Ba năm trước, khi nàng vừa mới tròn mười lăm Khiết Đan yêu cầu hòa thân, phụ hoàng không chút nghĩ ngợi đem Lương Trù không được sủng ái nhất gả cho Khiết Đan vương đã gần năm mươi, đội ngũ đưa thân của nàng ở trên đường gặp quân đội Khiết Đan đại bại dưới tay Lương Xước đang bỏ chạy, khi đó đội ngũ đưa thân của nàng lọt vào công kích của sa tặc, đã gần như toàn diệt.
Lương Xước xốc lên rèm cửa xe ngựa nói với nàng: “Khiết Đan vương đã bị thần tru sát, thỉnh Đế Cơ theo thần hồi triều!”
Vì thế nàng bình an trở lại kinh thành, tiếp tục làm Bát Đế Cơ, khi đó, hắn mang theo đại quân hồi kinh, vốn tưởng rằng hắn muốn phát động cung biến, ai ngờ, hắn chỉ yêu cầu chức vị Phiêu Kị đại tướng quân, hơn nữa còn yêu cầu khôi phục thân phận Vinh Vương được tiếp truyền từ phụ thân. Trừ cái này ra, hắn không có động tĩnh nào quá lớn, trải qua một năm như thế, hoàng đế “bệnh”, hắn cũng từ Vinh Vương trở thành Nhϊếp Chính Vương, mấy năm gần đây ở dưới đao to búa lớn của hắn, chính trị Lương Quốc thanh minh, tứ hải thái bình, tiếng hô Nhϊếp Chính Vương càng ngày càng cao.
****
Ban ngày, Hắc Khải quân quân dung chỉnh tề, đến hoàng thành nghênh đón chủ mẫu của bọn họ; đêm tối, Hắc Khải quân thanh thế to lớn, đến hoàng thành thay chủ tử lấy lại công đạo.
Cửa thành không đến ba khắc đã bị nội ứng mở ra, một hồi tinh phong huyết vũ nhấc lên bên trong hoàng thành, ngoài thành bá tánh cũng không để ý, bọn họ chỉ để ý ngày mai khi tỉnh lại, chấp chính vương triều vẫn là Nhϊếp Chính Vương là được.
Đêm hôm đó, sau khi Lương hoàng đế chiếu cáo tội mình, thắt cổ tự vẫn, trước đó, Lương hoàng đế ban rượu độc cho các vị hoàng tử, chỉ lưu lại Thập tứ hoàng tử Lương Cương, hơn nữa còn nhường ngôi cho Lương Cương, lập thánh chỉ cho Lương Xước nhϊếp chính. Mà Lương Cương cũng chỉ là một tiểu hài tử mới bốn tuổi.
Lương Cương sinh ra cũng là một chuyện hết sức vi diệu, thân mẫu của Lương Trù thời trẻ thất sủng, đấu đá hậu cung bất thành bị đánh vào lãnh cung, Lương Trù cũng đi theo nương vào lãnh cung sinh sống một thời gian, lúc sau vì nàng bị chọn đi hòa thân, để an ủi mẹ con các nàng, mẫu thân của Lương Trù được đưa ra khỏi lãnh cung.
Mẫu thân Lương Trù vốn là một mỹ nhân, sau khi ra khỏi lãnh cung, không ngoài ý tiếp tục thừa sủng thánh ân liền có mang Lương Cương, không nghĩ tới bà sinh đẻ khó khăn cứ như thế mà buông tay nhân gian.
Vì thế Lương Trù có thêm một đệ đệ ruột thịt, sau khi Lương Xước hồi triều đối với nàng dị thường chiếu cố, trong mấy năm hắn chấp chính, nàng cùng Lương Cương được chiếu cố thập phần thoả đáng.
Một đêm tinh phong huyết vũ đi qua, người Lương Quốc rốt cuộc cũng hiểu được Nhϊếp Chính Vương yêu Nhϊếp Chính Vương phi đến nhường nào.
Giữa giang sơn và mỹ nhân, lần thứ hai hắn lại lựa chọn mỹ nhân, vì mỹ nhân, hắn cam tâm tình nguyện đứng dưới một đứa nhỏ chỉ mới bốn tuổi.
Một đêm này, Lương Trù thấp thỏm bất an, dưới sự hầu hạ của thị tì không quen biết, nàng rửa sạch thân mình, thay trung y sạch sẽ, nằm ở trên giường lại không ngủ được, trong đầu đều là sự tình phát sinh ngày hôm nay, hình ảnh hai nha hoàn hồi môn ở trước mặt nàng bị độc chết luôn không vứt đi được. Thiên gia vô tình, nàng đã có cảm thụ sâu sắc nhưng nàng làm sao cũng không thể nghĩ ra được hai nha hoàn kia của nàng lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế, những năm gần đây các nàng ấy đi theo nàng sống cũng không tệ.
Nàng lại nghĩ tới ước định giữa mình cùng Lương Xước, không tự chủ được cắn môi dưới, cảm thấy bản thân thật là suy nghĩ thiếu chu đáo nhưng hiện giờ lại không có tự tin đánh vỡ hứa hẹn của mình, trong thiên hạ này ai dám ở trước mặt Nhϊếp Chính Vương thất tín?
Nàng vẫn luôn nghĩ không ra vì sao nam nhân kia lại có chấp niệm đối với mình như thế, chấp niệm như vậy đối với nàng mà nói, đến cùng là hạnh hay là bất hạnh?
Ít nhất nhìn hoàn cảnh trước mắt, xem như là may mắn đi, năm đó nếu không có hắn ra tay tương trợ nàng sẽ chết trên tay sa phỉ, có lẽ sẽ chết thực bất bình.
Nàng biết mình nên cảm kích hắn, ái mộ hắn, thậm chí chủ động lấy thân báo cũng không quá phận, nhưng khi cặp mắt kia của hắn nhìn chằm chằm nàng, luôn làm cho nàng sợ hãi.
Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển không ngừng, một đêm này nàng cũng không thể ngủ, cứ như vậy mở to hai mắt chờ tới bình minh, cho đến khi có một trận thanh âm hỗn độn lọt vài tai nàng, nàng chậm rãi ngồi dậy, hai mắt bởi vì không ngủ mà sưng vù, bên trong có một tia mờ mịt.
Cặp mắt mờ mịt kia ở thời điểm nhìn thấy nam nhân tiến vào phòng mới hơi nheo mắt ngắm nhìn, sau đó trên mặt nàng xuất hiện hoảng loạn không thể che giấu.
Lòng Lương Xước tràn đầy vui mừng, sau khi hồi phủ liền tắm gội thay quần áo trước, tẩy rửa một thân đầy mùi máu, chuyện đầu tiên mà hắn nghĩ đến sau đó chính là đi gặp Lương Trù, trên mặt Lương Trù có sự kinh hoảng làm tâm hắn thắt chặt, nhưng hắn vẫn đi nhanh về phía nàng.
Lương Trù nắm chăn, dùng một loại biểu tình bất an nhìn hắn, “Nhϊếp Chính Vương. . .”
Lương Xước nheo mắt lại, “Ta là ai?”
“Phu quân. . .” Thanh âm nàng rất nhỏ, nếu không cẩn thận nghe căn bản nghe không rõ.
“Ngày Lương Cương đăng cơ đại điển đã được định, vi phu đã đạt thành yêu cầu của nàng, nàng hẳn là nên thực hiện hứa hẹn của mình?” Hắn bắt được hàm dưới của nàng, bức nàng nhìn thẳng vào ánh mắt mình.
Tâm cơ hồ bị nhấc lên tới cổ họng, Lương Trù phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập của mình, sau một lúc lâu nàng mới đáp lại, “Đều nghe phu quân phân phó.”
“Giúp vi phu cởϊ áσ, sau đó đem quần áo cởi ra, một kiện cũng không được thừa.” Hắn ra lệnh.
Hắn có thể cảm nhận được tay nhỏ của nàng đang run rẩy nhưng cũng thập phần kiên định, hắn tức giận nàng yêu thương thân đệ nhưng cũng may mắn khi có phần yêu thương này để hắn có thể có tự tin đem nàng lưu lại bên người.
Y phục của hắn ở tay nhỏ nàng, một kiện lại một kiện bị cởi ra đặt ở mép giường, ngực tinh tráng thường ngày bị tay nhỏ nàng mơn trớn, giữa háng đã dâng trào, mà hắn cũng không chút nào tính toán che lấp, thời điểm chỉ còn lại một cái quần, nàng hít sâu một hơi, giải khai lưng quần hắn, khi côn ŧᏂịŧ bắn ra, hung hăng cương cứng, làm nàng không tự chủ được co rúm lại một chút, hạ thể ẩn ẩn phát đau, đau đớn đêm qua liên tục hiện lên trong trí óc.
Nàng run rẩy đến lợi hại hơn, sau khi một kiện lại một kiện quần áo của nàng được cởi ra, nàng rốt cuộc giống như hài tử mới sinh, trần trụi ngồi ở trước người hắn, một tay nàng mất tự nhiên vây quanh ngực, một tay e lệ đặt ở vị trí bí ẩn kia, hai chân kẹp đến gắt gao, đôi mắt nàng hơi rũ xuống, nhìn như đang đối mặt với vận mệnh của mình, chỉ là trong ánh mắt loáng thoáng một tia quật cường để Lương Xước biết nàng không có thật sự thần phục hắn.
Tuy rằng Lương Trù thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược nhưng trên thực tế phi thường quật cường, hắn hiểu rất rõ tính cách của nàng.
Hắn cũng sẽ không bởi vì nàng không tình nguyện mà buông tha nàng, hắn đã ngủ đông lâu lắm rồi không có biện pháp lại nhẫn nại thêm nửa khắc nào nữa.
“Lại đây!” Hắn vươn tay, ý bảo nàng tiến vào l*иg ngực hắn.
Lương Trù tuy là không tình nguyện cũng không dám cự tuyệt, nàng chậm rì rì mà đến gần hắn, lại bị hắn trực tiếp kéo vào trong lòng ngực. Bị Lương Xước ôm vào lòng, hắn cảm nhận được toàn thân Lương Trù hơi hơi phát run.
“Trù Nhi, ta yêu nàng.” Hắn tuyên cáo, khí phách mà nhu tình, hắn ở bên tai nàng than thở, “Thực yêu.” Hắn nói, “Trù Nhi, nàng muốn cái gì, vi phu đều có thể cho nàng, chỉ là đừng nghĩ đến việc rời bỏ vi phu, Trù Nhi, từ đầu đến chân nàng đều là của vi phu.”
Đúng rồi! Chính là thái độ này, Lương Trù không thể tiếp thu nhất chính là loại tình yêu khiến người ta hít thở không thông này.
Lương Xước từ trước đã đối với nàng biểu lộ ra loại du͙© vọиɠ chiếm hữu này, dẫn tới việc nàng trở thành gái lỡ thì mười tám tuổi, trong khoảng thời gian này, không có bất luận kẻ nào dám cùng nàng cầu thân, cũng bởi vì du͙© vọиɠ chiếm hữu của Lương Xước đối với nàng không phân biệt nam nữ, cho nên, nàng ở trong toàn bộ hoàng thành không có nửa người bằng hữu, căn cứ theo cách nói của Lương Xước, nàng chỉ cần một mình hắn làm bằng hữu là đủ!
“. . .” Cứ như thế, một phen thổ lộ vẫn như cũ không được Lương Trù đáp lại, nội tâm Lương Xước thật sự có chút bị nhục nhã, hắn là Nhϊếp Chính Vương hô mưa gọi gió, cố tình ở trên người nữ nhân này liên tiếp bị vả mặt.
Lương Xước đem Lương Trù đè ở trên giường, hung hăng mà hôn lên đôi môi hồng diễm của nàng, đôi tay bắt đầu không quy củ ở trên ngọc thể du đãng.
Lương Trù nhắm mắt lại, nhận mệnh, nàng còn có thể làm gì khác sao?