Vào lúc nàng sắp không thở được Lương Xước mới buông nàng ra, nàng thở gấp làm dục sắc trong mắt hắn càng thêm nồng đậm, “Trù Nhi có biết vi phu chờ ngày này đã bao lâu không? Trù Nhi có nửa điểm vui mừng nào không.”
Ở dưới ánh nhìn của hắn, Lương Trù không thể không làm trái tâm ý mình, gật gật đầu, Lương Xước nhìn ra được nàng có lệ, cho dù vậy hắn vẫn thật đáng buồn mà cảm thấy thỏa mãn.
Hắn cúi đầu ngậm hồng anh trước ngực nàng, xúc cảm ấm áp làm đầṳ ѵú chưa được ai khai phá bắt đầu xuất hiện cảm giác, Lương Trù nhịn không được hơi xê dịch thân mình, tay hắn vong tình xoa bóp một bên còn lại, nhũ thịt của nữ tử đã phát dục thành thục ở trong lòng bàn tay hắn, làm hắn vô cùng thỏa mãn.
“Trù Nhi nên gả cho ta sớm một chút.” Hắn không muốn bức bách nàng mới để cho nàng né tránh ba năm, ẩn nhẫn ba năm này, nàng cần phải trả lại toàn bộ cho hắn trong hôm nay.
“Ân. . .” Môi lưỡi hắn dọc theo vυ' đi tới bụng nhỏ bình thản bóng loáng, hắn nhẹ nhàng cắn thịt trên bụng nàng, làm nàng phát ra một tiếng than nhẹ.
Quá gần rồi! Sắp tới phía dưới, Lương Trù theo bản năng muốn khép hai chân lại, nhưng hắn lại đang ở giữa hai chân nàng làm nàng hoàn toàn không có biện pháp né tránh.
Thân mình nàng thực mềm mại, hắn đem chân nàng mở rộng ra, cơ hồ tạo thành một chữ hình, hắn làm càn thưởng thức phong cảnh trước mắt.
“Đừng nhìn! Cầu chàng đừng nhìn!” Nàng mềm giọng xin tha chỉ làm hắn càng thêm hưng phấn.
“Hết thảy Trù Nhi đều là của vi phu, có cái gì mà không thể xem?” Lông mao hạ thân nàng vì chuẩn bị cho đại hôn mà trải qua tu bổ, thoạt nhìn thập phần đáng yêu, hai mảnh âm môi bởi vì hắn đâm chọc tàn nhẫn đêm qua mà có chút sưng đỏ.
Hắn vươn ngón tay ra, trìu mến vuốt ve, chỗ đó một mảnh khô cạn làm hắn có chút thất vọng, “Vi phu rất muốn Trù Nhi, Trù Nhi liền nhẫn tâm như vậy, một chút cũng không muốn vi phu.”
Từ khẽ chạm đến nặng nề xoa bóp, hạ thân nàng đã chịu kinh hách, hơi co rút lại một chút, tuấn nhan của hắn nhiễm vui mừng, đối với việc nam nữ, hắn vô cùng có hứng thú, đáng tiếc nàng lại không muốn bồi hắn nghiên cứu, hắn lại chỉ muốn tìm nàng bổ sung kiến thức.
Đẩy ra hai mảnh hoa môi thẹn thùng kia, hắn mê mẩn nhìn màu sắc phấn hồng bên trong, hơn nữa còn tìm được viên trân châu phấn hồng giấu ở bên trong.
“Đừng! Chớ có sờ!” Thanh âm nàng ý cầu xin càng nhiều.
“Điều này giữa phu thê là thực bình thường.” Hắn lôi kéo tay nàng, làm tay nàng đặt lên vật nóng rực kia.
“A!” Xúc cảm nóng rực quỷ dị kia làm Lương Trù sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng muốn lấy tay ra, Lương Xước lại rất kiên trì lôi kéo tay nàng, trên dưới dao động một thời gian mới buông tha nàng.
Hắn rất thích chạm đến nàng, cũng rất thích bị nàng chạm đến, cho dù là dùng thủ đoạn cường ngạnh cũng được, bọn họ nhất định phải ở bên nhau.
“Ô ô!” Ngón tay hắn một lần lại một lần lướt qua châu hạch mẫn cảm kia, rốt cuộc mang cho nàng cảm xúc khác thường, vừa có chút đau, lại thập phần vui sướиɠ, nàng rầm rì, làm Lương Xước càng ngày càng hưng phấn.
Một người nam nhân có thể vì nữ nhân mà chờ đợi nhiều năm như vậy cũng coi như là chấp niệm, lúc này nếu không phải hắn trực tiếp hướng lão Lương hoàng kia tạo áp lực chỉ sợ sẽ phải chờ đợi đến vô tận.
Cái tiểu yêu tinh nhẫn tâm này, nghĩ nghĩ, động tác ma nghiền của hắn càng nhanh hơn, bên trong hoa huyệt bắt đầu tiết ra hoa dịch, làm ướt ngón tay hắn.
“Ướt rồi! Trù Nhi có phải cũng muốn hay không?” Đùi kiện thạc nóng rực của hắn thập phần lớn, cứ như vậy đè nặng phần đùi trong của nàng, nàng đã quẫn bách đến mặt đỏ bừng, hắn cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho nàng.
Đầu ngón tay hắn thử đặt ở hoa huyệt khẩu.
“Không! Không cần!” Nàng lắc đầu, bất quá lần này hắn cũng sẽ không dừng lại.
“Trù Nhi, vi phu không muốn lại nghe thấy nàng cự tuyệt vi phu.” Thanh âm hắn trầm thấp vài phần, lý trí Lương Trù liền thanh tỉnh vài phần.
Người nam nhân trước mắt này đảo tay cũng có thể gây nên sóng to gió lớn, mà thứ nàng cùng đệ đệ có thể dựa vào cũng chỉ có tình yêu thương cùng bao dung của hắn dành cho nàng.
Nàng cắn chặt môi dưới, chịu đựng không mở miệng, khóe mắt lại xuất hiện nước mắt. Lương Xước bức bách bản thân không để lộ ra bộ dáng yếu mềm, trên dưới nàng đều đã là người của hắn, hắn không cần phải nhẫn nại.
Ngón tay hắn tiến vào huyệt đạo khẩn trí kia, bị ấm áp ướŧ áŧ vây quanh, hắn trước sau câu lộng, ngón cái còn không ngừng qua lại, vỗ về chơi đùa hoa hạch mẫn cảm kia.
“Ân. . .” Nàng nhịn không được vặn vẹo vòng eo, du͙© vọиɠ xa lạ tập kích mà đến, thân mình nàng khát vọng càng nhiều mà lý trí nàng lại dần dần bị ăn mòn.
“Trù Nhi thật ướt! Rất muốn vi phu cho nàng có phải hay không?” Hắn lại để vào một lóng tay, nghiêm túc quan sát biểu tình trên mặt Lương Trù, theo ngón tay hắn câu lộng, khẽ đào móc nếp nhăn thẹn thùng kia, mang đến cho nàng một đợt lại một đợt khuây khoả, rốt cuộc, nàng bị đẩy đến cực hạn.
“A...” Hoa huyệt nàng không nhịn được mà run rẩy, hung hăng hấp thụ ngón hắn tay, Lương Xước vừa lòng mà cười, rút ngón tay ra, động thân thâm nhập.
Vật nam tính lần thứ hai bị nơi nữ tính mềm mại bao lấy, hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. “Trù Nhi thật tốt, toàn bộ đều giao cho ta đi.” Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nàng, thân mình nàng cong lên, tuyết nhũ mềm mại dán lên cơ ngực cứng rắn của hắn.
Hắn gắt gao ôm Lương Trù, nửa người dưới bắt đầu trừu động, động tác của hắn có chút trúc trắc nhưng giao hoan là bản năng trời sinh của nam nhân, hắn trừu động càng ngày càng thông thuận, mỗi một chút đều mang đến cảm quan kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, mỗi một chút đều mạnh mẽ thao lộng đến hoa tâm mẫn cảm của nàng, kích cỡ của hắn rất lớn, huyệt khẩu nhỏ xinh của nàng gian nan phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ hắn, mỗi một chút rút ra cắm vào đều làm mị thịt màu hồng phấn bị kéo theo, hai mảnh âm môi đáng yêu kia bị chống đến cực hạn, mỗi một lần trừu động đều bị gắt gao cắm vào, thân hình thiếu nữ mới nếm mùi vị tìиɧ ɖu͙© vô cùng động lòng người.
“A. . .” Lương Trù nhịn không được yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng, “Thật trướng a! Chàng mau lui ra ngoài! Cầu xin chàng!” Khóe mắt nàng rưng rưng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương rồi lại đáng yêu như thế.
“Rõ ràng kẹp chặt như vậy, muốn như vậy, vật nhỏ khẩu thị tâm phi.” Hắn không để ý tới một tiếng lại một tiếng kiều mị cầu xin của nàng, ngược lại lại làm hắn càng thêm hưng phấn, động tác dưới thân càng ngày càng kịch liệt.
“A a. . . A a. . .” Lương Trù kêu khóc càng lúc càng lớn, căn côn ŧᏂịŧ thô to của hắn một lần lại một lần không góc chết đảo qua mỗi một tấc mị thịt trong hoa huyệt nàng, mang cho nàng nhiều khoái ý.
Kɧoáı ©ảʍ như núi non trùng điệp chồng chất, móng tay nàng cắm sâu vào sau lưng hắn, hắn lại phảng phất như chưa hề phát giác, một tia đau đớn kia ngược lại lại làm cả người hắn sảng khoái, hưng phấn.
“Ân...” Kɧoáı ©ảʍ như tia chớp đánh úp lại, suy nghĩ trong đầu Lương Trù bị đánh gãy, chỉ còn lại có du͙© vọиɠ nguyên thủy, hoa huyệt nàng kịch liệt co rút.
“Trù Nhi là đang sảng khoái!” Đối với Lương Xước mà nói, giờ khắc này so với thời điểm đột phá tầng lá mỏng kia thì có ý nghĩa hơn nhiều, đây là lần đầu tiên hắn lấy lòng Trù Nhi, cũng là lần đầu tiên Trù Nhi động tình đối với việc nam nữ.
“A...” Thanh âm yêu kiều rêи ɾỉ liên miên không dứt, khi nàng cao trào, Lương Xước cũng không gián đoạn va chạm mãnh liệt, sau khi mãnh thao mấy chục lần, hắn gầm nhẹ một tiếng, tinh quan mở rộng, đem tất cả dương tinh bắn sâu vào tử ©υиɠ nàng, khát vọng có thể ở trong cơ thể nàng dựng dục ra kết tinh tình yêu chỉ thuộc về hai người.