Đều nói yêu đương vào một ngày không gặp như cách ba thu, ở độ tuổi gần ba mươi người nào đó rốt cuộc cũng được trải nghiệm cảm giác này. Giờ tan tầm anh không tự chủ được lái xe đến dưới chung cư cô ở. Không biết cô ở tầng bao nhiêu, không biết cô đã tan làm chưa, không biết có thể ngẫu nhiên gặp được hay không nhưng anh vẫn muốn đến đây. Tới đây rồi anh mới cảm nhận được họ gần nhau hơn một chút.
Mãi đến gần chín giờ tối anh cũng thấy được bóng dáng quen thuộc xuống từ một chiếc Taxi. Nụ cười trên môi khẽ kéo, Đặng Long cảm thấy hai người vốn là định mệnh của nhau. Chiếc xe taxi vừa lái đi Đặng Long bước đến chặn trước mặt cô:
- Em tan làm muộn như vậy à?
Nhận ra người trước mặt là ai Việt Việt lùi lại cách anh một khoảng:
- Đừng tới gần tôi, ở đây có camera đấy.
Hừ, lần trước cô bỏ qua vì không có chứng cứ tố cáo thôi. Đặng Long cười, giờ đồ vật trên tay đến trước mặt cô:
- Đến trả lại cho em, hôm đó rơi trên xe của tôi.
Nhìn chiếc lắc tay trước mặt cô đưa tay muốn lấy lại thì người nào đó đã nắm lại trong tay:
- Em ăn tối chưa? Đi ăn cùng tôi, tôi muốn xin lỗi em chuyện lần trước.
- Trả vòng tay cho tôi là được rồi, lần đó tôi cũng đã tát anh mọi chuyện cứ xem như qua rồi đi.
- Không được, chuyện thất lễ lần đấy không xin lỗi đàng hoàng lòng tôi không yên.
“Xem như qua rồi? Em cứ nằm mơ đi, tôi còn muốn hàng đêm đè em dưới thân đấy có được không”. Đặng Long chỉ về phía xe mình:
- Xe tôi đỗ bên kia, tôi đợi em ba tiếng đồng hồ rồi. Hôm trước là tôi uống rượu không kiềm chế được, hôm nay tôi rất tỉnh táo chỉ muốn xin lỗi em thôi. Đảm bảo không làm gì em hết.
Thấy lắc tay vẫn trên người anh Việt Việt đành phải thỏa hiệp đi theo đến phía xe anh ta. Thấy cô muốn ngồi ghế sau Đặng Long nhanh tay mở cửa ghế phụ:
- Ghế sau có hơi nhiều đồ.
Thấy cô an vị trên xe anh mới ngồi vào ghế lái:
- Em muốn ăn gì?
- Gì cũng được.
- Món tây nhé? Hay em thích ăn lẩu hay món nướng?
Đặng Long lái xe đưa cô đến một nhà hàng lẩu, thời trẻ bọn họ vẫn luôn có một câu cửa miệng không có gì mà một nồi lẩu không giải quyết được. Anh đặt một phòng hai người không gian riêng tư gọi món ngay dưới lầu rồi cùng cô lên phòng chờ. Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, đỡ áo khoác cô cởi bên ghế treo lên móc rồi ngồi xuống bên cạnh cô. So với vị trí đối diện có thể nhìn rõ cô anh lại thích vị trí bên cạnh có thể tùy thời chăm sóc, gắp đồ ăn cho cô hơn. Đặng Long rót một cốc nước lọc cho cô hỏi:
- Em làm ở Viện khảo cổ học à?
Thấy cô nhìn mình anh nhún vai:
- Tiểu Cường rất thích em, thường xuyên nói về em rất nhiều. Tôi có biết đôi chút.
Lúc này anh mới nghe cô nhàn nhạt ừ một tiếng.
- Công việc có vất vả không? Chỗ em ngày nào cũng tan làm muộn thế à?
Việt Việt cảm thấy bọn họ không có thân thiết đến độ hỏi han nhau như vậy, cô không muốn trả lời. Bên cạnh tiếp tục có tiếng lải nhải:
- Tiểu Cường là anh em tốt của tôi, tôi không muốn cùng bạn gái cậu ấy bất hòa.
Việt Việt nhớ lại dáng vẻ nịnh nọt của Tiểu Cường với người đàn ông trước mắt trong phòng bao lại nhìn người trước mắt mình một hai nói họ là anh em tốt thì cô cảm thấy vẫn nên tin vào mắt thấy của mình.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đợi người phục vụ đi rồi Đặng Long mới nhiệt tình giới thiệu:
- Lẩu ở đây nước dùng rất vừa đồ ăn lại tươi.
Đặng Long rót một ly táo mèo đưa đến trước mặt cô:
- Rượu táo mèo ở đây rất ngọt em nếm thử nhé.
- Anh vẫn không nên uống rượu thì hơn.
Thấy cô đề phòng anh cười cười:
- Rượu này rất nhẹ, tôi vẫn kiểm soát được hành vi của mình.
Nói đoạn liền gắp đồ ăn đã chín cho cô. Việt Việt ngồi cạnh anh ngoan ngoãn ăn đồ anh gắp khiến Đặng Long rất hài lòng. Thấy đồ đã vơi hơn nửa Việt Việt mới quay sang nhìn anh hỏi:
- Trả vòng tay lại cho tôi được chưa?
Đặng Long nhìn ly rượu cô chưa động tới nhẹ giọng nói:
- Em uống hết ly rượu tôi liền trả vòng cho em.
Nhìn ly rượu đầy Việt Việt lại nhìn anh, ánh mắt vì nước lẩu bốc lên mà hơi mông lung:
- Không uống được không?
Đặng Long trong lòng ngứa ngáy muốn ôm cô cắn lên đôi môi kia. Nghe giọng cô mềm như nũng nịu anh tí thì gật đầu nói được. Đặng Long để vòng tay lên bàn:
- Ngoan, uống một ly thôi tôi trả lắc tay cho em.
Việt việt tự biết tửu lượng mình không tốt tự nhủ uống một ly chắc không sao liền ngửa cổ uống hết ly rượu. Rượu vào đến cổ có chút cay khiến cô sặc ho khù khù.
Đặng Long vỗ sống lưng giúp cô lại cảm thấy mình đùa quá:
- Cũng không ép em một lần uống hết mà.
Việt Việt lấy khăn giấy lau miệng xong chìa tay về phía Đặng Long:
- Vòng tay của tôi.
Đặng Long lấy vòng tay tự mình đeo lại cho cô:
- Anh không lừa em đâu mà lo. Ăn đi lát anh đưa em về.
Việt việt nấc cục một cái rồi nói:
- Tôi no rồi anh ăn tiếp đi.
Sau khi lấy lại lắc tay Đặng Long cảm thấy cô bớt cảnh giác với anh hơn liền hỏi:
- Em ghét tôi lắm à?
- Ừ.
Cô gái này, có cần trả lời thẳng thắn thế không? Anh tiếp tục hỏi:
- Tôi xin lỗi rồi em còn ghét tôi không?
- Còn.
- Em làm mất vòng, tôi tìm thấy trả cho em mà vẫn ghét tôi à?
Việt việt muốn ừ tiếp lại cảm thấy như vậy không phải cho lắm nên ngập ngừng. Đặng Long thấy cô phân vân bèn quay mặt cô lại muốn nói lời ngon ngọt thì thấy mặt cô đỏ ửng ánh mắt mơ màng. Này là say rượu rồi đấy hả? Cô mới uống một lý thôi mà?
Đặng Long đưa hai tay lên đỡ mặt cô hỏi:
- Em say rồi à?
Cô gái trước mặt làu bàu:
- Không say.
Miệng nói không say dứt lời cả người liền đổ ngang đổ dọc. Người nào đó cười thầm lợi dụng bế cả người cô lên đùi mình tiếp tục hỏi:
- Tôi tìm được vòng cho em, em còn ghét tôi không?
Không đợi cô trả lời đã nói tiếp:
- Em mà ghét tôi thì chính là qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa.
Cô gái nào đó mông lung nghĩ một hồi lại trả lời:
- Không ghét anh.
Đặng Long thơm một cái rõ vang lên cái má hồng hào của cô nhìn đoạn ghi âm trên điện thoại lại dụ cô nói tiếp:
- Không ghét nghĩa là thích, em nói thích tôi đi.
Cô cười hì hì lặp lại:
- Thích anh.
- Tôi tên là Đặng Long, nói em thích Đặng Long.
- Em thích Đặng Long.
Nhìn cặp môi đóng mở nói thích mình anh không nhịn được nữa mà hôn xuống. Trong miệng cô vẫn còn hương vị rượu táo mèo. Đặng Long đẩy răng cô ra đầu lưỡi tiến công vào cuốn lấy lưỡi cô nồng nhiệt hôn đến khi cô thở hổn hển mới buông ra:
- Tôi yêu chết bộ dáng say rượu của em.
Đặng Long cảm thấy mình thật sự xong đời rồi, anh càng lúc càng mê đắm hương vị của cô. Nhìn người đã say khướt trong lòng liền bế ngang cô đi xuống xe.