Đặng Long không ngờ ngày anh gặp lại bạch nguyệt quang trong lòng cô cư nhiên đã thành bạn gái người khác. Tiếng nhạc quán bar đinh tai nhức óc được ngăn cách sau cánh cửa, mấy người trong phòng đều trái ôm phải ấp chỉ có Đặng Long luôn ngồi một góc tối nhấm nháp ly rượu. Cánh cửa bật mở, một thanh niên dáng dấp thon gầy nắm tay một cô gái bước vào:
- Xin lỗi mọi người, em đến muộn.
Nói xong tự động rót lên ba ly rượu uống cạn xem như tạ lỗi. Một người trong đám lên tiếng:
- Tiểu Cường, hôm nay rất có tính tự giác nhé.
Tiểu Cường hì hì kéo tay cô gái sau lưng đến trước mặt:
- Cô ấy là bạn gái em, Việt Việt.
Từ lúc đặt chân vào quán bar hay bước vào phòng riêng này chân mày Việt Việt vẫn chưa từng giãn ra, hiển nhiên cô không thích không khí nơi này. Trước lời giới thiệu của Tiểu Cường cô chỉ nhợt nhạt cười lấy lệ. Ở trong góc tối bàn tay nắm ly rượu siết chặt:
“ Là cô ấy”
Mọi người đều đưa mắt đánh giá Việt Việt khiến cô có chút không thoải mái. Trời mùa thu hơi se lạnh cô mặc một chiếc áo phông dài cùng chiếc quần bó sát tôn lên cặp chân thon dài. Dưới chân đi giày thể thao, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng rất có khí chất thanh xuân vườn trường của sinh viên. Hiển nhiên so với những cô gái váy áo hai dây hở trước hở sau trang điểm đậm trên người sặc mùi nước hoa gay mũi rất có khác biệt. Tiểu Cường lôi kéo Việt Việt tìm chỗ ngồi xuống lại mang đĩa hoa quả trước mặt cô nhẹ giọng hỏi:
- Em có muốn uống gì không?
Việt Việt nhàn nhạt trả lời không cần rồi rất an tĩnh ngồi im một chỗ. Tiểu Cường bưng lên ly rượu dịch đến chỗ Đặng Long cười lấy lòng:
- Anh Long, em kính anh một ly.
Tiểu Cường ngửa cổ uống cạn ly rượu Đặng Long lại chỉ nhấp môi hiển nhiên không để hắn vào mắt. Dư quang khóe mắt vẫn liên tục để ý một bóng dáng. Khói thuốc trong phòng lượn lờ xen lẫn mùi thuốc lá điện tử chán ngấy, trước mặt là một đám người nam nữ lẫn lộn thậm chí có người còn cho tay luồn vào trong áo cô gái bên cạnh. Quang cảnh trước mắt thật khiến Việt Việt khó chịu lại ghê tởm, cô nhẹ giọng nói muốn đi nhà vệ sinh. Cũng không đợi người bạn trai trả lời đã bước nhanh về phía cửa. Tiểu Cường đang bị đám người vây lấy không thể chạy theo cô. Thấy cô gái đã đi khuất bóng một thanh niên cất giọng ô uế hỏi:
- Tiểu Cường, cậu kiếm được em rau sạch này ở đâu đấy? Là sinh viên trường nào?
- Việt Việt không phải rau, em thật thích cô ấy. Mối quan hệ này cũng là nghiêm túc.
Bọn họ cười phá lên:
- Nghiêm túc cái con khỉ, khi nào chơi chán nhớ báo anh. Nhìn qua thật ngon mắt, anh đây cũng muốn nếm thử loại rau sạch này một lần.
Tiểu Cường tuy khó chịu với mấy câu nói này nhưng đám người bọn họ chính là như vậy cậu cũng không muốn giải thích chỉ cười cho qua chuyện. Đặng Long khẽ hừ đứng dậy khỏi chỗ ngồi:
- Tôi đi WC.
Nói xong liền một đường thẳng đến cửa rời khỏi nơi ô uế lỗ tai của anh. Anh vốn không nên đến xã giao cùng đám người này nhưng rất ngoài ý muốn mà gặp lại cô. Bước chân nhanh nhẹn bước về phía WC cuối hành lang. Đi đến đây tiếng nhạc đã nhỏ đi rất nhiều anh loáng thoáng nghe được tiếng nôn khan trong phòng WC nữ. Vừa rút điếu thuốc khỏi bao đã thấy cô bước ra khỏi WC trên mặt vẫn còn vương giọt nước. Anh nhét bao thuốc lại túi áo tiến tới trước mặt cô:
- Tiểu Cường bị lôi kéo lại trong phòng bao, cậu ta nhờ tôi lại đây xem em.
Việt Việt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, anh rất cao phải trên 1m8 khiến người chỉ cao 1m65 như cô thật nhỏ bé. Cô nhớ lại căn phòng, hơi nhíu mày lùi lại hai bước giữ khoảng cách trả lời:
- Phiền anh nhắn lại tới cậu ta là tôi về trước.
Khẩu khí cô lãnh đạm nói về bạn trai mình khiến Đặng Long nhướng mày có chút hoạn hỉ:
- Không đợi bạn trai em cùng về à?
Việt Việt muốn nói cậu ta chẳng phải bạn trai gì đó của cô nhưng nghĩ lại cũng không cần giải thích với người không liên quan chỉ trả lời:
- Không cần.
Việt việt trả lời xong tránh qua người Đặng Long đi về phía cửa lớn quán bar. Đặng Long đi theo phía sau cô, anh cũng không có ý định tiếp tục ở lại nơi này.
Ra khỏi quán bar Việt Việt vẫy tay gọi một chiếc taxi vừa chuẩn bị lên đã bị Đặng Long kéo tay lại:
- Tôi đưa em về.
Việt Việt kỳ quái nhìn người đàn ông trước mặt lại muốn rút tay về nhưng sức lực anh rất lớn lôi kéo cô ngồi lên xe của anh còn rất có lý mà nói:
- Bạn trai em nhờ tôi chăm sóc em, tôi vẫn nên đưa em về tận nhà.
- Không cần, tôi có thể tự về.
Cô không thân với người này, đám người trong phòng bao đó đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Cô theo anh ta mới là không an toàn có được không?
Đặng Long mạnh mẽ kéo cô vào ghế sau xe, anh ngồi xuống bên cạnh cô rồi ra hiệu cho tài xế lái xe đi. Việt Việt thấy xe chuyển bánh cũng không tiếp tục phản kháng ngồi sát vào một bên cánh cửa. Đặng Long dán sát lại phía Việt Việt ngửi ngửi mùi hương thanh nhã trên người cô hỏi:
- Nhà em ở đâu?
Thấy cô không có ý trả lời anh cố ý đùa cợt:
- Không trả lời là muốn đến nhà tôi sao?
Việt Việt không tin nổi nhìn hắn rồi báo ra một địa chỉ với tài xế trực tiếp bỏ qua lời Đặng Long. Anh chỉ khẽ cười:
- Tính nóng như kem, muốn trêu một chút cũng không được.
Việt Việt nghe lời hắn nói mới quay qua đánh giá hắn, một thân tây trang dáng vẻ đứng đắn nhưng khuôn mặt cực kỳ vô lại, nhìn cũng phải đến ba mươi tuổi ấy chứ. Người vậy mà cũng biết dùng từ trên mạng của giới trẻ cơ đấy. Thấy cô quay qua nhìn mình đáy lòng anh liền ngứa ngáy:
- Anh nói sai gì à?
- Không có, chỉ là sẽ có người mặc tây trang đến quán bar như anh sao? Kỳ quái.
Nghe cô nói anh ngả người ra ghế rất không khách khí trả lời:
- Cũng không có người mặc như em đi bar, kỳ quái như nhau.
Việt Việt chê người không được còn mất nắm thóc liền không thèm để ý đến anh chống cằm nhìn ra bên đường.