Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 28

Từ Hương Quyên ngồi xếp bằng bên mép giường, thường thường duỗi tay đi đùa Ngưu Ngưu.

Chờ Ngưu Ngưu lại lớn chút, cô dùng len sợi làm món đồ chơi nhỏ cho Ngưu Ngưu bắt lấy, đỡ cho nhóc con không có đồ vật gì cầm trong tay lại khó chịu.

Hai cái tay thịt núc ních nhỏ của Ngưu Ngưu bắt lấy tay mẹ, cứ mãi không bắt lấy được, nhưng vẫn cứ làm không biết mệt.

Từ Hương Quyên tính để Ngưu Ngưu chơi mệt rồi trực tiếp ngủ đây, cho nên vẫn luôn bồi Ngưu Ngưu chơi.

Buổi tối Qua Qua về buồng trong trước, gọi một tiếng mẹ, sau đó bò lên giường đếm 7 phân tiền.

"Ba đâu rồi?" Mỗi tối con gái đều phải đếm 7 phân tiền trước lúc ngủ, Từ Hương Quyên đã quen rồi.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Chu Trình Ninh mới vừa cảm thấy bên ngoài gió lớn, đã kéo xe ba bánh vào trong góc rồi, bảo Qua Qua về buồng trong trước, chỉ là Qua Qua nhỏ người, đi đường chậm, cho nên Qua Qua chân trước vào buồng trong, sau lưng anh cũng đã đuổi kịp, "Quyên, anh ở đây."

Bên ngoài gió to vù vù rung động, cửa sổ trong nhà cũng phải đóng kỹ, cho nên anh dựng chắc xe ba bánh xong còn đi kiểm tra cửa sổ nữa.

Từ Hương Quyên tiếp tục đùa với Ngưu Ngưu, thuận tiện nói với Chu Trình Ninh, "Vào ổ chăn ngủ sớm một chút."

"Quyên, đây là của anh sao?"

Từ Hương Quyên quay đầu nhìn lại, "À, cái này à, anh không nói em cũng đã quên, là của anh, em để trong giường cho anh rồi đó."

Quần áo trong nhà đều cất trong tủ quần áo, cũng không biết mình là cái tâm lý gì nữa, một hai muốn đặt quần áo với khăn quàng cổ ở trong giường tại vị trí anh ngủ.

Lúc này Chu Trình Ninh cũng không cố kỵ con chưa ngủ, trực tiếp ôm lấy Từ Hương Quyên từ sau lưng.

"Quyên, em thật tốt, anh cho rằng em đã quên đan khăn quàng cho anh." Chu Trình Ninh còn hôn Từ Hương Quyên một cái.

Qua Qua nhìn thấy ba hôn mẹ, lập tức đi ra khỏi ổ chăn, bé cũng muốn ôm mẹ hôn mẹ.

Từ Hương Quyên bị một lớn một nhỏ vây quanh, thật sự dở khóc dở cười.

"Qua Qua không được học ba, mau mau về ổ chăn của mình ngủ đi."

"Vì sao không thể học ba?" Bởi vì ba chặn lại, Qua Qua không thể ôm lấy mẹ từ sau lưng, bèn dứt khoát nhảy vào trong lòng mẹ.

"Con muốn học ba đọc sách thì tốt, nhưng không thể học ba cái khác, như là bây giờ ngây ngốc, Qua Qua muốn trở nên ngây ngốc sao?"

"Không muốn." Qua Qua lắc đầu, thì ra ôm mẹ hôn mẹ là ngây ngốc, thế thì ba ngây ngốc.

Từ Hương Quyên: "Không muốn trở nên ngây ngốc liền đi ngủ, đứa bé thông minh đều ngủ rất sớm."

Lớn nhỏ đều không để người bớt lo.

Qua Qua chuẩn bị về ổ chăn ngủ, còn không quên nói với ba, "Ba, đừng ngây ngốc, buồn ngủ."

Từ Hương Quyên: "Nghe thấy chưa? Con gái cũng nói anh ngây ngốc, đi ngủ sớm một chút, em cất áo len với khăn quàng cổ trước đã."

Chu Trình Ninh: "Không phải Qua Qua nói, là Quyên nói, Quyên nói anh ngây ngốc."

"Đúng vậy, chính là em nói anh ngây ngốc, còn không đi ngủ à? Em đi lấy áo len với khăn quàng cổ." Từ Hương Quyên nói rồi muốn tránh khỏi ôm ấp của Chu Trình Ninh đi cất áo len và khăn quàng cổ.

Chu Trình Ninh: "Quyên, đừng lấy đi... Ngày mai anh có thể mặc cái áo len này chứ?"

Từ Hương Quyên: "Có thể mặc, đan cho tốt chính là cho anh mặc, đừng có quên mặc thêm áo trong, không thể mặc trực tiếp."

Áo len của ba bọn nhỏ, cô dùng len màu đen, khá là cứng, cái loại mềm mại thoải mái kia cô đều cho Qua Qua với Ngưu Ngưu rồi, nhưng dù cho mềm mại thoải mái, nhiều lắm cũng chỉ có vớ là có thể mặc trực tiếp, bên trong áo len đều phải mặc kèm một chiếc áo bông quần bông mới được.

"Anh thử trước xem." Chu Trình Ninh trực tiếp tròng áo len lên người, lớn nhỏ là thích hợp, mặc áo len vào, còn quàng cả khăn quàng cổ lên nữa.

Từ Hương Quyên không có đả kích tính tích cực đi thay quần áo của ông chồng nhà mình, mà thực sự cầu thị nói, "Người tinh thần đó, khăn quàng thì ngày mai anh đừng có đeo ra ngoài nha, giờ không có lạnh như vậy, chờ lúc lạnh lại đeo vào."

Cô rốt cuộc là có chút lịch duyệt cùng thẩm mỹ, màu sắc rực rỡ cũng chỉ có thể dùng trên người trẻ con, ba nó vẫn là dùng màu sắc thành thục thì tương đối tinh thần hơn.

Vừa khéo hiện tại trên đường đa số vẫn là đen xám lam, mặc như vậy cũng không quá bắt mắt.

"Ba đẹp!" Qua Qua vẫn luôn cảm thấy mẹ mình đẹp hơn mẹ nhà người ta, ba của mình cũng đẹp hơn ba người ta, thấy ba mặc vào thì rất cổ động mà khen ba một câu.

"Quyên, anh đẹp sao?"

Từ Hương Quyên nhìn thoáng qua liền vội đi quản Ngưu Ngưu, vừa rồi Ngưu Ngưu bị vắng vẻ, không mấy vui vẻ, đang gặm móng vuốt của nhóc đây, thấy mẹ tiếp tục nhìn mình, thì lại muốn chơi bắt tay với mẹ.

Về cái vấn đề ông chồng nhà mình có đẹp hay không, Từ Hương Quyên phối hợp mà nói một câu, "Đẹp lại tinh thần, được rồi, cởϊ áσ len ra đi ngủ đi."

Từ Hương Quyên cảm thấy tinh thần đã là từ ca ngợi tốt nhất rồi, còn tốt hơn cả đẹp.

Lời khen của vợ Chu Trình Ninh nghe vào lỗ tai, ngăn không được mà tươi cười dào dạt, áo len được cởi ra rồi xếp gọn đặt ngay cạnh mình.

Nằm xuống cũng là mang theo cười.

Qua Qua đã tự mình cởϊ áσ khoác và áo len nhỏ ra rồi chui vào trong chăn rồi, còn không quên nói với ba rằng bé cũng có quần áo mới.

Từ Hương Quyên nhìn ở trong mắt, không cười nhạo ba nó đại kinh tiểu quái vì một bộ quần áo mới, đứa bé 3 tuổi như Qua Qua có quần áo mới cũng chưa phản ứng lớn bằng anh.

Còn không phải vì ba nó chưa từng mặc qua vài bộ quần áo mới à.

Về sau trong nhà dư dả chút, cô liền không tự mình động thủ nữa, mà mua cho ba nó nhiều thêm vài bộ quần áo, 1 tuần đều không trùng lặp.

...

Chu Trình Ninh: "Quyên, quần áo của anh có nhăn hay không?"

"Không nhăn." Từ Hương Quyên vỗ vỗ áo len của ông chồng nhà mình, bên trong mặc hai cái áo, sẽ không bị đông lạnh.

Ánh mắt cô vẫn là không tồi, bộ quần áo này mặc trên người chồng cô đích xác là ngay ngắn có hình, 28 tuổi mà giống cậu chàng 20 tuổi vậy.

Qua Qua còn buồn ngủ, bé bị mẹ mặc quần áo xong xuôi cho liền ngồi ở trên giường, không biết vì sao ba mẹ còn muốn đứng bên mép giường nói chuyện.

Ngưu Ngưu cũng tỉnh rồi, đang giãy chân ngắn nhỏ vào huơ cái tay thịt núc ních như hằng ngày.

Từ Hương Quyên đã mặc quần áo xong xuôi cho Ngưu Ngưu, nhóc con làm ầm ĩ kiểu gì cũng sẽ không bị lạnh.

Người một nhà đều được cô an bài tốt, cô đi nấu cơm, bảo ba nó bồi Ngưu Ngưu, lúc này Ngưu Ngưu không khóc, chỉ cần có người ở bên người bé để có thể phân tán lực chú ý là được.

Qua Qua cùng đi ra ngoài với mẹ, rửa mặt đánh răng ăn sáng đây nè.

Vợ với con gái đều đi ra ngoài rồi, Chu Trình Ninh bắt đầu nói chuyện với con trai, "Ngưu Ngưu, mẹ đan áo len cho ba, mẹ nói tinh thần đó nha, có phải Ngưu Ngưu cũng cảm thấy ba tinh thần đúng không?"

Ngưu Ngưu a hai tiếng, Chu Trình Ninh xem như Ngưu Ngưu đang nói tinh thần.

Hôm nay anh lên trường, các đồng nghiệp chắc chắn phải hâm mộ anh có vợ đan áo len cho mặc.

Nhiệm vụ chủ yếu buổi sáng là bồi Ngưu Ngưu, cho nên Chu Trình Ninh vẫn luôn bồi Ngưu Ngưu nói chuyện, Ngưu Ngưu chỉ là ngẫu nhiên kêu lên 2 tiếng, anh liền cảm thấy là Ngưu Ngưu đang đáp lại anh.

Nghe thấy tiếng bước chân bước vào gian ngoài của vợ, Chu Trình Ninh mới ngừng nói chuyện với Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu căn bản là nghe không hiểu ba đang nói cái gì, thấy mẹ rốt cuộc tới rồi, hai cánh tay nhỏ bé huơ đến càng cần mẫn, muốn mẹ bế.

Từ Hương Quyên lại đây một là gọi ba nó đi ăn cơm, hai là bế Ngưu Ngưu, bế cái nắm nhỏ ấm áp Ngưu Ngưu lên về lại phòng bếp, sữa bột cô pha cho Ngưu Ngưu cũng đã pha xong.

Sung sướиɠ mà ăn xong một bữa sáng, Chu Trình Ninh đạp lên ba bánh đi làm.

Sáng nay Từ Hương Quyên nhìn theo Chu Trình Ninh rời đi, nhìn bóng lưng đạp ba bánh đi của ông chồng nhà mình, đột nhiên cảm thấy mấy ngày chờ tới ngày nghỉ đi mua xe đạp này đây cũng là một loại tra tấn.

Còn tốt, còn tốt là nội tâm ông chồng mình cường đại.

...

Chu Trình Ninh nội tâm cường đại hôm nay bởi vì áo len mà được không ít giáo viên khen tinh thần đẹp đẽ.

Cũng có không ít giáo viên hỏi thầy Chu áo len này mua ở đâu vậy?

Hồi đáp mà mấy giáo viên đó nghe được đều phi thường nhất trí, thầy Chu nói, là áo len vợ anh đan cho anh.

Một câu vô cùng đơn giản, lại tặng kèm một nụ cười tươi thẹn thùng.

Nếu không phải các thầy cô đều biết thầy Chu đã có 2 đứa nhỏ, còn tưởng rằng thầy Chu này là tiểu tử nhà ai, được đối tượng kết hôn tặng áo len cho đó.

Đối tượng kết hôn đan áo len cho, tiểu tử mặc ra ngoài, trên mặt còn có ngại ngùng và e thẹn.

Thầy Chu ở trước mặt các thầy cô khác còn ngượng ngùng, còn ở cùng với 3 anh thầy có quan hệ tương đối tốt ấy, liền không phải cái bộ dáng ngượng ngùng thẹn thùng kia.

Ba anh thầy chỉ nghe thầy Chu nói, "Vợ tôi còn dệt thêm một cái khăn quàng cổ cho tôi, giày len cũng có, chẳng qua thời tiết hiện tại không phải đặc biệt rét lạnh, tôi liền không mặc ra ngoài, tốt hơn đi mua nhiều, mặc cũng thoải mái."

Ba anh thầy muốn nói, cũng không thấy thầy Chu cậu từng mặc quần áo mới, nào biết được mua không bằng vợ làm chứ?

Ngần ấy năm không phải đều là vài bộ kia đổi tới đổi lui, còn không phải muốn biểu đạt mình với vợ ân ái cỡ nào sao.

Hiện tại, vợ thầy Chu đã bị thầy Chu đắp nặn thành hình tượng tri thư đạt lý, thiện giải nhân ý, tâm linh thủ xảo, thật là...... Chả biết nên nói gì nữa.

Mấy năm như vậy quần áo của thầy Chu mặc tới mặc lui, mọi người đều có thể biết được anh có mấy bộ quần áo, bất thình lình mặc quần áo mới vào, còn là kiểu dáng không quá thường thấy nữa, thật sự có bị kinh diễm đến.

Phảng phất như thay đổi một người vậy, điều kiện bản thân thầy Chu vẫn là ở đấy đấy, gác ở những năm tháng xưa cũ, hoàn toàn có thể dùng tướng mạo đường đường, ngọc thụ lâm phong để hình dung, chỉ là hiện tại cả người đều xám xịt, không phải nói dơ, chỉ là quần áo mộc mạc, quần áo màu xám đậm mặc nhiều năm cũng thành xám trắng.

Hôm nay cứ việc đây chỉ là mặc bộ màu đen, cũng làm người ta cảm thấy thầy Chu đang sáng lên.

Thầy Chu đang sáng lên tiếp tục nói, "Thật ra là tôi muốn vợ đan một cái áo len cho tôi, mấy ngày không có động tĩnh gì, tôi cho rằng vợ đã quên việc này, liền không nhắc nữa, không nghĩ tới vợ tôi thật ra là đã chuẩn bị cho tôi, còn có áo len nữa."

Thầy Lưu: "Thầy Chu, vợ cậu thật đúng là lãng mạn, cố ý chuẩn bị quà cho cậu."

"Lãng mạn sao? Đúng vậy, vợ tôi rất lãng mạn." Chu Trình Ninh còn dư vị cái từ lãng mạn này, cảm thấy phi thường phù hợp.

Từ Hương Quyên vốn dĩ chỉ là cảm thấy không cho Chu Trình Ninh biết trước, thế thì khi nhận quần áo với giày sẽ càng cao hứng hơn, không nghĩ tới lại bị dán lên cái nhãn lãng mạn.

Nếu biết, cô sẽ nghĩ, cái này có liên quan gì đến lãng mạn? Quăng 8 cái sào cũng chưa tới được chứ?

...

Sau khi hoàn toàn bắt đầu mùa đông, mỗi người đều thay áo bông và quần bông lớn, Từ Hương Quyên cũng không ngoại lệ, đều thay hết cho người nhà.

Ngưu Ngưu không có bọc lại chăn bông, mà là có áo bông nhỏ của chính mình, chỉ là sau khi mặc áo bông nhỏ vào, cái nắm nhỏ càng thêm tròn, hành động cũng càng vụng về thêm, phất tay duỗi chân đều khó khăn, thời tiết lại lạnh, nên tiểu Ngưu Ngưu cũng dứt khoát không muốn động đậy nhiều, hoặc là tự mình nằm, hoặc là để mẹ bế.

Thời tiết lạnh, Từ Hương Quyên không có việc gì, ngày thường ngẫu nhiên đan đan len, nhà ba mẹ cũng chẳng thế nào đi, quá lạnh, lười ra cửa.

Ba bọn nhỏ phải 3 ngày nữa mới nghỉ, nghỉ rồi là có thể miêu đông với bọn họ.

Tối hôm qua trong nhà nấu bánh chưng, bánh chưng đậu đỏ, bánh chưng mứt táo, bánh chưng chân giò hun khói.

Buổi sáng khó được không muốn dậy sớm, Từ Hương Quyên bảo ba nó tự mình rời giường đi nấu bánh chưng ăn.

Qua Qua với mẹ cùng nhau ngủ nướng, Chu Trình Ninh liền tự mình rời giường một mình, nấu mấy cái bánh chưng, tự mình ăn 3 cái, hâm nóng bánh chưng cho vợ với con gái ở trong nồi.

Hôm nay còn phải ra ngoài tặng bánh chưng, Từ Hương Quyên nướng tới khi Ngưu Ngưu tỉnh lại mới thôi.

Ngưu Ngưu tỉnh là cỡ chừng 9 giờ sáng, Từ Hương Quyên chăm nom hai đứa con mặc quần áo xong xuôi thì đi phòng bếp, bánh chưng trong nồi còn chứa dư ôn.

Nói thật cô không quá thích ăn bánh chưng, đặc biệt là bánh chưng ngọt, nhưng theo như Qua Qua miêu tả, Miêu Miêu nói với con bé rằng ăn bánh chưng, bánh chưng ngon, bé cũng muốn ăn, Từ Hương Quyên liền thỏa mãn con, làm bánh chưng một lần.

Bánh chưng có ngọt có mặn, buổi sáng cô ăn 1 cái bánh chưng chân giò hun khói với một chén cháo, Qua Qua thì thiên vị bánh chưng mứt táo, ăn một cái bánh chưng mứt táo, mứt táo còn lấy riêng ra mà ăn.

Nhớ tới mứt táo, Từ Hương Quyên đều cảm thấy răng đau, mệt cho Qua Qua thích ăn, còn một bộ dáng ăn được mứt táo thì không uổng cuộc đời này.

Cơm sáng ăn xong rồi, Từ Hương Quyên vẫn là bế Ngưu Ngưu, Qua Qua thì lại xách theo 2 chuỗi bánh chưng, xuất phát đến nhà ông bà ngoại.

Giữ lấy nguyên tắc không lãng phí, trừ bỏ lá bánh chưng là tự mình mua, đậu đỏ với chân giò hun khói là nhà mình cung cấp, gạo nếp với mứt táo đều là lấy từ nhà ba mẹ cô, làm xong rồi chắc chắn phải đưa đến nhà ba mẹ.

Tuy bánh chưng có hơi nặng, nhưng Qua Qua cảm thấy đây là cơ hội tốt để thể hiện, xách đến đặc biệt ra sức, đều không kêu mệt.

Chỉ là còn chưa tới nhà ba mẹ, Từ Hương Quyên liền nhìn thấy một người.

Một người có chút xa xôi trong trí nhớ, nhưng gần nhất còn có nghe thấy.

Vợ Vương Cường.

Qua Qua không quen biết vợ Vương Cường, xách bánh chưng đi chưa từng dừng lại.

Tuy là cùng thôn, nhưng Từ Hương Quyên cũng không thân với cô ta, nói chuyện cũng chưa từng nói, tất nhiên không cần phải dừng lại, mắt nhìn rồi tiếp tục đi với Qua Qua.

*: về cái bánh chưng này, bên trung nó không phải cái bánh chưng như ở bên mình đâu, mà nó giống cái bánh ú đó, mình coi trên Wikipedia thì thấy bánh ú còn được gọi là bánh chưng trung quốc. Vì thế nên mình sẽ không đăng ảnh bánh chưng trung lên đây nhé (Vì mình nghĩ chúng ta chắc hẳn ai cũng từng ăn bánh chưng rồi nhể?)