*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ông ngoại bà ngoại!" Qua Qua đi vào sân nhà ông bà ngoại liền la to.
Ngô Thải Phượng nghe thấy cháu ngoại gái kêu to, bèn ra tới nhà chính, "Này sao lại để Qua Qua xách 2 chuỗi như vậy chứ? Cháu nó còn nhỏ như vậy, Qua Qua, ông ngoại con ra ngoài mua củ cải rồi, không ở nhà."
"Mẹ, không cho Qua Qua xách, còn để cho con xách à?" Từ Hương Quyên nói rồi nhìn nhìn tay áo Ngưu Ngưu, xác nhận đôi bàn tay nhỏ đã giấu trong tay áo mới đi vào nhà chính.
Qua Qua cũng không cần bà ngoại hỗ trợ xách cho, chính bé xách vào phòng bếp nhà bà ngoại luôn.
Ngô Thải Phượng đi theo cháu ngoại gái vào phòng bếp đằng sau, "Qua Qua, mấy cái đó đều là bánh chưng gì vậy?"
Qua Qua không nâng lên bệ bếp được, bèn đưa bánh chưng cho bà ngoại, chỉ vào bánh chưng với cách buộc bất đồng, "Đây là đậu, đây là táo, đây là chân giò hun khói."
Số lượng mứt táo với chân giò hun khói không nhiều lắm, buộc thành một chuỗi, cách buộc dây bất đồng.
Sau khi xác nhận đều là bánh chưng gì rồi, Ngô Thải Phượng bỏ bánh chưng vào ngăn tủ, dẫn Qua Qua đến nhà chính.
Từ Hương Quyên đã đang bóc đậu phộng ở nhà chính rồi, cô bóc đậu phộng không phải dùng để ăn, mà tính để buổi tối dùng để xào gà Cung Bảo*, trong nhà có thịt đùi gà, mẹ cô cũng không biết đã cất mấy ngày, tối nay nên ăn rồi.
*: món gà này là món ăn khá nổi của người Hoa, được tẩm ướp đậm đà, xào với đậu phộng hoặc hạt điều rang. (thông tin lấy từ trang giavihanhphuc.com, mình sẽ để hình phía dưới nhé)
Lúc này đã gần tới trưa rồi, cơm trưa tùy tiện đối phó lấy, buổi tối lại ăn ngon chút, cũng gọi ba nó qua ăn cơm luôn.
Bởi vì còn bế Ngưu Ngưu, nên tốc độ bóc đậu phộng của cô chậm, đơn giản thấy không phải ăn vào bữa trưa, buổi chiều cũng có thể tiếp tục bóc.
Qua Qua vào nhà chính, thấy đậu phộng, "Mẹ, con muốn ăn."
Từ Hương Quyên đưa một hạt đậu phộng béo đã chà đi lớp vỏ lụa đỏ đến bên miệng con gái, "Không thể ăn nhiều, ăn nhiều thì buổi tối muốn đã không còn, mẹ còn phải nấu ăn, Qua Qua bóc giúp mẹ."
Qua Qua có nhiệt tình dị thường với đồ ăn, ăn đậu phộng mẹ đưa đến bên miệng, lập tức duỗi tay bốc đậu phộng rồi bóc đậu phộng.
Ngưu Ngưu nhìn chị gái ăn đậu phộng, bé cũng muốn ăn, bèn há mồm a a vài tiếng.
Ngưu Ngưu đến giờ đã là đại bảo bảo 5 tháng rồi, không phải một cái nắm nhỏ nho nhỏ nữa, mà là một nắm nho nhỏ, tóm lại là lớn một chút, hiện tại có thể cho Ngưu Ngưu thêm đồ ăn phụ, nhưng cô nghĩ chờ gần tháng thêm nữa mới được.
Ngưu Ngưu còn chưa biết nói, nhưng trên bàn cơm này sữa bột đã chẳng có thể thỏa mãn bé con nữa, thấy ba mẹ với chị gái ăn cơm, nhóc đều phải há mồm hoặc là phất tay tỏ vẻ chính mình cũng muốn ăn.
Từ Hương Quyên hơi dỗ dành chút, Ngưu Ngưu vẫn sẽ tiếp tục uống sữa bột.
"Bóc như vậy chẳng biết phải bóc tới khi nào." Ngô Thải Phượng thấy con gái với cháu ngoại gái một đứa thì chậm rì rì bóc, một đứa thì chậm rì rì vừa bóc vừa ăn, chẳng biết khi nào mới tới nơi.
Vì phòng ngừa Qua Qua không khống chế được mình mà muốn ăn, Từ Hương Quyên quy định con bé bóc 10 củ ăn 1 củ.
Qua Qua thật sự bóc 10 củ ăn 1 củ, trong 1 củ đậu phộng có đôi khi là 2 hạt đậu phộng, có đôi khi là 3 hạt, Qua Qua chọn củ đậu phộng béo nhất ăn luôn, sau đó tiếp tục bóc.
Từ Căn Sinh mới sáng sớm đã ra ngoài mua khoai tây với củ cải trắng, hôm nay bên ngoài có máy kéo chuyên môn bán 2 loại này, bán rẻ nữa, lúc mua mấy cái đó, chỗ tốt của xe ba bánh liền phô bày ra đây.
Tối hôm qua xe ba bánh đã được Chu Trình Ninh đưa đi cho ba vợ, hiện tại anh đã có xe đạp đạp đi làm.
Mùa đông gió lạnh quất trên mặt đau đớn, Chu Trình Ninh lại là đạp xe đạp đi làm, Từ Hương Quyên nghĩ mọi cách chống lạnh giúp anh, khăn quàng cổ, mũ bông rồi bao tay, còn tốt mũ bông che lỗ tai, bằng không còn phải làm đồ che tai.
Chỗ bọn họ cũng không có mũ bảo hiểm mà bán, mặt không cản được, cô mua cao mỡ ngỗng cho anh, bảo anh thoa lên mặt khi ra cửa, đỡ cho mặt bị gió thổi đến nứt nẻ.
Từ Căn Sinh đạp ba bánh về trước giờ cơm trưa, cùng về với ông còn có 2 vợ chồng Từ Kiến Sinh.
Từ Kiến Sinh chính là chú út của Từ Hương Quyên, 2 vợ chồng này vừa tiến vào, rất mau, Ngô Thải Phượng đã lạnh mặt xuống, nhìn cũng chả muốn liếc nhìn hai vợ chồng này một cái.
Từ Hương Quyên chẳng có bao nhiêu biểu tình, bóc đậu phộng, rồi thuận đường giám sát Qua Qua bóc đậu phộng, đề phòng con bé ăn vụng.
Từ Kiến Sinh với Trịnh Hồng Quế chẳng ngờ tới Từ Hương Quyên cũng ở đây, lời muốn nói ngay mặt anh trai chị dâu, lập tức nuốt vào trong bụng.
Gần nhất không thấy nó tới đây, cho rằng hôm nay nó không ở đây.
Nhân lúc còn sớm đi mua củ cải tiện đường trở về, Từ Kiến Sinh với Trịnh Hồng Quế còn muốn tìm anh cả vay tiền.
Về phần khi nào trả ấy à, không có cái chuẩn nào cả.
Nếu cháu gái ở nhà, vợ chồng Từ Kiến Sinh cũng chưa nói vài câu đã đi mất rồi.
Từ Căn Sinh bốc một nắm hạt dưa, bắt đầu cắn hạt dưa, thuận tiện nói hơn một xe củ cải khoai tây đều sắp bị bán hết rồi, ông đã đoạt bao nhiêu.
"Ba, chú út với thím út nói gì với ba rồi?" Từ Hương Quyên nghe ba mình nói một lúc lâu rồi, mới hỏi chuyện chú út với thím út.
Chắc chắn lại là vay tiền, mỗi lúc đến gần cuối năm đều phải mượn số tiền lớn rồi lại chẳng trả, ngày thường cũng sẽ mượn chút tiền trinh, phiền phức thật luôn.
Từ Căn Sinh: "Chưa nói gì, mua củ cải tiện đường gặp được."
Quan sát biểu tình của ba cô, xem ra thật là còn chưa kịp nói, "Ba, nếu là vay tiền ba đừng có cho mượn, năm nay nhà con tiêu dùng lớn, vừa là ba bánh lại là xe đạp, sang nửa đầu năm sau Qua Qua còn phải đi nhà trẻ nữa, tiền cứ lưu trữ đó cho con."
Có lẽ người khác nói lời này, còn cảm thấy nếu nói như vậy với ba mẹ, mặt mũi đâu?
Nhưng con gái ruột nhà mình nói, Từ Căn Sinh thật đúng là không cảm thấy không đúng, theo lý thường nên là vậy, "Qua Qua muốn đi nhà trẻ?"
"Đúng! Mẹ nói bữa trưa cũng ăn ở nhà trẻ." Gần đây Qua Qua thường xuyên nghe mẹ nói về nhà trẻ, dần dà cũng nhớ kỹ cách nói nhà trẻ, nghe ông ngoại hỏi, bèn đoạt đáp.
Ngô Thải Phượng nghe vậy, "Học hành ấy phải phí chút tiền, ông đừng có đầu óc choáng váng đáp ứng cái gì mà vay tiền, không có tiền, giữ đó cho con gái cháu ngoại, Qua Qua cũng đi nhà trẻ rồi, Ngưu Ngưu không được mấy năm cũng phải đi, tiêu dùng lớn."
Ý tưởng của Ngô Thải Phượng là, tiền nhà bà, dựa vào cái gì mà cho đồ bạch nhãn lang vô tâm vô phế? Đương nhiên là giữ lại cho con gái.
Cảm tình với em trai của Từ Căn Sinh cũng sớm đã bị mài cho chẳng còn, rốt cuộc là người từng sống cuộc sống nghèo khổ, biết tiền quan trọng cỡ nào, nghe con gái nói, "Ba biết, sẽ không đồng ý, tiền nhà ta cũng không phải gió lớn thổi tới."
Từ Hương Quyên: "Ba biết là tốt rồi."
"Ông ngoại biết là tốt rồi." Qua Qua học vẹt.
Ngưu Ngưu cũng a a hai tiếng phối hợp với mẹ và chị.
Qua Qua với Ngưu Ngưu gián đoạn một phen này, ấy lại làm mấy người lớn cười ra, đây là hai tiểu bảo bối.
Đã tiêm dự phòng rồi nên Từ Hương Quyên không hề nói gì nữa, tiếp tục bóc đậu phộng.
Giữa trưa ăn bánh chưng với mì sợi, Từ Căn Sinh ăn xong cơm trưa thì đi ngủ trưa, nửa buổi chiều còn muốn đi xem người ta câu cá sông.
Buổi chiều Từ Hương Quyên không bóc đậu phộng nữa, Qua Qua còn đang tích cực vừa bóc vừa ăn, cũng mệt cho cái tay vừa nhỏ vừa ngốc, bóc lao lực hơn người lớn rất nhiều, bằng không thì không biết sẽ ăn bao nhiêu đậu phộng nữa.
Cô mang theo Ngưu Ngưu với Qua Qua ngủ trong phòng ngủ của mình một giấc, tuy cô ở nhà bên ngoài, nhưng phòng ở nhà mẹ đẻ vẫn luôn giữ đó, hơn nữa chiếu cố tới cô thường thường tới đây, mẹ cô đều sẽ trải sẵn giường nệm.
Tỉnh ngủ rồi người tinh thần lên, Từ Hương Quyên tám nhảm với mẹ nhà mình.
Tới lúc Qua Qua tỉnh ngủ đi bóc đậu phộng, bóc đợt thứ hai 10 củ đậu phộng, ăn đến viên đậu phộng thứ 2 ấy, ba người phụ nữ tới trong nhà xuyến môn*, một người trong đó là Trịnh Hồng Quế, thím út của Từ Hương Quyên.
*: đây là chỉ ý nói đi thăm hỏi, nhưng không trang trọng quá nhé, giống như khi bạn đang chán thì có thể đi nhà hàng xóm chuyện trò vậy đó, tính chất nó như vậy đó.
Hai người phụ nữ khác trên mặt mang thần sắc hơi xấu hổ, này đây vừa vặn tới cửa đυ.ng phải em dâu Thải Phượng, liền cùng vào đây, nhưng 2 người mấy bà cũng đều biết rõ ràng chuyện Thải Phượng chẳng hợp cạ với cô em dâu này trong lòng.
Hai người phụ nữ vốn muốn nói chuyện mua hàng tết với Ngô Thải Phượng, nhưng Trịnh Hồng Quế ở đây, mấy bà không tiện nhắc đề tài này, rốt cuộc mua hàng tết ắt phải dùng tiền mua, mà nhắc tới tiền, mẫn cảm cỡ nào chứ, đặc biệt là mỗi năm vào lúc này Ngô Thải Phượng đều sẽ châm chọc oán giận cả nhà em dâu bà ấy một trận với các bà.
Trịnh Hồng Quế mượn tiền đông một nhà tây một hộ, mấy bà đều biết hết cả.
Ngô Thải Phượng với 2 bà chị em này tám mấy cái khác, Trịnh Hồng Quế cũng thường thường chen vào mấy lời, vào lúc mọi người không biết nên nói cái gì, bà ta nhắc tới vợ Vương Cường.
Nói là bữa nay vợ Vương Cường tới nhà cô cả cô ta ở, muốn ly hôn kìa.
Lúc này, ở nông thôn, ly hôn chính là 1 chuyện lớn, hiện tại Ngô Thải Phượng vừa nghe tới Vương Cường là trong lòng không thoải mái, chẳng có hứng thú với vợ Vương Cường, đặc biệt là con gái ở đây, liền không có phản ứng mấy câu, nhưng thật ra là hai bà bạn già kia lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với vợ Vương Cường, có hàn huyên vài câu.
Vợ Vương Cường họ Từ, ở thôn bọn họ họ Từ là họ lớn, ba mẹ Vương Cường là 30-40 năm trước mới tới, từ khi 2 đứa con trai làm giàu mới thành phú hộ trong thôn.
Thôn Mao Đổng là thôn lớn, đồng ruộng nhiều, nhà của Từ Hương Quyên với ba mẹ ở đầu phía đông nhất của thôn, hộ gia đình khá phân tán, cô cả vợ Vương Cường ở ngay chỗ này, còn nhà Vương Cường cách bên này khá xa.
Khó trách sáng hôm nay thấy vợ Vương Cường.
Trịnh Hồng Quế liền hỏi thăm ra được cả chuyện vợ Vương Cường để con gái ở nhà mẹ đẻ nữa.
Qua Qua không có lắm lời như ngày thường vậy, mà đang yên lặng bóc đậu phộng với ăn đậu phộng.
Qua Qua yên lặng bóc đậu phộng cũng nằm thôi cũng trúng đạn, mọi người nghe thấy Trịnh Hồng Quế hỏi Qua Qua, "Qua Qua, nếu ba mẹ con ly hôn, con ở với ai?"
Loại vui đùa này mấy người lớn nghe mà sắc mặt đều phải thay đổi, đặc biệt khi người mẹ trong đương sự ba mẹ còn ở đây.
"Miệng cũng không có giữ cửa, ly hôn gì mà ly hôn, sao mày không hỏi cháu ngoại mày ba mẹ nó ly hôn nó ở với ai?" Hiện tại Ngô Thải Phượng nhịn không được, lập tức phun.
Thật ra thì trước kia người trong thôn chưa từng nghe qua có ai "ly hôn", rất nhiều nhà cũng chưa có giấy hôn thú đâu, ly hôn là cái từ mới mẻ, nhưng sau khi biết có người muốn ly hôn, lại làm ra cái bảng xếp hạng ly hôn, trừ bỏ nhà Vương Cường, thì chính là nhà Từ Hương Quyên xếp đệ nhất.
Nhà Vương Cường là Vương Cường đánh chửi vợ, nhà Từ Hương Quyên là Từ Hương Quyên đánh chửi chồng.
Dù sao Vương Cường với Từ Hương Quyên là nhân vật "ác danh rõ ràng" trong thế hệ hai mươi mấy tuổi này ở trong thôn.
Vương Cường là thanh danh xấu thật sự, còn Từ Hương Quyên đa số vẫn là bị lời đồn làm hư thanh danh.
Qua Qua vốn đang muốn hỏi ly hôn là cái gì, nhưng thấy bà ngoại tức giận như vậy, bèn bảo trì trầm mặc, tiếp tục bóc đậu phộng.
Ầy, người lớn thật là làm trẻ con không hiểu nổi.
Trịnh Hồng Quế vẫn cứ không bỏ qua, một hai muốn nghe được đáp án từ trong miệng đứa bé, "Đây không phải nói giỡn sao, chị dâu cả gấp gáp gì, Qua Qua thích ba hay là mẹ?"
Qua Qua không để ý đến, tiếp tục bóc đậu phộng.
Qua Qua bóc đậu phộng ở trong mắt Trịnh Hồng Quế ấy à, hoàn toàn là một công nhân khổ sai nhỏ, "Tuy nói con gái gả chồng như nước đổ đi, nhưng thế cũng không thể có con trai rồi bắt con gái có bây lớn làm việc được."
"Đậu phộng là tự con ăn." Qua Qua nói rồi nhét một hột đậu phộng vào miệng của bé.
Hiện tại không phải mẹ muốn bé bóc đậu phộng, mà là chính bé muốn ăn mới bóc đậu phộng.
"Nói đủ chưa hả? Nói đủ rồi đi ra ngoài." Từ Hương Quyền lười phải lá mặt lá trái với Trịnh Hồng Quế, lạnh giọng đuổi người.
Lời kia của cô vừa thốt ra, ngay cả Ngô Thải Phượng cũng chẳng dám lên tiếng, càng khỏi nói hai người phụ nữ khác.
Tuy Ngô Thải Phượng không nhìn thuận mắt đứa em dâu này mười phần, nhưng bà cũng không nói nên lời đuổi người, rốt cuộc là quan hệ chị em bạn dâu, còn là hàng xóm quê nhà, thật muốn hoàn toàn nháo cứng, ấy thế thì thanh danh trong thôn không tốt rồi, hơn nữa về sau nếu trong nhà xảy ra chuyện, cũng không có ai giúp đỡ*......
*Pen: chỉ ghi ra đây chút cảm nghĩ riêng thôi, bà bác này nghĩ hơi sai rồi, họ hàng mà giúp đỡ được chẳng bao giờ có cái vụ cố ý mượn tiền xài mà không trả, cái loại mất mặt xấu hổ cứ hay chiếm hời mượn tiền mà chẳng muốn trả này ấy à, một khi xảy ra chuyện nó nhảy tới hôi của còn nhanh hơn cả điện, chứ nói gì tới giúp đỡ, có khi được nhờ còn phải là mấy người hàng xóm ấy. Mấy nhà hàng xóm kế cận đây, có một ông chết rồi hàng xóm giúp đỡ hết, còn cái gọi là ruột thịt thì... ha ha, đợi mọi chuyện được hàng xóm giúp xong xuôi rồi thì lết tới nơi nhận di sản thừa kế (tiền tang ma thì tự trích từ của cải của ổng do ông đó không có di chúc với con cái ruột, cứ ai có quan hệ huyết thống hơi gần là tới chia), kết cục là gì? Ăn mặc chắt chiu dành dụm cho tuổi già, chưa xài được mấy đồng đã chết rồi còn nhờ hàng xóm giúp đỡ, rồi của nả còn lại bị mấy đứa tuy cùng dòng máu lại chẳng lo lắng gì cho ổng hốt mất.
"Anh cả chị dâu cả sao lại dạy ra cái loại con gái như mày, có chút lễ phép hay không? Có thể nói lời như vậy với trưởng bối hả?" Mặt Trịnh Hồng Quế lập tức thối lên.
"Tôi cứ nói như vậy với bà đấy thì sao hả? Mẹ, ôm con giùm con." Đưa Ngưu Ngưu cho mẹ mình, Từ Hương Quyên liền lấy cái chổi ra từ trong góc xó.
Cái chổi vừa ra, Trịnh Hồng Quế lập tức sợ tới mức chạy ngay đi.
Đứng ở cửa nhà chính thấy Trịnh Hồng Quế chạy khỏi sân rồi, Từ Hương Quyên mới về.
"Quyên, con như vậy, cái đồ nát lưỡi kia có thể đi ra ngoài nói bậy không?" Ngô Thải Phượng vốn dĩ đã nghe không ít người truyền lời đồn bậy về con gái, nghĩ cũng biết đa số vẫn là do đứa em dâu này truyền.
Lần này đắc tội chết với con ả đó, không hay đi.
Một người chị em của Ngô Thải Phượng mở miệng, "Đúng vậy, Quyên, con mẹ đó chính là đồ lắm mồm có tiếng trong thôn, hôm nay......"
Từ Hương Quyên sớm đã nghĩ ra đối sáng, "Hai dì à, lúc mấy dì ra ngoài nói chuyện với mấy người phụ nữ đó, nói Trịnh Hồng Quế đã trả ba mẹ con 50 tệ, tiền thiếu mấy dì cũng chẳng biết khi nào mới trả."
Lời này của Từ Hương Quyên, hai bà bạn già kia vừa nghe đã hiểu rõ.
"Đúng! Mấy bà ấn theo lời con gái tui, nhà chú út con bé đông mượn 1 tệ, tây mượn 1 mao, thiếu nợ nhiều người lắm...... Quyên, sao con thông minh vậy chứ!" Đôi mắt Ngô Thải Phượng lập tức sáng lên.
Nói chuyện tiền cũng có thể làm con ả đó đau đầu một trận, xem nói nhàn thoại thế nào!
"Được, ngày mai bọn tui liền nói mấy lời vậy."
Từ Hương Quyên: "Loại người này không thể chịu đựng, mình càng nhịn bà ta càng cho mặt mũi càng không biết xấu hổ, lần sau lại đến nói mê sảng nữa, mẹ trực tiếp đuổi ra đi, ba muốn dữ dằn với mẹ, quay đầu lại mẹ nói với con, con lập tức mắng ba một trận."
Trước kia cô còn càng thêm không kiên nhẫn, thích trực tiếp động thủ, lười nói chuyện, hôm nay xem như khách khí đó.
Hình: gà cung bảo