“Điểm mấu chốt của vi phu chính là, vi phu có thể vẫn mãi là Nhϊếp Chính Vương, nhưng...” Hai tay hắn buộc chặt, chặt đến mức trong nháy mắt Lương Trù cảm thấy hô hấp khó khăn, thanh âm hắn truyền tới trong tai nàng, “Chiếc long ỷ kia cần phải để nhi tử của nàng và ta ngồi.” Hắn có thể không cần ngôi vị hoàng đế nhưng nếu người ngồi trên ngôi vị hoàng đế có cùng huyết thống với hắn, nếu là người đó bò ra từ trong bụng nàng, dù quần thần có phản đối cũng có thể dễ dàng hàng phục.
Hài tử, nàng một chút cũng không muốn!
Lương Xước biết nàng không muốn có hài tử của hắn, việc này nằm trong dự kiến nhưng vẫn làm tâm hắn nhói đau, nếu đối phương không phải Lương Trù hắn cũng sẽ không nhẫn nại như vậy.
“Trù Nhi.” Tay hắn mơn trớn gương mặt nàng, chỉ kêu tên nàng thôi đã khiến cả người nàng lạnh lẽo, hắn ở trước mặt nàng chỉ đang thu liễm vuốt hổ nhưng điều này cũng không thay đổi được việc hắn là lão hổ thật sự, khi tay hắn vươn tới vẫn thập phần có tính uy hϊếp như cũ.
“Nàng có biết vì sao vi phu lại chọn ngày này để thành thân không?” Thanh âm hắn thực ôn nhu nhưng cả người Lương Trù lại nổi da gà.
“Bởi vì là ngày hoàng đạo?” Nàng nỗ lực làm bản thân thoạt nhìn không co quắp như vậy.
“Xác thật đúng thế.” Ngón tay hắn mơn trớn môi nàng, cánh tay ôm eo nàng tăng thêm lực đạo, hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:” Cũng là vì theo ngự y nói, mấy ngày nay là ngày mà Trù Nhi thụ thai tốt nhất, vi phu biết, lúc trước đưa canh dưỡng thai cho nàng đều bị nàng đổ đi, hoa cúc trong cung của nàng nhìn cũng thật tràn đầy dinh dưỡng, lớn lên đặc biệt đẹp mắt.”
Da đầu Lương Trù tê dại, việc nàng đem dược đi tưới hoa Lương Xước cũng biết, rốt cuộc là hắn đã phái bao nhiêu ám vệ ở bên người nàng?
“Ta...” Lương Trù nghĩ muốn nói ra một lí do nào đó nhưng cái gì cũng đều nói không nên lời.
“Hư! Không sao, vi phu biết nàng cũng không muốn gả cho ta, cũng không muốn có hài tử của ta.” Khi hắn nói những lời này thoạt nhìn thì vân đạm phong khinh nhưng nội tâm lại sóng gió mãnh liệt, nữ nhân này a... Tâm tàn nhẫn cũng không phải chỉ tàn nhẫn ngày một ngày hai, hắn cũng đã thành thói quen, dù sao thì nàng cũng trốn không thoát, hắn còn có thời gian cả đời để khiến nàng động tâm.
“……” Lương Trù cũng không cãi lại, lúc này mặc kệ là nàng nói cái gì cũng đều là làm ra vẻ, trong lòng nàng cũng đành thản nhiên vậy.
“Vi phu cảm thấy, nếu đã trở thành phu thê thì cần phải thẳng thắn thành khẩn, có chút lời vi phu phải nói trước, như vậy mới tránh cho Trù Nhi không biết gì.” Hắn hôn má nàng một chút.
“Trù Nhi cũng biết, vi phu thiệt tình yêu nàng cho nên dù Trù Nhi không chịu khống chế cũng không nghe lời vi phu nói, hơn phân nửa vi phu cũng bỏ qua, nhưng có hai điểm rất quan trọng mong Trù Nhi cần phải nhớ rõ, thứ nhất, Trù Nhi thuộc về vi phu, chớ nên nghĩ rời đi hoặc là trong lòng không chuyên tâm. Thứ hai, Trù Nhi cần phải hoài thượng hài tử của ta, nếu lại không ngoan, vi phu sẽ không khách khí, có biết không?”
Hắn nói một chữ lại một chữ cực kì rõ ràng làm da đầu Lương Trù tê dại.
“Trả lời ta.”
“Đã biết.” Người cũng bị ôm chặt ở trong lòng ngực hắn, cho dù nàng có không muốn cũng có thể nói từ không sao?
“Nhưng phu quân, những thứ mà Trù nhi mang theo đều thuộc về Trù Nhi, tiền tài thuộc về phu quân.” Sợ thì sợ, nhưng nàng vẫn có sự kiên trì của mình, nàng vốn chính là người trong bông có kim, cũng không phải người quá dễ bị bắt nạt. Thời điểm nói ra lời này nàng đã chuẩn bị tâm lý thừa nhận hắn giận tím mặt, ai ngờ Lương Xước chỉ nhẹ giọng cười một cái.
“Vi phu sớm biết rằng tính tình Trù Nhi là thế này, cho dù chính miệng đáp ứng vi phu, muốn đem hết thảy giao cho vi phu cũng sẽ cất giấu một ít, không sao! Xem nàng có thể giữ được bao lâu.”
“Chỉ là phu quân, ai có thể bảo đảm Trù Nhi nhất định có thể sinh con đâu?” Hơn nữa ai có thể bảo đảm Lương Xước có thể sinh?
Lương Xước quả thực có thể nghe được những suy nghĩ lẩm bẩm không lễ phép trong lòng Lương Trù, hắn cắn răng nói:” Trù Nhi yên tâm, thái y đã nhìn qua, thân thể vợ chồng chúng ta đều khoẻ mạnh, năng lực sinh dục không có vấn đề.”
“Được rồi, ngoan ngoãn đem thuốc trợ thai uống vào.” Hắn vẫy vẫy tay.
Thị nữ bưng tới một chén thuốc, Lương Trù theo bản năng nhíu mày, dung nhan mỹ lệ chứa u sầu làm miệng Lương Xước căng thẳng nhưng hắn không thể quát nàng, cầm lấy cái thìa, hắn ý bảo nàng ngồi xuống, một muỗng lại một muỗng múc tới miệng nàng.
Thở dài một hơi, Lương Trù vẫn tiếp nhận, nước thuốc tới trong miệng, kỳ quái lại không đắng, Lương Trù kinh ngạc nhìn Lương Xước, liếc mắt một cái.
Lương Xước thở dài:” Biết nàng sợ đắng, dược này một chút cũng đều không đắng.” Hơn nữa còn vô cùng quý giá, vậy mà lại bị nàng cầm đi tưới hoa.
Lương Trù uống thuốc xong cũng không biết trong lòng nên là tư vị gì. Đều nói lòng người không phải cỏ cây, nàng sớm nên bị chân tình của Lương Xước làm cho cảm động nhưng nàng lại vô pháp đem chân tình giao cho hắn, có lẽ nàng thật sự ngay cả cỏ cây cũng không bằng.
“Trù Nhi, mệt mỏi liền ngủ đi.” Hắn biết bản thân lăn lộn nàng mệt mỏi, uống xong thuốc liền ngủ một giấc, cũng làm cho dược phát huy hiệu quả, buổi tối đến lại đóng cửa yêu thương nàng.
Lúc này Lương Trù mới nghĩ đến đôi mắt mình sắp không mở ra được, cũng không cùng hắn nhiều lời, cởi bỏ áo ngoài xong nàng yên lặng chui vào ổ chăn, tìm được một góc độ thoải mái vừa lòng nhắm hai mắt lại. Lương Xước cũng cùng lên giường, bộ dáng nàng nhỏ nhắn làm nửa người dưới của hắn lại bắt đầu cứng rắn nhưng nhớ tới buổi sáng vừa lăn lộn nàng một phen, chung quy vẫn là không đành lòng lại tiếp tục lăn lộn nàng.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng là vô hạn thỏa mãn, dùng ánh mắt miêu tả bộ dáng nàng, hắn rốt cuộc có thể có được nàng, có thể hào phóng nhìn nàng không buông, có thể dựa gần nàng như vậy, nhìn dung nhan nàng bình tĩnh ngủ.