( All Thiên Bình )Tôi Yêu Em, Nữ Phụ

Chương 16

Buổi sáng sớm hôm sau, thấy Hứa Phương Linh đòi đi nhờ xe của ba Hứa, mẹ Hứa liền lấy làm lạ mà hỏi:

"Hôm nay tiểu Lục không đến đón con đến trường sao?"

Phương Linh nghe đến hai từ tiểu Lục liền lửa giận nổi lên, gắt với mẹ Hứa:

"Con không cần cậu ta nữa. Rõ vô dụng. Với lại mẹ cũng đừng gọi cậu ta là tiểu Lục nữa, cũng đừng cố gắng quan tâm này nọ, con rể của mẹ không phải Hàn Thiên Yết thì chẳng còn ai khác!"

Mẹ Hứa quả thật đã chấm Lục Xử Nữ rồi, suốt ngày một tiếng là tiểu Lục hai tiếng là tiểu Lục; tiểu Lục đến nhà chơi giống như đón thần may mắn về. Có điều anh ta cũng chỉ là một kẻ ngốc đi đơn phương một kẻ ngốc khác, vốn dĩ từ đầu đã không có tương lai.

"Cái gì? Con nói không cần tiểu Lục nữa là ý gì? Con có phải điên rồi không? Lại vứt bỏ người tốt như thế theo đuổi một kẻ vốn dĩ không có tình cảm với con. Hàn Thiên Yết đó có gì tốt hơn tiểu Lục?"

Mẹ Hứa đột nhiên kích động, nắm lấy hai vai con gái mà quát. Ba Hứa ngồi trong xe nhìn thấy thế liền mở cửa xe, bước đến bên bà trấn tĩnh:

"Em bình tĩnh lại, không nên kích động!"

"Tiểu Lục của mẹ vốn dĩ rất vô dụng. Mẹ có biết hôm qua cậu ta tự tin thế nào với kế hoạch của cậu ta không? Rốt cuộc cũng chẳng làm Thiên Yết ghét Trương Thiên Bình được. Cậu ta còn dám đồng tình với Trương Thiên Bình là con quá nhân từ, không thể đi hại người, không thể tự mình làm được gì! Cứ làm như bản thân cái gì cũng biết, con ghét nhất là loại người như cậu ta!"

Hứa Phương Linh thấy bà kích động vì một chuyện cỏn con như vậy, bản thân cũng nóng nảy mà không nhịn được, lập tức tuôn hết sự thật ra cho bà. Mẹ Hứa nghe xong liền trợn mặt ngạc nhiên, đồng tử dường như run rẩy.

"Con học ở đâu cái thói đòi đi hại người? Con thì hại người làm gì? Tính cách vốn dĩ hiền lành thánh thiện như vậy hà cớ gì lại tự biến mình thành kẻ xấu đi hại người? Có phải chơi với Trương Thiên Bình nhiều quá rồi không? Đã nói bao nhiêu lần đừng có dính líu đến họ Trương còn gì? Bản thân không thể đi hại người mà cũng đua đòi, lại còn để mất tiểu Lục, con còn chưa nhận ra bản thân ngu ngốc? Con còn không dừng lại đừng trách sao mẹ bỏ mặc con! Khi đó họ Trương kia muốn phản công kiểu gì mẹ đều không quản! Con có nghe không Linh nhi? Linh nhi!!"

Mẹ Hứa lần này còn kích động hơn, nói cả tràng dài. Phương Linh nghe không nổi nữa, tức giận tự đi, không cần đến xe của ba Hứa nữa.

"Em bình tĩnh. Kích động quá không tốt cho sức khỏe."

Ba Hứa ôm mẹ Hứa trong lòng, cố gắng trấn tĩnh. Mẹ Hứa hai mắt đỏ hoe, vùi mặt vào hõm cổ chồng nức nở:

"Em làm sao có thể bình tĩnh? Linh nhi lại đi vào vết xe đổ của em rồi kìa! Có phải tại em truyền cho nó cái tính đó không? Có phải là em hại con rồi không? Ba nó, anh nói đi, có phải em hại con rồi không?"

Vết xe đổ năm xưa giữa bà, ba Hứa và vợ chồng họ Trương, cũng giống như thế, cũng là bà lợi dụng họ Hứa trả thù họ Trương. Có điều thứ đã không phải của mình thì có dùng thủ đoạn gì cũng không thể giành lấy được. Xưa kia là thiên thần, chỉ vì chữ tình mà hóa thành ác quỷ. Vậy nhưng họ Hứa kia vẫn yêu bà, vẫn ở bên bà, bà khi đó mới động lòng mà có được hôn nhân viên mãn như bây giờ.

Thế nhưng có phải là bà truyền cho con mình cái tính xấu đó rồi không, ngu ngốc, ngu ngốc yêu một người không thuộc về mình, ngu ngốc lợi dụng tình cảm của người khác để mà giành lấy thứ không thuộc về mình... Có điều Phương Linh còn ngốc hơn bà ngày đó. Phương Linh nào có biết gì là thủ đoạn, lại còn đua đòi đi hại người, mà hại ai không hại, lại đi hại con gái họ Trương cao tay hơn người đó. Lục Xử Nữ không phải hậu duệ của ba Hứa, không phải người có thể quay lại với người đã lợi dụng mình đâu. Hơn nữa có vẻ Lục Xử Nữ đã bị con gái họ Trương kia tẩy não rồi, không sớm thì muộn cũng thành người cùng phe với họ Trương. Ván này rõ ràng thua là mất trắng, cơ hội thắng rõ thấp, bây giờ Phương Linh quay đầu còn kịp. Có điều Phương Linh bây giờ còn cố dấn sâu vào thêm, ắt sẽ đau khổ, nhưng đã không nghe lời, bà cũng chẳng thể quản được.

_____________

Tiết thứ nhất trong giờ học, trên sân thượng, Lục Xử Nữ một mình đứng giữa sân, hai tay đút túi, mắt hướng về xa xăm. Đây là lần đầu tiên Xử Nữ dùng đến cái quyền được bỏ tiết tự do của mình. Hôm nay trời cũng thật lộng gió, mây đen vần vần vũ vũ kéo đến tưởng như muốn trời chửng cả bầu trời, sắp mưa rồi, thời tiết xấu y như hôm qua. Hôm qua giờ tự học Xử Nữ vốn dĩ đã sẵn ở trên sân thượng rồi, Trương Thiên Bình đến sau, khi đó anh đứng ở góc sân, Thiên Bình lại tập trung vào điện thoại, hiển nhiên chẳng nhận ra sự tồn tại của anh. Có điều bây giờ nhìn lại bản thân, Lục Xử Nữ anh cảm thấy bản thân mình thật là thảm hại.

Lục Xử Nữ thực ra có một ước mơ, anh muốn sau này làm đạo diễn âm thanh. Cũng vì thế anh rất hay phân tích âm thanh, thu âm mấy âm thanh anh thích lại.

Nói đến Hứa Phương Linh và Trương Thiên Bình thì kể cũng lạ, hai người rất trái ngược nhau. Lúc trước Phương Linh có giọng nói rất trong trẻo, dễ nghe, người đẹp mà giọng cũng đẹp, Xử Nữ thật sự bị cô thu hút. Còn Thiên Bình trước kia giọng nói lại rất khó nghe, cảm giác như chất chứa nhiều hận thù, người không xấu như giọng nói lại khó nghe, vậy mà lại là bạn thân của người như Phương Linh, Xử Nữ từ đầu đã không có hảo cảm. Vậy nhưng bây giờ lại ngược lại. Giọng Phương Linh càng lúc càng chứa nhiều thù hận, giọng Thiên Bình lại chứa rất nhiều tâm trạng nhưng trong trẻo và đáng yêu vô cùng. Chẳng hiểu sao anh lại thích giọng nói của cô. Mà con người cô cũng trở nên khác lạ, không còn hứng thú với những người giàu có quý tộc như nhóm anh nữa, cứ mang một bí ẩn gì đó, thật khiến người khác tò mò. Chẳng rõ tại sao tâm can lại thay đổi, chẳng còn cảm giác với Phương Linh nữa, bây giờ lại có cảm giác với Thiên Bình. Có điều anh từng nhẫn tâm hãm hại cô vì Phương Linh, để giờ cứ hễ xuất hiện đã bị người ta chỉ trỏ, nói xấu, khinh ghét. Bây giờ mở miệng bảo có cảm giác thôi cũng thấy trước là bị từ chối rồi.

"Lại còn bị Hứa Phương Linh vứt bỏ nữa chứ... thảm hại hết sức mà."

Xử Nữ lầm bầm trong miệng

"Xử Nữ!"

Trần Bạch Dương từ lúc nào đã bước đến bên cạnh

"Lần này đến lượt cậu cảnh cáo tớ không được đυ.ng đến Thiên Bình à?"

Xử Nữ thở dài ngao ngán nhìn Bạch Dương

"Lần này? Lần trước là ai?"

Bạch Dương thấy hiếu kì, liền hỏi.

"Nhân Mã, cậu ta gọi điện cảnh cáo tớ ngay tối đêm đó. Cái hôm tên ngốc đó dẫn tiểu Ân đi chơi với Thiên Bình, tớ và Hứa Phương Linh đã lên kế hoạch hãm hại Thiên Bình. Có điều là thất bại thảm hại luôn."

Xử Nữ ngồi xuống sân, thản nhiên nói

"Sao cậu thản nhiên vậy? Chúng ta không cùng phe mà."

Bạch Dương ngồi xuống bên cạnh Xử Nữ, nghiêng đầu hỏi

"Ai biết. Chắc ngoài Ma Kết ra cậu là đứa thân với tớ nhất."

Xử Nữ nói.

Lục gia và Trần gia quan hệ rất tốt, Xử Nữ và Bạch Dương đã là bạn nối khố của nhau từ lâu. Nếu không phải tính cách ngược nhau thì hai người sẽ bám dính nhau mỗi ngày như Song Tử bám Thiên Bình ấy.

"Còn cậu hôm nay không bay phá làng phá xóm với tụi Song Tử nữa hả? Cớ gì lại tới chỗ tớ?"

Xử Nữ hỏi

"Thiên Bình mắc mưa xong bị đau họng rồi, Bảo Bình đang đi chế thuốc cho cô ấy. Song Tử với Nhân Mã thì lo sốt vó như là người ta chết đến nơi rồi ấy. Không có đứa bày đầu, cũng chẳng có đồng bọn, ở lại chỉ thêm vướng, đám còn lại chỉ có cậu là thân nhất. Đi tìm cậu trò chuyện chơi."

Bạch Dương nói

"Lần cuối tụi mình nói chuyện riêng như thế này là khi nào nhỉ?"

Xử Nữ trầm ngâm.

"Chẳng nhớ nữa. Nhưng chắc chắn là không phải mấy năm gần đây. Chắc hồi tiểu học."

Bạch Dương nghĩ một lúc rồi trả lời

"Lâu thật đấy."

Xử Nữ phì cười. Ngừng một lúc rồi Bạch Dương ngửa đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, hỏi cậu trai ngồi cạnh mình

"Hôm nay tớ thấy Hứa Phương Linh không đi cùng xe với cậu. Có chuyện gì xảy ra à?"

"Chuyện hôm qua tuy đã thành công theo đúng kế hoạch nhưng chưa đủ giúp Hứa Phương Linh giành được Thiên Yết. Cô ta giận, vứt bỏ tớ rồi."

Xử Nữ ngửa đầu theo, nhẹ giọng trả lời. Giọng lẫn mặt lạnh như tiền, chẳng có tí cảm xúc, cứ như không phải chuyện của mình

"Thế cậu phản ứng ra sao? Sao bây giờ lại thờ ơ vậy?"

Bạch Dương hỏi tiếp

"Mới đầu có tức thật, tớ rõ ràng hoàn hảo thế này. Nhưng mà vốn chẳng còn cảm giác với cô ta nữa, một lúc sau liền không còn hận."

"Thế bây giờ có cảm giác với ai?"

"Nói là Trương Thiên Bình thì cậu có cho phép không?"

"Cậu thích ai tớ có thể quản sao? Chỉ là sau chuyện cậu làm không chỉ đám bọn tớ không thích mà chính Thiên Bình cũng hận cậu. Cậu nhắm theo đuổi được thì vào luôn cho đủ bộ."

"Tranh giành với cậu? E là tớ không có tương lai."

"Cả nhóm mình làm gì có đứa nào có tương lai với Thiên Bình. Người ta cứ luôn miệng nói có người thầm thương trộm nhớ rồi, bảo bọn này từ bỏ đi. Bây giờ còn chiến tranh lạnh, không biết sau này đứa nào sẽ khơi nguồn chiến tranh trước nữa."

"Sao cậu lại thích Thiên Bình?"

"... Ban đầu là rung động vì nhan sắc. Bây giờ lại thấy người ta không những xinh mà còn rất đặc biệt. Chẳng biết là đặc biệt chỗ nào chỉ biết là thấy rất đặc biệt. Lúc nào cũng muốn yêu thương người ta thật nhiều, muốn người ta để ý đến mình. Thế còn cậu? Làm thế nào có thể từ không có gì lại thành có cảm giác được thế?"

"... Không biết. Chắc vì giọng nói thu hút. Chỉ biết là tự nhiên lại có cảm giác."

Cả hai đột nhiên không nói gì nữa, trầm mặc nhìn bầu trời tối đen. Một lúc sau, Bạch Dương lên tiếng:

"Cậu nghĩ..."

"Nghĩ gì?"

"Nghĩ... Tớ có nên động thủ không? Loại trừ những người khác..."

"... Tùy thuộc vào cậu."

________

Cùng lúc đó

Ở phòng thể chất, hôm nay Lưu Kim Ngưu bỏ tiết, đi tập bóng rổ một mình rồi đói, gọi Hoàng Cự Giải làm cơm cho. Hoàng Cự Giải nhìn Lưu Kim Ngưu ăn cơm hộp anh làm ngon lành, chậm chậm cất tiếng hỏi:

"Kim Ngưu, có ngon không?"

"Đương nhiên là ngon rồi! Cơm Cự Giải làm sao lại dở cho được?"

Kim Ngưu ngước lên, cười híp mắt ,miệng nuốt xong cơm rồi trả lời.

"Nếu đây là lần cuối tớ làm cơm cho cậu thì sao?"

Giọng Cự Giải lẫn khuôn mặt hiền hậu bỗng nhiên lạnh tanh. Kim Ngưu đang nhai muỗng cơm khác, suýt chút nữa sặc. Có chút ngạc nhiên nhưng cũng thầm đoán được chuyện gì sắp xảy ra.

"Ý cậu là gì?"

Kim Ngưu nghiêm mặt

"Sao cậu lại thích Thiên Bình?"

Cự Giải hỏi. Đúng y chóc là về chuyện với Thiên Bình

"Bọn tớ có cùng quan điểm, sở thích ăn uống. Thiên Bình cũng rất đáng yêu. Chẳng biết từ lúc nào mà tớ đã thích cô ấy. Thế còn cậu?"

Kim Ngưu trả lời rồi hỏi ngược lại

"Cô ấy đáng yêu. Từ lần đầu gặp đã thấy có hảo cảm. Cũng chẳng từ khi nào đã thích rồi. Có điều tình địch lại là các cậu."

Cự Giải đổi giọng khó xử

"Đúng là rất khó xử. Nhưng nếu đã hỏi vậy rồi thì chắc chúng ta đều biết sắp xảy ra chuyện gì rồi nhỉ?"

Kim Ngưu nói múc một muỗng cơm khác vào miệng. Đều là cơm nhưng lần này thật khó ăn, không nuốt trôi cơm

"Ừ."

Cự Giải gật đầu

__________

Cùng lúc đó ở phòng thí nghiệm, Đoàn Bảo Bình tập trung vào cái thuốc đang pha chế. Phác Nhân Mã đứng bên cạnh nhìn.

"Này, cậu có thể đi mua thuốc bên ngoài được mà."

Nhân Mã nói

"Cậu điên sao? Thuốc bên ngoài so với thuốc của Đoàn Bảo Bình này có thể tốt hơn sao. Thuốc của tớ đương nhiên công hiệu hơn nhé! Hết bệnh ngay lập tức luôn. Không biết sao?"

Bảo Bình nói.

"Tớ có bệnh bao giờ đâu mà biết thuốc của cậu ra sao."

Nhân Mã bĩu môi.

"... Cũng phải. Người ta nói kẻ ngốc sẽ không bị bệnh. Chả bù cho Ma Kết học suốt ngày, trở lạnh một cái là bệnh, nếu không phải có tập thể dục, ăn uống khoa học chắc đã bệnh liệt giường rồi."

Bảo Bình thở dài

"Cậu dám bảo tớ ngốc?"

Nhân Mã nhảy dựng lên.

"Cậu không ngốc thì ai ngốc?"

Bảo Bình nhìn thành phẩm của mình đang dần hoàn thành, giở giọng chế giễu. Nhân Mã bĩu môi, không nói gì nữa

"Giận à?"

Bảo Bình hỏi.

"Không."

Nhân Mã mặt nhăn nhó, nhỏ giọng đáp.

"Thế sao lại im lặng?"

"Tớ đâu phải Song Tử, cứ phải nói chuyện mới là bình thường hay sao?"

"Nhưng nhìn mặt cậu không vui."

"Chỉ là... tự nhiên tớ nhớ đến cái hôm lễ hội trường."

"À cái hôm cậu tông phải Yeobo của tớ để cổ bị người của chị Minh Tuệ đánh oan ấy hả? Tớ nghe bọn Bạch Dương, Song Tử kể lại."

"... Ừ. Nhưng có phải tớ cố ý đυ.ng phải Thiên Bình đâu. Lúc đó tớ cũng trong đội phục trang, đang đi đưa đồ cho Thiên Yết đó chứ. Cũng đã định quay lại xin lỗi, nhưng mà Thiên Yết cứ hối hoài."

"Thế sao cậu lại thích cô ấy?"

"Không biết nữa. Dám cá là đứa nào cũng sẽ nói vậy."

"Hẳn rồi."

"..."

"..."

"Cậu không hỏi sao tớ thích Yeobo hả?"

"Kiểu gì cậu chả nói không biết. Thích thì thích thôi."

"Lần đầu tớ nói chuyện với Yeobo là lúc gặp cổ ở lễ hóa trang."

"Lúc cô ấy chạy phải không? Aish... hôm đấy cả đám hỏi nhiều quá, Thiên Bình đến sợ phải chạy luôn."

"Ờ. Yeobo hôm đó hóa trang thành vampire. Công nhận cô ấy mặc bộ lolita đó dễ thương thật đấy. Tớ muốn vào harem với mấy cậu ngay luôn."

"Ồ... Cũng chỉ là rung động nhất thời thôi mà."

"Nhưng bây giờ là thích thật!"

"Thế cậu có định động thủ không?"

"Đã đến phút này rồi thì đứa nào cũng có chung câu trả lời cả rồi mà. Cần hỏi làm gì nữa?"

"Ừ."

_____________

Ở thư viện, Lương Song Ngư yên lặng gõ văn bản. Lại là một bộ BL. Sau bộ lần trước Song Ngư đã có cảm giác rồi. Lần này dự định sẽ làm một oneshort thôi, ngọt ngào một tí. Đem tặng cho Thiên Bình, coi như là món quà an ủi cho hôm qua, nghĩ là cô ít nhiều cũng thấy buồn. Nếu có thể mua vui được cho cô thì bỏ tiết cũng không uổng. Thư viện không người thật sự rất tiện để viết. Vương Sư Tử bước vào. Anh cũng bỏ tiết, lí do là vì lớp học thật ồn ào quá, muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút, mà thư viện không người trong giờ học lại rất thích hợp. Có điều Song Ngư đã đến trước.

"Cậu lại viết tiểu thuyết ngôn t---- BL??"

Sư Tử tự nhiên hiếu kì liền đi qua xem, phát hiện nội dung liền tái mặt.

"Cậu kì thị?"

Song Ngư ngừng lại, quay ra hỏi

"Không... nếu tiểu Cân đã thích thể loại này, tớ cũng sẽ thi... sẽ không ghét nó. Chỉ là vẫn chưa quen"

Sư Tử mím môi nói. Thực chất lúc trước Sư Tử không có hảo cảm với thể loại này, không đến độ là ác cảm, nhưng vì Thiên Bình, anh có thể tự ép mình phải thích, ít nhất cũng không ghét. Thiên Bình không ép nhưng anh muốn, cô cũng không quản.

"Cậu gọi Thiên Bình là tiểu Cân từ khi nào vậy?"

Song Ngư nhíu mày, không vui hỏi. So với chuyện Sư Tử có kì thị hay không thì hai từ "tiểu Cân" thật khiến anh khó chịu hơn.

"Lúc tớ đưa tiểu Cân về sau vụ việc xảy ra ở tiệc giao lưu của Vương gia."

Sư Tử nói.

"Vậy ra hôm đó cậu ra ngoài giữa chừng là để đưa Thiên Bình về nhà?"

"Lúc tiệc bắt đầu cũng không sớm gì. Tiểu Cân là con gái, muộn như vậy còn đi một mình, cậu không sợ? "

"... Có lí do chính đáng, không mắng cậu."

"Dù có không phải lí do chính đáng cũng không đến lượt các cậu lên tiếng. Quan hệ giữa chúng ta đang dần bước qua ranh giới rồi."

"Đến lúc rồi sao? Sớm hơn tớ tưởng đấy."

"Cạch"

Đã gửi

"Thiên Bình, tôi viết tặng cô này! Vui lên đi!"

Sư Tử nhìn thấy, nhíu mày không vui, hỏi Song Ngư:

"Cái này gọi là lấy lòng có sai không?"

"Tùy ý cậu nghĩ. Thiên Bình đối với tớ rất đặc biệt. Không biết làm sao lại thích nhưng cô ấy là hủ nữ đầu tiên tớ tiếp xúc, mang đến cho tớ nhiều cảm hứng kì lạ. Còn cậu... Ấn tượng đầu của cậu với Thiên Bình không tốt đẹp gì nhỉ?"

"Đều do chị Minh Tuệ. Nhưng chỉ là mâu thuẫn lúc đầu. Hôm đưa tiểu Cân về bọn tớ đã tiến gần hơn rồi."

"Con gái thường thích người có cùng sở thích. Tớ là tiểu thuyết gia, cũng đã bắt đầu viết BL, so với cậu vẫn có tương lai hơn."

"Cậu quyết không chịu thua nhỉ?"

"Phải."

______________

Ở phòng hội học sinh. Chỉ có ba người là Hàn Thiên Yết, Lâm Ma Kết và Dương Song Tử. Thiên Yết là hội trưởng, việc xử lí mớ nguyện vọng trên trời dưới đất của đám người có tiên nhu nhược kia cũng có thể khiến anh bận 24/7 đến mùa xuân năm sau, đấy là chưa nói anh còn phải cân luôn công việc của hiệu trưởng vì anh không muốn ông già bảo thủ lại nhu nhược đó đυ.ng đến trường học này chút nào. Chuyện bỏ tiết ngồi ở phòng hội học sinh đối với anh mà nói đã là chuyện cơm bữa rồi. Ma Kết là hội phó, tùy vào việc Thiên Yết có cần hay không mà bỏ tiết đến phụ, dù sao cả hai đều học giỏi, không ảnh hưởng gì lắm đến kết quả học tập. Còn Song Tử là vì trước khi vào học đi theo Thiên Bình vào phòng hội học sinh nộp đơn lập clb "cộng đồng hủ bách trường Zodiac", là hội trưởng clb bận việc gấp, nhờ cô giúp. Đáng ra Song Tử sau đó sẽ bám theo "Bảo Bối" vào trong lớp học luôn nhưng cô cấm, mắc công ảnh hưởng đến người khác. Nhưng Song Tử lại chẳng thích về lớp, bỏ tiết cũng không còn là chuyện ngày một ngày hai.

"Dương Song Tử, cậu còn chưa mau về lớp đi, hôm nay tớ không rảnh tiếp cậu đâu."

Thiên Yết không nhìn Song Tử, cất giọng trầm khàn mệt mỏi.

"Tớ muốn về lớp D với Bảo Bối cơ. Nhưng Bảo Bối lại không cho..."

Song Tử bĩu môi.

"Không cho là đúng. Cậu đi theo chỉ tổ làm người ta phân tâm."

Ma Kết lạnh lùng nói.

"Bảo Bối chắc bây giờ cũng đang nhớ tớ lắm... thiệt là, tớ sẽ ngồi yên mà..."

Song Tử ra chiều khổ tâm.

"Cậu chịu đứng cả ngày được không? Thiên Bình cũng có một cái ghế thôi."

Ma Kết nói.

"Thì để tớ ngồi cái ghế đó, Bảo Bối ngồi trên đùi tớ!"

Song Tử cười phấn khích, để lộ chiếc nanh hổ bóng loáng.

"Aish..."

Thiên Yết thở mạnh bực bội.

"Sao thế? Nếu mệt quá thì cứ để đó đi. Từ từ rồi làm!"

Song Tử nói, có chút lo âu.

Chẳng qua là sợ tên này làm việc quá sức lăn ra đột tử thì Hàn gia sẽ khóc hết nước mắt cho coi. Rồi lỡ như bạn bè cũng vì thế mà bị gán danh bạn bè không tốt để cậu ta lao lực mà chết thì phiền.

"Việc thì không sao. Nhưng cậu có thể ngưng gọi Thiên Bình là "Bảo Bối" được không?"

Thiên Yết lạnh giọng nói, đến biểu cảm cũng lạnh tanh ngập mùi yandere.

"Sao thế? Bảo Bối không có ý kiến gì kia mà. Cậu sao lại phải quản?"

Song Tử cau mày khó chịu

"Cậu đùa giỡn với Thiên Bình có phải đã quá lâu rồi không? Cứ bám theo người ta luôn miệng "Bảo Bối ơi" "Bảo Bối à" như thế. Cậu cũng rõ là cô ấy cảm thấy cậu rất phiền còn gì. Còn không chịu ngừng lại?"

Thiên Yết nói

"Chúng ta làm bạn với nhau từ nhỏ phải không? Tuy không phải bạn nối khố như Xử Nữ với Bạch Dương nhưng cũng đã nhiều năm rồi, vẫn chưa hiểu được tính tớ hay sao? Tớ đúng là kẻ trăng hoa, tớ biết. Nhưng tớ sẽ chẳng đùa giỡn với cô gái nào lâu như vậy, mà nếu để đùa giỡn, tớ sẽ chẳng bao giờ hạ thấp bản thân theo đuổi mãi một cô gái như thế cả! Tớ yêu Bảo Bối thật! Cậu, không, mọi người làm ơn đừng nghi ngờ tình cảm của tớ dành cho Bảo Bối nữa!"

Song Tử tức giận tuôn một tràng rồi đứng dậy đi về hướng lớp D khối 11. Ma Kết im lặng lắng nghe nãy giờ, đợi Song Tử đi rồi mới lên tiếng:

"Thiên Yết, cậu biết Song Tử thật lòng với Thiên Bình mà. Muốn gây chiến cũng đâu cần dùng cách ấy."

"Vừa để gây chiến mà cũng vừa để nói lên nỗi lòng. Một công đôi việc, cũng tốt đấy chứ."

Thiên Yết dựa lưng vào ghế, cất giọng khàn khàn nói.

"Hay đấy. Vậy thì tớ cũng học theo cậu. Cậu đừng nghĩ ôn nhu một tí, kiềm chế một tí liền có thể khiến Thiên Bình động lòng. Chuyện hôm lễ hóa trang Thiên bình có thể đã bỏ qua nhưng tớ thì không đâu. Chẳng cần quan tâm cậu vì thuốc hay không, nhưng gương mặt sợ hãi khi đó của cô ấy tớ vẫn chưa quên. Tớ nhất định sẽ bảo vệ cô ấy, và cũng sẽ có được cô ấy."

Ma Kết nghiêm túc nói.

"Vậy thì tớ cũng nói luôn. Chuyện hôm lễ hóa trang là tớ sơ suất dính kế của Nhạc Minh Tuệ, nhưng cảm giác với Thiên Bình là thật. Bấy lâu nay kiềm chế du͙ƈ vọиɠ vì cô ấy, nhưng bây giờ đã đến lúc rồi, tớ sẽ không kiềm chế nữa. Tớ sẽ giành lấy cô ấy theo cách của tớ và khiến cô ấy hoàn toàn thuộc về mình."

Thiên Yết nhếch mép nói. Ma Kết cũng nhếch mép, rồi gần như cùng một lúc, cả hai cùng nói:

"Chiến tranh rồi."

To be continued...