( All Thiên Bình )Tôi Yêu Em, Nữ Phụ

Chương 17

Ở lớp D của năm nhất, cả lớp học vắng tanh chỉ có hai bóng người, một nam một nữ. Nam nhân để nữ nhân kia ngồi trên đùi mình, hai cánh tay tay dài ôm lấy eo cô, tựa trán trên vai cô, nhắm mắt. Nam nhân không ai khác chính là Dương Song Tử, còn nữ nhân là Trương Thiên Bình. Chuyện là lúc nãy vừa xong tiết thứ nhất, chuẩn bị đi đến phòng thay đồ cho tiết thể dục thì Song Tử từ phòng hội học sinh đi vào, không nói không rằng đuổi hết học sinh trong lớp đi còn bám dính lấy Thiên Bình. Trương Thiên Bình cô vốn đâu có dễ dãi đâu chứ, nhưng mà sức nam nhân đương nhiên phải hơn nữ nhân, chống không được nên bất lực, mặc kệ luôn. Nghe tiếng thở nhè nhẹ đằng sau, Thiên Bình thầm đoán Song Tử đang ngủ. Vốn định nhân đấy thoát ra nhưng nhìn anh ta ngủ ngoan như thế, không muốn đánh thức. Lúc ngủ quả nhiên rất ngoan, không bày trò nữa, không còn phiền phức.

Thiên Bình trong lúc chán lấy điện thoại mới ra chơi. Hôm qua giận quá ném vỡ điện thoại B của Cân nhi rồi, đã vậy còn bị ngâm nước, giờ chỉ còn là một đống sắt vụn. Hữu Vinh mắng cô không biết giữ đồ, giận một tí cũng không được ném như thế, phạt cô tự đi mua cái mới. Người ta có phải cố ý ném đâu chứ, là do giận quá chứ bộ... Vẫn là anh trai Hữu Vinh dễ mềm lòng, hôm qua mới mắng hôm sau đã mua cho cái điện thoại mới.

"Ưʍ..."

Đằng sau giật mình một cái, khẽ rêи ɾỉ. Tỉnh rồi.

"Bảo Bối... Yêu em! Thật sự rất yêu em..."

Giọng ngái ngủ vang lên

"Không biết anh nói mớ hay nói thật, nhưng khuyên anh ngừng mù quáng đi. Tôi có người thương rồi."

Thiên Bình nói, tay đồng thời tắt điện thoại.

"Em thật lạnh lùng mà~"

Song Tử kéo dài giọng nũng nịu

"Ngưng! Buồn nôn!"

Thiên Bình chẳng thèm nhìn ra sau, ra vẻ kì thị.

"Không buồn nôn! Yêu em lắm, Tiểu bảo bối nhi~"

Song Tử cười toe toét.

"Ngưng ngay nhé! Nghe rợn cả người! Bảo bối thôi đã đủ buồn nôn rồi. Còn gọi kiểu đó nữa là tôi chôn sống anh đấy!"

Thiên Bình nhíu mày kì thị anh. Ngừng một chút rồi cô đổi giọng nhẹ nhàng:

"Mà này, Dương Song Tử."

"Sao thế?"

Song Tử hỏi.

"Anh thích tôi bao lâu rồi?

Thiên Bình hỏi.

"Ừm.... ba tháng. Gần 100 ngày rồi, em muốn làm lễ kỉ niệm sao, Bảo Bối?"

Song Tử nghĩ một chút, trả lời cô rồi hơn hở hỏi tiếp

"Vậy là đã ba tháng anh bị mù. Khi nào mắt anh mới sáng lại?"

Thiên Bình im lặng một chút rồi đùa mà không cười.

"Vậy là mình đến đây ba tháng rồi."

Cô thầm nghĩ.

"Mắt anh rất sáng a! Yêu em thì yêu mãi mãi. Nếu yêu em là mù thì anh sẽ mù suốt đời."

Song Tử cười toe toét nói

"Đồ điên."

Thiên Bình nhíu mày

"Bảo Bối à..."

Song tử gọi, giọng có phần nhu nhược.

"Thế nào?"

Cô nghiêng đầu, chờ anh nói tiếp.

"Bọn anh đang.... nếu chỉ được chọn một người trong bọn anh để yêu, em có chọn anh không?"

Song Tử chầm chậm cất tiếng, rồi lại chần chừ, nghĩ một lúc lâu rồi nói sang chủ đề khác.

"Sẽ chẳng chọn ai trong các anh cả."

Thiên Bình cau mày.

"Nếu thôi mà! Trả lời đi!"

Song Tử nói.

"Ai biết được. Vinh ca?"

Thiên Bình lơ đãng nói.

"Bảo Bối em không được lσạи ɭυâи đâu! Trong nhóm bọn anh cơ!"

"Tôi thà lσạи ɭυâи còn hơn hại các anh đánh nhau."

"Sao thế?"

Song Tử khẽ nhíu mày.

"Các anh vốn là bạn bè thân thiết, có thể hai sườn cắm dao vì nhau. Để một nữ nhân chen vào phá hoại, mà nếu nữ nhân đó còn là tôi thì tôi sẽ cảm thấy tội lỗi lắm."

Thiên Bình nhẹ giọng nói.

(Hai sườn cắm dao: ý chỉ tinh thần dũng cảm không sợ chết, giúp bạn không màng mạng sống.)

"Bảo Bối quả là thiên thần mà! Anh bị em cảm hóa mất rồi! Anh hứa sẽ không đánh nhau với ai đâu!"

Song Tử phấn khích dụi đầu vào cổ cô.

"Thôi đi, nhột quá!"

"Trương Thiên Bình!?"

Có người đứng trước cửa. Thiên Bình quay đầu nhìn ra. Là Lục Xử Nữ.

"Xử Nữ, cậu định làm gì?"

Song Tử lập tức kéo Thiên Bình ra sau lưng, dang tay ra bảo vệ.

"Tớ không đến để hại cô ấy. Cậu có thể để tớ nói chuyện riêng với cô ấy không Song Tử?"

Xử Nữ nhẹ giọng đề nghị.

"Cậu nghĩ tớ có thể tin được cậu sao?"

Song Tử cười khinh.

"Song Tử, để tôi nói chuyện với Xử Nữ."

Thiên Bình nói

"Có gì cứ nói ở đây!"

Song Tử không chịu đi, nói như quát.

"Sẽ khiến cậu khó chịu đấy. Cậu muốn tớ nói ở đây sao?"

Xử Nữ hỏi

"Chỉ thấy cậu thôi cũng đã đủ khó chịu rồi. Nghe cậu nói khó chịu thêm một tí nhưng cũng an tâm hơn để Bảo Bối một mình với cậu!"

Song Tử kiên quyết nói, nhất quyết không đi.

"Được. Trương Thiên Bình, tôi biết sẽ không có kết quả gì cả, tôi chỉ là không nói ra thì trong lòng sẽ bức bối vô cùng. Tôi... không biết từ khi nào đã có cảm giác thích cô, đến sau khi bị Hứa Phương Linh vứt bỏ tôi mới nhận ra mình thích cô chứ không phải cô ta. Tôi chẳng mong cô đáp lại tôi, chỉ mong tôi có thể bảo vệ cô bù đắp cho tội lỗi đã gây ra với cô."

Xử Nữ đường hoàng nói. Thiên Bình chau mày, biểu cảm hết sức không vui

"Tớ không cho phép!"

Song Tử quát

"Được!"

Thiên Bình lên tiếng khiến Song Tử lẫn Xử Nữ ngạc nhiên.

"Bảo Bối, em có biết mình vừa làm gì không?"

Song Tử cao giọng nói

"Tôi biết! Lục Xử Nữ, dù là anh chưa có gây ra tổn hại gì cho tôi nhưng nếu anh đã muốn mù quáng giống các bạn anh thì được thôi, tôi không thèm quản."

Thiên Bình nói rồi đẩy Song Tử ra khỏi đường đi của mình, bước ra khỏi lớp.

________________

Thiên Bình đi loanh quanh không mục đích trong trường, chẳng biết mình đang đi đâu mà cũng không biết nên đi đâu. Cô thật sự bị mấy tên ngốc kia chọc tức rồi. Lúc trước bị xuyên không đến đây, cô vốn dĩ chỉ định diễn theo những gì đang xảy ra để rồi đồng thời tìm cách trở về. Kết quả thì sao? Ba tháng rồi cô ở đang vui chơi thỏa thích, vô tình lôi kéo cả dàn harem cực phẩm mà ai cũng muốn, nhưng vẫn chưa tìm được cách trở về. Ở bên kia cô vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, ba mẹ Trương bên kia, cả anh Trương bên kia chắc hẳn đều đang rất đau lòng. Vẫn là hận tên thiếu gia kia, rốt cuộc xe hư hỏng cái gì lại tông cô xuyên đến đây luôn vậy chứ? Mà sao không phải ai khác mà lại là cô? Tại sao cô lại phải vướng vào cái đống rắc rối này kia chứ? Không thể giúp Cân nhi thì thôi còn hại cô ấy mang tiếng xấu là hồ ly quyến rũ người khác. Rốt cuộc mục đích cô được đưa đến đây là gì? Và làm sao để cô giải quyết? Giải quyết rồi thì làm sao để trở về?

"A! Hội trưởng Trương! Sao hôm nay hội trưởng đi một mình thế?"

Một nữ sinh chạy đến.

"Hả?"

Thiên Bình ngạc nhiên.

Nhìn kĩ lại người đang đứng trước mặt, là bạn học Triệu lớp bên, đồng thời là người thành lập clb "cộng đồng hủ bách trường Zodiac". Và cô ấy vừa gọi cô là hội trưởng Trương.

"Cái gì? Đợi đã? Bạn học Triệu, cậu vừa gọi tôi là gì?"

Thiên Bình hoang mang hỏi.

"Hội trưởng Trương. Hội trưởng của clb "cộng đồng hủ bách trường Zodiac"."

Bạn học Triệu cười mỉm

"Không phải cậu mới là hội trưởng sao? Tôi cũng nhớ mình không có nhận lời tham gia clb nữa mà!"

Thiên Bình ngạc nhiên. Nghe cô nói, bạn học Triệu cười ranh mãnh

"Biết ngay hội trưởng Trương sẽ không thèm nhìn nội dung đơn đăng kí mà. Bọn này đang kí lập clb, tên hội trưởng là Trương Thiên Bình, còn hội phó là Triệu Hân Nghiên tôi đây. Bên hội học sinh đã duyệt rồi. Hội trưởng Trương, cậu đừng lo, bọn này không cần cậu làm gì nhiều cho tụi này đâu, chỉ cần cậu không rời clb là được. Miễn là còn cậu thì chẳng có đám nào đυ.ng đến clb của chúng ta được, clb của chúng ta sẽ tuyệt đối an toàn! Cậu vì cộng đồng chúng ta mà chấp nhận ở lại nhé? Cậu không cần ra mặt làm gì cả, chỉ cần hội phó Triệu đây xử lí, các hội viên cũng đã chấp nhận hết rồi!"

Triệu Hân Nghiên giơ tờ đơn đang kí đã phê duyệt ra rồi ra vẻ đáng thương yêu cầu Thiên Bình. Thiên Bình trố mắt nhìn tờ đơn, tên hội trưởng thật sự là Trương Thiên Bình, thật sự đã được Hàn Thiên Yết phê duyệt.

"Thôi được rồi."

Thiên Bình bất lực nói.

"Đội ơn cậu, hội trưởng Trương! Cậu cứ gọi tớ là hội phó Triệu nhé. Hay là cứ gọi trực tiếp là Hân Nghiên hay tiểu Nghiên gì tùy cậu. À đây là danh sách hội viên clb, dù không làm gì thì cũng nên biết clb có những ai, có cả hình ảnh nữa đó! Vậy nha, tớ về lớp đây!"

Triệu Hân Nghiên nói rồi tung tăng đi về.

Thiên Bình vẫn còn chưa tin nổi, xem qua danh sách hội viên. Không nhiều người lắm, nói ra thì đây là cái thế giới ngôn tình, mấy cái BL, GL chỉ là phụ, BG mới là chính. Thiên Bình lướt qua và dừng lại ở một cái tên vô cùng quen thuộc

"Tên: Trương Hữu Vinh ( năm 3 )

Là hủ hay bách: chả gì cả.

Ghi chú: thêm ảnh vào để bảo vệ hội trưởng Trương phòng trường hợp 11 hoàng tử quay lưng với hội trưởng. (ảnh bị hội phó Triệu ép vào clb)"

"..."

Thiên Bình lấy ra lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ mắt rồi nhìn lại, rồi lại nhỏ mắt thêm lần nữa, đến lần thứ mười vẫn thấy thế. Lấy điện thoại ra bấm nút gọi cho Trương Hữu Vinh. Rất nhanh đã có người bắt máy

"Bình nhi à, anh đang trong giờ học đấy."

Hữu Vinh nói.

"Anh là hội viên của clb sao không nói với em?"

"Clb? À clb của em á? Hội phó Triệu ép anh vào bảo rằng là clb do em thành lập, anh vào coi như ủng hộ em lần đầu làm hội trưởng. Từ giờ chắc là phải gọi em là hội trưởng Trương nhỉ?"

Hữu Vinh dường như rất vui, thoáng nghe tiếng cười truyền qua.

"Em là Bình nhi của anh, Vinh ca. Không phải hội trưởng gì hết!"

Thiên Bình nói

"Được được. Thôi anh vào học đây nhé. Em cũng tập trung học đi."

Hữu Vinh nói rồi cúp máy.

Thiên Bình thở dài, đánh tầm mắt về hướng xa xăm. Chuyện quan trọng còn chưa biết nên giải quyết ra sao thì còn vướng vào cái chuyện phiền phức này nữa.

"Sao lại buồn thế kia? Bạn học Trương, mấy cái đuôi của cậu đâu cả rồi?"

Giọng nói chua ngoa đanh đá này thật quen thuộc. Tiếp sau đó một thân ảnh xuất hiện trước mặt cô

"Ái chà, Diệp tiểu thư đây mà. Còn tưởng sau chuyện hôm qua cô không dám đến trường nữa rồi cơ. Ủa mà Nhạc tiểu thư đâu rồi? Thật hiếm khi chó đến tìm mà không có chủ đi cùng đó a. Ai da, tôi quên mất! Nhạc tiểu thư lại tổn thương tâm lí mà nghỉ học rồi, da mặt mỏng quá đi! Đâu có như Diệp tiểu thư đây nhỉ?"

Thiên Bình nhếch mép cười, khích bác nữ nhân trước mắt. Cô không rảnh day dưa với mấy người nữ phụ. Tâm trạng đang hết sức không vui. Thôi thì mượn tạm để trút giận cũng được.

"Cô dám..."

Diệp Thiên Kim mặt đỏ au tức giận, giơ tay muốn tát Thiên Bình nhưng Thiên Bình chụp lấy cổ tay cô ta, siết mạnh, móng tay dài ấn vào làn da mỏng hằn lên vết móng tay.

"A! Đau! Mau buông ra!"

Thiên Kim mắt ầng ậc nước kêu lên.

"Diệp tiểu thư, cô bản chất không phải xuất thân là thánh nữ như Hứa Phương Linh nhưng bản chất vô dụng. Vô dụng nên không thể tự mình hại người, phải dựa dẫm người khác. Cô biết khôn thì rút lui sớm đi, tôi không có rảnh đối phó với người vô dụng như cô."

Thiên Bình cười nửa miệng, nói rồi thả tay ra, đồng thời hất đi. Thiên Kim vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc, yếu đuối đến mức chỉ như vậy đã mất thăng bằng mà ngã xuống. Dương đôi mắt ấm ức màu thạch anh tím ở dưới nhìn lên, đôi mắt lục bảo lạnh tanh ở trên nhìn xuống.

"Trương Thiên Bình, tôi nói cho cô biết! Nhạc Minh Tuệ vốn dĩ chỉ là lá chắn của tôi! Coi như tôi vô dụng để mất tấm chắn tốt như thế, nhưng đối phó với cô thì một mình tôi cũng có thể xử gọn! Mặc kệ cô có bao nhiêu lá chắn, nhưng chẳng có gì là mãi mãi đâu. Cô cứ đắc ý đi, rồi đến lúc tất cả họ quay lưng lại với cô thì cô sẽ biết! Diệp Thiên Kim mà cô từng nói là vô dụng sẽ làm cô không thể ngóc đầu lên nổi!"

Thiên Kim lớn giọng đe dọa, rồi đứng dậy trừng mắt nhìn cô

Cô ta nói không sai. Thiên Bình biết cô ta không vô dụng, cô ta có cái đầu thông minh, biết tận dụng đúng cách thì sẽ thắng. Tính đến thời điểm này Thiên Bình có 11 tấm chắn vững chắc, nhưng rồi cũng sẽ có lúc họ quay lưng với cô....

"Ha, thật nực cười! Cô nghĩ tôi yếu đuối như cô sao? Cho dù ngày đó có đến cũng không ảnh hưởng gì đến tôi."_Thiên Bình cười tự đắc

"Để tôi xem cô đắc ý được bao lâu!"

Thiên Kim cao giọng rồi chạy đi.

______

Thiên Bình tìm đến sân thượng trường.

"Thiên Bình, tôi biết cô sẽ đến đây mà!"

Lương Song Ngư vui vẻ chạy lại, tay cầm theo laptop.

"Xem này! Đợi mãi không thấy cô trả lời nên tôi mang đến cho cô xem! "

"Gì đấy?"

Thiên Bình ngạc nhiên nhìn

Chính là oneshort BL ban nãy Song ngư viết. Thiên Bình cũng đang chán đây. Đúng lúc ghê! Thiên Bình đọc qua.

"Tôi nghĩ chuyện hôm qua ít nhiều gì cũng làm cô xuống tinh thần. Tôi muốn giúp cô vui lên. Mà cô biết đấy tôi đâu có biết nấu nướng hay chơi thể thao gì, cũng không biết bày trò mua vui cho cô như nhóm Song Tử được. Tôi chỉ có viết tiểu thuyết là làm được thôi. Mặc dù thể loại này tôi vẫn còn rất tệ nhưng nếu có thể giúp cô vui lên thì tôi có thể cố gắng."

Song Ngư nhẹ nhàng nói

"Anh khiêm tốn quá, anh viết tốt lắm đấy."

Thiên Bình cảm thán

"Cảm ơn cô."

Anh cười ngại ngùng

"Nếu chỉ cho mình tôi xem thì thật uổng. Để tôi đem cho clb xem chung!"

Cô nói rồi định đem tuyện đó đến clb, ừ thì coi như làm hội trưởng vì bất đắc dĩ nhưng cũng nên làm cái gì đó cho hội đi chứ.

"Đừng!"

Anh giữ cô lại

"Sao thế?"

Cô ngạc nhiên

"Đây làm cho riêng cô! Cô đừng. đem cho người khác xem"

Song Ngư nói, vẻ mặt rất kiên quyết

"Được được, tôi không cho ai khác xem hết."

Thiên Bình nói.

"Mà cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi. Hôm nay anh nghĩ Cự Giải sẽ làm món gì?"

Thiên Bình nhìn đồng hồ trong laptop rồi quay qua hỏi Song Ngư

"Hôm nay tôi đưa cô đến nhà hàng. Không cần đến làm phiền Cự Giải."

Song Ngư nói.

Thiên Bình định hỏi tại sao thì điện thoại trong túi rung ầm ầm làm cô giật nảy người. Khó chịu lấy điện thoại ra. Xem một chút rồi giơ lên trước mắt Song Ngư

"Các anh lại định chơi trò gì đây? Đồng loạt mời tôi đi ăn nhà hàng năm sao sang trọng làm gì?"

Thiên Bình bày ra vẻ mặt mệt mỏi hỏi. Cả nhóm 10 người, không chừa ai, đều đồng loạt mời cô đi ăn trưa ở nhà hàng năm sao, nào là món Âu, món Trung, món Hàn, món Nhật... rồi đủ mọi lý do để thuyết phục: tỷ như là bước đầu để chuộc tội, tỷ như lúc trước chúng ta xa cách nên đi ăn một bữa, tỷ như học hành mệt mỏi quá nên mời cô đi ăn cho vui,... từ có lí nhất đến ngớ ngẩn nhất đều được sử dụng.

"Từ chối hết đi! Cô muốn đi ăn ở đâu tôi lập tức đưa cô đi!"

Song Ngư dường như tâm trạng xấu đi, giọng có chút cao hơn.

"Sao lại phải vậy? Tất cả vẫn cứ tập trung ở phòng học nấu ăn có phải đỡ phiền hay không?"

Thiên Bình nói

"Như vậy không phiền! Cô từ chối bọn họ hết đi! Cô đói tôi mời cô đi ăn! Muốn ăn ở đâu, ăn món đắt thể nào tôi đều có thể đáp ứng! Mau đi!"

Song Ngư cao giọng, khẩn trương nói khiến Thiên Bình ngạc nhiên.

Cuối cùng cũng chịu thua anh, từ chối tất cả lời mời kia là "Song Ngư mời tôi đi ăn trước rồi, thứ lỗi." Rồi đi theo Song Ngư, lòng nghi hoặc có gì đó kì lạ đang xảy ra.

To be continued...