Chờ đến khi hai người chuẩn bị tốt đã vào trưa, hai người trở về đến phòng, đồ ăn đã được đưa lên.
Đồ ăn của Nhϊếp Chính Vương phủ không thua gì ẩm thực trong cung, nếu là ngày thường tiểu tham ăn Lương Trù nhất định sẽ vô cùng hưởng thụ, chỉ là sau khi trải qua Lương Xước tra tấn, nàng uể oải, hai con mắt cơ hồ đều sắp mở không ra.
“Ăn nhiều một chút, đợi chút nữa lại ngủ tiếp.” Thấy nàng mệt mỏi như thế, Lương Xước cũng có chút đau lòng, nhưng nữ tử mà mình mơ ước nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng trở thành của mình, phóng túng một ít cũng là hợp tình hợp lí đi?
Vẻ mặt Lương Trù đau khổ nhìn Lương Xước giúp nàng gắp một chén đầy thức ăn, “Cái này là một chút? Cũng quá nhiều rồi!” Bình thường muốn nàng ăn hai chén cũng không thành vấn đề nhưng hôm nay nàng thật sự chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.
“Trù Nhi, nghe lời.” Trong thanh âm của hắn có khuyên dỗ nhưng cũng có một chút uy áp của Nhϊếp Chính Vương.
Lương Trù bất đắc dĩ nghe lời bắt đầu ăn cơm, nàng thầm trợn trắng mắt, bộ dáng đáng yêu này rơi vào trong mắt Lương Xước, hắn yêu thương nhìn nàng, Lương Trù ăn trước một ngụm thịt sơn dương non mềm, sau khi đặt vào trong miệng, cảm giác muốn ăn dần dần tới, lúc này mới chậm rãi ăn.
Lương Xước vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt nhìn nàng đều là sủng nịch, từ khi nàng còn chưa thuộc về hắn, hắn đã đối với nàng vô cùng sủng ái càng đừng nói hiện tại nàng đã hoàn hoàn thuộc về hắn, nhìn Lương Trù, nội tâm hắn vô cùng thỏa mãn.
Đối với việc Lương Xước gấp gáp nhìn chằm chằm mình, Lương Trù đã tập mãi thành thói quen, kỳ thật cái người Lương Xước này... thành thật mà nói thì hắn cũng là một người phu quân vô cùng hoàn hảo, chỉ là từ trước đến nay Lương Trù đều không suy xét đến hắn, nguyên nhân là gì sao, là do Lương Xước thật sự không hiểu nàng, hoặc là nói, Lương Trù cảm thấy nhìn khắp thiên hạ này chỉ sợ không có một nam tử nào có thể hợp tâm ý nàng, cho nên, nàng gả cho Lương Xước cũng coi như... Chắp vá đi.
Tuy rằng thoạt nhìn Lương Trù ôn ôn nhu nhu nhưng trên thực tế, ý tưởng trong đầu thập phần kinh thế hãi tục, nàng cảm thấy thân thể của mỗi người đều là độc lập, đều cần được tôn trọng, nàng không thích Lương Xước luôn đem nàng làm vật sở hữu, lấy danh nghĩa tình yêu ra để bức bách nàng, muốn nàng thần phục hắn. Kỳ thật Lương Trù... có chút dị ứng nam nhân, hoặc là nói nàng chán ghét nam nhân.
Nàng cũng từng nghĩ tới việc thần phục hắn, những tháng ngày sau này liền có thể sống tốt hơn nhưng lý trí muốn nàng thần phục hắn, tâm lại không cách nào làm được. Cho nên mối hôn sự của bọn họ mới có thể càng kéo càng lâu, kéo dài tới khi rốt cuộc Lương Xước cũng mất kiên nhẫn đối với nàng.
Hai người dùng xong cơm trưa bắt đầu rửa mặt một phen, Lương Trù ưu nhã lau miệng một chút, vừa nhấc mắt liền phát hiện Lương Xước nhìn chằm chằm nàng không bỏ.
Hai người cũng không nói chuyện, thẳng đến khi Lương Xước dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, “Trù Nhi, nàng hẳn là đã biết vi phu bởi vì yêu nàng nên mới lưu lại Lương Cương.” Hắn có dã tâm, dã tâm của hắn rất lớn, dã tâm của hắn là trở thành chủ nhân của thiên hạ, hiện tại hắn chỉ còn thiếu có danh chính ngôn thuận, lại ở phút cuối cùng đem long ỷ kia nhường cho một hài tử bốn tuổi, hoặc là nói sau khi hắn đem long ỷ nhường cho hài tử bốn tuổi lại chỉ để đổi lấy nữ nhân này toàn tâm toàn ý với hắn.
“Ta biết, ta thực cảm kích phu quân đã tha chết.” Đây là thật sự, nếu hôm nay Nhϊếp Chính Vương là người khác, cái mạng nhỏ của Lương Cương tuyệt đối đã không còn. Nhớ tới các huynh đệ đêm qua cùng phụ thân chết đi, Lương Trù có chút may mắn bản thân cùng bọn họ không có cảm tình gì. Cùng thời gian đó, ánh mắt nàng nhìn nam nhân trước mắt trở nên cảnh giác.
Người nam nhân này quyền khuynh thiên hạ, mà nàng đối kháng với hắn chỉ có thể nói là kiến càng đá cây, nàng chỉ có thể dựa vào việc hắn sủng ái, nàng thống hận loại tình thế yếu nhược như vậy nhưng lại chỉ có thể phụ thuộc vào hắn.
Con ngươi rũ xuống, nàng biết hắn đã cho đi, nàng cũng phải có gì đó đáp trả, cho nên thân mình nàng bị hắn đùa bỡn bừa bãi, chung quy bản thân cũng trở thành một đồ vật mà thôi.
“Cũng cảm tạ những năm gần đây Trù Nhi vẫn giống như ngày trước không hề thay đổi.” Từ một khắc hắn yêu nàng đã chú định nàng sẽ bị ăn đến gắt gao.
“Phu quân luôn có thể ép khô giá trị còn sót lại trên người Trù Nhi.” Lời nói của nàng không nhẹ không nặng nhưng lại hung hăng đâm Lương Xước một cái.
“Trù Nhi, chớ chọc vi phu tức giận.” Nàng thực biết cách làm thế nào để chọc trúng chỗ đau của hắn, cũng hiểu được làm thế nào để không thật sự chọc giận hắn.
“Đúng vậy.” nàng ứng thanh.
“Đại điển đăng cơ, nàng đi cùng vi phu.” Lương Xước không có ý tứ dò hỏi, gần như là quyết lệnh, sau một lúc lâu trầm mặc, hắn đi đến bên người Lương Trù đem nàng bế lên, gắt gao ôm ở trong ngực, hắn ở trên đỉnh đầu nàng nói: “Về sau Cương Nhi sẽ ăn ngon ngủ tốt, Trù Nhi đừng ép buộc hắn học tập, cứ để hắn vui sướиɠ lớn lên, có biết hay không?”
Thân mình Lương Trù cứng đờ, trừng lớn mắt ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đây là muốn nàng dưỡng hỏng Cương Nhi? Nhớ tới đệ đệ băng tuyết thông minh kia, bé mới ba tuổi đã có thể đọc sách, hiện giờ lại muốn ăn ngon ngủ tốt mà dưỡng hư!
“Phu quân...” Nàng theo bản năng kháng cự việc làm như vậy.
“Trù Nhi, chẳng lẽ nàng còn muốn đem Cương Nhi bồi dưỡng thành một thế hệ minh quân?” Nếu thật là như thế, hắn nhất định phải trừ bỏ Lương Cương.
“Không có.” Nàng đem tất cả những lời muốn nói đều nuốt vào bụng, nàng luôn muốn nhắc nhở bản thân, người nam nhân này là muốn vấn đỉnh thiên hạ, mặc dù giữa giang sơn và mỹ nhân hắn đã chọn mỹ nhân, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc hắn không cần giang sơn. Tuy rằng Lương Xước không nói ra nhưng nàng cũng hiểu, quyết sách này của hắn làm cấp dưới hắn có bao nhiêu bất mãn, những bất mãn này lại không dám nhằm vào hắn, tất cả đều nhằm vào cái người chủ mẫu là nàng đi.