còn trằn trọc không ngủ được hơn một tuần.

Bọn họ đều hiểu, dù Khương Tân Tân là mẹ kế Chu Diễn thì thế nào, dù người mẹ kế này rất ác độc khiến cho mọi người không rét mà run thì thế nào. Khương Tân Tân vẫn là trưởng bối của Chu Diễn, bọn họ vẫn chỉ là vãn bối mà thôi, chỉ là bạn bè Chu Diễn, dựa vào cái gì mà quản chuyện ba Chu Diễn với mẹ kế?

Nếu như chú Chu mà biết, sẽ nghĩ như thế nào?

Lúc này Nghiêm Chính Phi thật sự sợ.

Cậu cậu cậu, một thời gian trước cậu có khuyên Chu Diễn gọi điện thoại cho chú Chu, muốn cậu ta nghĩ đến chuyện tranh đoạt gia sản. . . Chẳng lẽ chú Chu không nghĩ ra sao?

Nếu như chú Chu hiểu lầm đây là ý của Chu Diễn, vậy không phải bọn họ mới là người hại Chu Diễn sao!

Cho dù Nghiêm Chính Phi che giấu tốt đến đâu, thì cậu cũng chỉ là một học sinh 16 17 tuổi, một ánh mắt của Chu Minh Phong quét qua đã có thể nhìn thấu cậu, nên cũng nhìn thấy thần sắc bối rối trên mặt cậu.

Cảm thấy ánh mắt Chu Minh Phong đầy áp lực, Nghiêm Chính Phi vười khô cằn lên tiếng chào: “Chú Chu khỏe.”

Khương Tân Tân cũng không rõ, coi như là Chu Minh Phong rất có cái tiềm chất nhã nhặn bại hoại “Một giây trước thì ôn tồn lễ độ, một giây sau liền cầm dao gϊếŧ người”, nhưng cũng không cần thiết phải sợ anh thành cái dạng này chứ. Lúc này có thể thấy được tâm lý tố chất của cô quá cứng, nhìn một cái, từ lúc cô xuyên thành vợ Chu Minh Phong, mỗi lúc trời tối cùng anh ngủ một cái giường, mỗi ngày đều ngủ say đến tận hửng đông sao, không hề có một chút vấn đề gì nha.

Chu Minh Phong gật đầu, lại nói với Khương Tân Tân: “Lên xe sao?”

Căn biệt thự khu này rất lớn, muốn đi dạo một ngày chưa chắc có thể đi dạo toàn bộ nơi đây, nhưng lúc này bọn họ đứng ở chỗ cách nhà không xa mây, đi bộ khoảng mấy phút là về nhà rồi.

Nhưng hôm nay tâm tình Khương Tân Tân không tệ, đương nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời của Chu Minh Phong, vui vẻ gật đầu, đi sang bên khác mở cửa xe đi lên.

Mặc dù còn chưa đến giữa mùa hè, khu biệt thự lại có hồ nước, lại có mấy rừng cây có phong cảnh đẹp, nhiệt độ không khí so với nội thành thì thấp hơn mấy độ, nhưng đi bên ngoài vẫn có cảm giác được nóng, vừa ngồi vào xe, Khương Tân Tân liền cảm giác được mỗi một cái lỗ chân lông ở cơ thể đều mở ra, làm cô nhịn không được mà cảm khái một câu: Cái mạng này rất ưa hơi lạnh nha.

Chu Minh Phong nhìn về phía Nghiêm Chính Phi, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Đến tìm a Diễn, đúng lúc có thể cùng ăn với nhau một bữa cơm.”

Nghiêm Chính Phi lắc đầu như trống, cậu kịp thời phát giác được phản ứng của mình quá kịch liệt, lại vội vàng giải thích: “Không, không cần, anh trai cháu sẽ đến đây đón cháu, hôm nay mọi người trong nhà đoàn tụ với nhau. Cám ơn chú Chu.”

Chu Minh Phong cũng không miễn cưỡng: “Tốt, lúc nào thì Chính Khải đến, hoặc là ta để lái xe đưa cháu đi?”

“Không cần.”Hiện tại Nghiêm Chính Phi hận không thể lập tức phi về nhà: “Anh trai cháu vừa gọi điện thoại cho cháu nói rất nhanh sẽ tới nơi. Cám ơn chú Chu.”

Cuối cùng Chu Minh Phong cũng đã buông tha cho cậu: “Vậy được rồi, chú ý an toàn.”

Nghiêm Chính Phi như nhận được đại xá, lập tức chạy đi, rất nhanh đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.

Lái xe lại tiếp tục chạy xe đến biệt thự đối diện hồ, lúc này Khương Tân Tân mới hiếu kì hỏi: “Sao hôm nay lại tan tầm sớm như vậy?”

Thực sự cô rất hiếu kì, mỗi ngày Chu Minh Phong so với cô còn bận hơn, buổi sáng lúc cô tỉnh giấc, anh đã ra cửa, buổi tối lúc cô đi ngủ, mà anh vẫn còn chưa về nhà. Có đôi khi cô tự nghĩ, nếu cô giống như anh có hứng thú với công việc như vậy, liều mạng như vậy, thì trong đội ngũ phú bà đã sớm có một thành viên mới, là cô rồi.

Người luôn không đến muộn trước 10h tới mới thấy được người, thế mà hôm nay lại về sớm như vậy. . .

Cô luôn cảm thấy như là có chuyện gì đó xảy ra.

Chu Minh Phong ừ một tiếng: “Trở về sớm. Vừa vặn có thể ăn bữa cơm tối với hai người.”

Càng ngày Khương Tân Tân càng không sợ Chu Minh Phong, thậm chí nhiều khi, cô sinh ra một ý nghĩ như vậy: Nếu cứ như vậy mà sống thì cũng rất tốt.

Đầu tiên, tuổi anh cũng không nhỏ, sang năm là bước vào tuổi 40, ở phương diện về chuyện nam nữ thì không giống như đàn ông ở độ tuổi 20, cô không cần vắt óc tìm mưu kế, lấy hết dũng khí đi ứng phó anh, dù cho anh không có công việc quấn thân, nhưng đối với chuyện này thì hữu tâm vô lực đi! Như vậy về sau, bọn họ đều phát triển thành vợ chồng cùng chăn mà chỉ nói chuyện trời đất thôi nha.

Tiếp theo, trong khoảng thời gian ở chung này, anh rất ôn hòa, nhưng dù sao thì đã 39 tuổi mà vẫn còn chơi tổng tài bá đạo thì không đúng lắm. Trên phương diện giao lưu, cô sữ không phải lo về việc thường xuyên bị đau đầu.

Cuối cùng, anh đã có một đứa con trai lớn rồi, đối với người vợ là cô, khẳng định không có yêu cầu về phương diện sinh con.

Cái này tốt biết bao nhiêu a, mặc kệ là trước hay sau khi xuyên sách, thì Khương Tân Tân – 26 27 tuổi đều là tuổi sinh con trong miệng trưởng bối, cô không hề thích sinh con một chút nào. Cô không thích trẻ con, đồng thời cô chẳng phải là người hiểu rõ chính mình, cô tận mắt thấy một vị học tỷ rất tức giận mắng người, khi chị ấy thấy một bài đăng trên vòng bạn bè, nói sau khi sinh xong thì người đẹp ra, học tỷ này tự giễu, nói sinh xong thì không thể tìm được lại bản thân lúc trước.

Cô nào dám khẳng định, sau khi xinh con thì chính mình, sẽ không thay đổi thành một bà mẹ suốt ngày tập trung tất cả tinh thần vào con?

Vừa nghĩ tới tương lai mình sau này, thậm chí là thế giới tinh thần, sẽ bị một người khác xâm nhập thậm chí là làm chủ, thì cô đã tê cả da đầu, mặc dù người kia là con của cô, nhưng vào giao đoạn trước mắt này cô không dám nhận.

Nếu như cô xuyên thành một phu nhân đã kết hôn, đồng thời chồng còn có nhu cầu về sinh con, cái kia đảm bảo cô sẽ không thể nghĩ đến chuyện kiếm tiền, mặc dù cô chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, hoặc có thể nói bên trong cô cũng rất ích kỷ, khi cô xuyên qua, đương nhiên là muốn làm theo ý nguyện của mình, muốn cảm nhận của mình làm chủ.

“Vậy tôi bảo đầu bếp làm nhiều mấy món anh thích!”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Khương Tân Tân lại không biết Chu Minh Phong thích món nào.

Chu Minh Phong bật cười, ánh nắng chiều tàn ngoài cửa sổ trời đúng lúc đi qua, chiếu trên mặt anh.

——————

Chu Minh Phong sẽ rất ít khi ăn cơm nhà. Có đôi khi một tháng muốn ăn ở nhà một lần cũng khó, quản gia thấy anh trở về, vội vàng bảo đầu bếp nấu thêm chút đồ ăn, đến lúc ăn cơm tối, Khương Tân Tân kinh ngạc khi liếc mắt qua bàn ăn. Thức ăn hôm nay không nhiều lắm, trên cơ bản đều là giống như mân cơm ngày bình thường.

Trong phòng ăn, quản gia cùng a di đang bận trước bận sau, cũng rất tự giác để lại bầu không gian kỳ quái này cho ba người họ.

Bàn ăn hình chữ nhật làm bằng gỗ, ba người mỗi người chiếm lấy một bên.

Nếu như nơi này chỉ có Chu Minh Phong, xem như tâm tình Khương Tân Tân không tệ, nói không chừng sẽ còn tìm kiếm chủ đề để làm nóng bầu không khí, nhưng lúc này, đồng thời đối mặt với hai cha con, cô chỉ nghĩ im lặng ăn cơm thật ngon. Người ngoài như cô mà còn nhìn ra được, hai cha con này có rất nhiều vấn đề, khả năng ở trong mỗi gia đình đều sẽ trải qua một lần mâu thuẫn —— cha mẹ không hiểu con cái, con cái không hiểu cha mẹ, vậy nên chỉ có thể đối nghịch.

Một trận này có khả năng kéo dài dằng dặc tầm mấy năm, chuyện chiến tranh ngắn ngủi tầm mấy tháng, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ phân ra thắng bại.

Dù như thế nào đi nữa, thì chuyện này không có quan hệ với cô lắm, cô không nhàn đến mức dính vào, đồng thời cô còn tự mình hiểu lấy mình, cho dù cô xuất ra tất cả vốn liếng muốn làm một người mẹ kế tốt, cũng phải mua sách dạy dỗ con cái về đọc.

Loại hao tâm hao lực này, chỉ có ăn thiệt thòi chứ không lấy lòng, coi như trong lúc nhất thời nhìn thấy tình thân mẹ con, nhưng chuyện quan trọng trước mắt, cô vẫn là một người ngoài. . .Cô thật sự không muốn đi khiêu chiến.

Tất cả tâm tư bây giờ của Khương Tân Tân đều đặt vào miếng xương sườn mà cô yêu thích nhất, chỉ nghe được Chu Minh Phong chậm rãi hỏi: “Con gọi điện thoại nói với trợ lý Lưu muốn tìm việc làm?”

“Vâng.”

Khương Tân Tân kinh ngạc không thôi, ngẩng đầu lên, xác định chính mình không nghe lầm, người trả lời thật sự là Chu Diễn.

Chuyện gì xảy ra, cậu muốn tìm công việc? Không phải cậu là vị thành niên sao, không phải vẫn còn đi học sao?

Sao lại hát một cái màn như vậy a.

Chu Minh Phong là cha ruột mà lại không kinh ngạc, anh bình tĩnh như thần: “Làm công nhân bốc vác con cũng nguyện ý làm?”

Chu Diễn gật đầu: “Nguyện ý.”

Khương Tân Tân nhìn xem Chu Minh Phong, lại nhìn xem Chu Diễn: “. . .”

Công nhân bốc vác? Cái quỷ gì a.

“Trợ lý Lưu hẳn là đã nói với con, trên danh nghĩa của ta có một công ty thực phẩm, bây giờ đang mở chi nhánh địa chỉ có hơi vắng vẻ, quy mô cũng nhỏ, cho dù là nhân viên phụ trách hay quản lý cũng chưa từng thấy qua ta.” Chu Minh Phong dừng một chút: “Bọn họ cũng không có khả năng biết con, con đi, cũng chỉ là công nhân bốc vác, không có người bao che cho con.”

Chu Diễn quả nhiên không phải là người sợ mà lui về sau, dù nghe được lời này, cậu vẫn không có ý tứ e sợ lui về, ngược lại giống như bị khơi dậy tinh thần chiến đấu, nói: “Con không cần người khác bao che con, cũng không cần người khác phải biết con.”

Nói tóm lại, công nhân bốc vác này, cậu đã định!

Chu Minh Phong nghe lời này, vậy mà không hề tức giận, ngược lại anh thưởng thức chút măng tây.

Rất nhanh Chu Diễn đã nhịn không được muốn hỏi “Ba nói có được hay không”, thì anh đã mở cái miệng quý ra, ngữ khí trầm tĩnh nói: “Công nhân bốc vác rất vất vả, làm việc này tốn thể lực. Tiền lương lại không cao như con tưởng tượng, tiền lương còn không bằng một bữa cơm con đi ăn ở ngoài với bạn bè.”

“Vậy thì thế nào? !” Chu Diễn không nghe loại lời này.

“Ngài đã cảm thấy con nhất định không thể ăn nổi loại khổ này sao?”

Trong khoảng thời gian này Chu Diễn đều ra ngoài đi tìm công việc, có thể do cậu là vị thành niên, mấy ông chủ không dám nhận cậu, cũng suýt chút nữa cậu bị lừa.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu liền nghĩ đến trợ lý Lưu.

“Con muốn làm cái gì?” Chu Minh Phong nhìn về phía cậu: “Thiếu tiền?”

“Con nghĩ kỹ, trước 18 tuổi thì việc ba nuôi dưỡng con là nghĩa vụ, nhưng sau 18 tuổi con không muốn nhận một phân tiền nào nữa.” Chu Diễn mấp máy môi, nghiêm túc nói: “Hiện tại con bắt đầu làm việc, học phí đại học còn có phí sinh hoạt tự con giải quyết.”

“Ý nghĩ gì đây?” Chu Minh Phong hỏi: “Dự định sau khi được 18 tuổi thì sẽ cắt đứt quan hệ cha con?”

Khương Tân Tân kinh ngạc, đây là nội dung mà cô có thể nghe được sao?

Hai cha con này là coi cô thành không khí sao?

Loại lời này chẳng lẽ không nên nói lúc chỉ có hai người bọn họ thôi sao?

“Không phải.” Chu Diễn giải thích: “Chỉ là con nghĩ về sau sinh hoạt của con, đều dựa vào chính mình.”

Nam sinh 16 17 tuổi, hình như không bị cái gì đó quá khó khăn cản trở, mạnh mẽ phát giác được, hào quang trên người mình cùng sự tự tin đều là cha mẹ cho, thậm chí, cậu muốn có điều kiện để sáng tạo đều là do cha cho.

Cái này khiến cậu làm sao mà tiếp thu được.

Cho nên, biện pháp giải quyết tốt nhất mà cậu có thể nghĩ tới chính là, sau khi thành niên tự tay mình kiếm sống, không tiếp tục dựa vào cha mẹ nữa.

Chu Diễn thấy Chu Minh Phong không có phản ứng gì, lại bổ sung một câu: “Đồ trong nhà một phần con cũng không muốn.”

Khương Tân Tân: “?”

Cái đồ đần này đến từ chỗ nào vậy?

Thế mà lại không muốn tiền trong nhà. . . Là do chưa bị xã hội đánh đập qua nên thế sao.

Rốt cuộc tiểu tử này có biết cha cậu có bao nhiêu tiền không!

Cô là một người ngoài, đang vì mấy câu phát ngôn bừa bãi cảu cậu mà cảm thấy thịt đau.

Chu Minh Phong bình tĩnh gật đầu: “Tốt.”

Khương Tân Tân: “? ?”

Cha con Chu gia các người thảo luận về tài sản tùy tiện như vậy sao?

Mặc dù chấn kinh vì chuyện của Chu Diễn, nhưng Khương Tân Tân không quá để ý đối thoại này ở trong lòng. Quan hệ cha mẹ với con cái luôn phức tạp, hôm nay Chu Diễn buông khoác lác xuống, muốn thành thanh niên sau này không cần đến một phân tiền trong nhà, mấy năm sau cậu sẽ biết kiếm tiền có bao nhiêu khó a, vài phút mất trí nhớ tạm thời chưa nói qua lời này, Chu Minh Phong thân là người cha già chẳng lẽ lại muốn nhắc nhở?

Với lại, Chu Minh Phong nhìn không giống như loại người sẽ đem tất cả tài sản đi quyên tặng xã hội làm từ thiện, vậy tiền của anh, công ty của anh sẽ không để lại cho Chu Diễn.

Không giữ cho Chu Diễn, chẳng lẽ để cho cô? Cho dù cô có uống nhiều mấy chén rượu, thì không dám mơ mộng loại chuyện này.

Chu Diễn rõ ràng bị á khẩu, không nghĩ tới những lời nói hùng hồn của mình, chỉ đổi lấy một tiếng bình thản đến không thể bình thản hơn “Tốt”. . .

Khương Tân Tân nhìn ra được, Chu Diễn lại một lần nữa phiền muộn, cơm trong chén không ăn hết, liền không nói một lời nào mà rời đi.

Khả năng Chu Minh Phong không có trấn định như biểu hiện của anh. Nếu thật sự không quan tâm, vậy anh cần gì phải tan tầm sớm như vậy, cần gì phải sau khi cơm nước xong nhìn vào điện thoại giống như lão cán bộ đâu?

Cô làm bộ lơ đãng ngồi bên cạnh anh trên ghế sa lon cùng anh nói chuyện phiếm: “Thật sự để Chu Diễn đi làm công nhân bốc vác sao? Gần đây thời tiết nóng quá.”

Chu Minh Phong nhìn có chút rã rời, gỡ mắt kính xuống, lau kính nhè nhẹ: “Nó nguyện ý thì đi đi.”

Ngẩng đầu lên, cùng Khương Tân Tân bốn mắt nhìn nhau.

Khương Tân Tân không thường thấy bộ dáng anh gỡ mắt kính xuống, còn sát lại gần như vậy.

Anh có cặp mắt đào hoa, mũi cao thẳng, lúc trẻ tuổi chắc có vận khí hơn, hiện tại vẫn đôi mắt này, vô luận là cười, hay không cười, giống như cười mà lại không phải cười, đều cho người ta một loại cảm giác “Đó là người đàn ông có chuyện xưa.”

Không phải đàn ông đều sẽ thành thục ở độ tuổi này sao, thậm chí, có người đã tầm 40 tuổi rồi, nhưng về phương diện tâm trí cùng sự tự chủ, lại không bằng một nam sinh 17 18 tuổi sao.

Đàn ông thành thục, không chỉ vẻ bề ngoài, mà là tâm trí, cùng lịch duyệt.

Những thứ này cực trân quý vì nó đã khiến cho người đàn ông trước mắt này rèn luyện thành bộ dạng ôn hòa nho nhã bây giờ.

Lúc này khi anh gỡ mắt kính xuống, Khương Tân Tân nhìn chằm chằm anh, lại có một loại cảm giác không tự chủ được mà sa vào ảo giác trong mắt của anh.

Nếu định lực của cô kém chút nữa, nếu cô không trải qua mấy cuộc tình phong phú, có lẽ cô sẽ bị người đàn ông này hấp dẫn.