Trong văn phòng xa hoa Đặng Long đang ngồi xem xét số liệu thì Phan Thiện đẩy cửa bước vào:
- Ông chủ, hôm nay chăm chỉ như vậy?
Đặng Long còn không thèm ngẩng đầu khỏi máy tính:
- Có chuyện nhanh nói.
Phan Thiện ngồi xuống ghế đối diện phe phẩy tập tài liệu trên tay:
- Người nào đó nửa đêm gọi tôi điều tra bạn gái của người ta bây giờ không muốn lấy thông tin nữa à.
Đặng long rời máy tính đưa tay muốn nhận lấy tư liệu đã bị Phan Thiện giữ lại hắn đẩy ghế lùi lại một đoạn mở miệng đòi lệ phí:
- Phí thám tử là mười ngày nghỉ phép.
- Được.
Nghe giọng hữu lực của người đối diện đồng ý Phan Thiện mới yên tâm đẩy ghế trở lại cung kính hai tay dâng tư liệu cho anh còn sấn tới hóng hớt:
- Ông chủ, cậu tra tư liệu bạn gái của người ta làm gì? Tên Tiểu Cường này nhìn vậy mà có khuynh hướng thích lái máy bay nha. Cô bạn gái này hơn cậu ta những hai tuổi.
Thấy Đặng Long nhướng mày Phan Thiện tiếp tục nói:
- Cô bạn gái này không tầm thường đâu, người ta là nhà khảo cổ học, hai mươi sáu tuổi đang làm nghiên cứu sinh rồi. Cô ấy là học trò của mẹ tên Tiểu Cường này. Tên đầy đủ Lăng Việt Việt.
Nhìn qua tư liệu Đặng Long cười cười “Hai mươi sáu tuổi rồi cơ đấy, anh còn sợ cô chưa qua mười tám tuổi”. Đặng Long nhìn Phan Thiện không hài lòng nói:
- Chỉ tra được thế này mà câu dám đòi mười ngày nghỉ phép?
- Ông chủ, nửa đêm tôi phải bỏ bạn gái đi tra tư liệu này, mười ngày phép là phí bồi thường tinh thần.
Phan Thiện đi qua bàn trà tự dót một chén hỏi tiếp:
- Mà cậu tra cô gái này làm gì?
- Cướp người.
Phan Thiện đang ngửa cổ uống nước mà suýt sặc không tin nổi nhìn ông chủ nhà mình:
- Cướp người? Đập chậu cướp hoa ấy à?
- Ừ.
Nghe ý tứ như lẽ dĩ nhiên của người nào đó Phan Thiện thấy bản thân hắn vẫn là một nam nhân rất tốt. Tuy có sở thích đổi phụ nữ nhưng ít ra cũng không có cướp phụ nữ của người khác, không có khuynh hướng thích làm tiểu tam. Hắn đưa tay làm dấu thánh giá mặc niệm cho Tiểu Cường đáng thương một chút rồi lại hóng hớt hỏi:
- Là mỹ nhân cỡ nào mà cậu muốn cướp người?
- Nghĩ đến cô ấy tôi đã cương.
Phan Thiện nuốt nước miếng haha trong lòng “Có cần trả lời hắn trần trụi thế không? Hình tượng cao lãnh cậu xây dựng đâu rồi”? Nhìn người trước mặt chưa kịp phản ứng lại Đặng Long nói tiếp:
- Tiếp tục giúp tôi tra tư liệu về cô ấy. Còn nữa tìm một cô gái tiếp cận Phí Xuân Cường leo lên giường cậu ta.
Phan Thiện bĩu môi chán ghét ông chủ nhà mình: “Tiểu tam muốn thượng vị đây mà”. Hiếm khi ông chủ lộ điểm yếu cho hắn bòn rút nên Phan Thiện tiếp tục mặc cả:
- Phí thám tử…
- Một tháng nghỉ phép, có lương.
- Chốt đơn.
Nói xong liền chân chó đứng dậy mà nói:
- Đại gia, em lập tức đi tra cho ngài.
Đến cửa Phan Thiện mới nhớ ra gì đó quay lại:
- Hợp đồng với bên Kawa đã ký kết rồi, bên xưởng sẽ sớm xuất xe cho họ.
- Ừ.
Nhìn cửa khép lại Đặng Long lại mở tư liệu của cô ra xem một lần nữa, anh lại nhớ cô rồi. “Việt Việt, nhanh thôi em sẽ là của tôi”.