Editor: babiQynne
Sau khi gặp được nhân vật chính, Thời Thanh Ninh cũng nhớ ra thêm một chút đầu mối chính của cuốn tiểu thuyết, nhưng trí nhớ của cậu vẫn như cũ rất hỗn loạn.
Cho nên hiện tại, Thời Thanh Ninh cũng không rõ tiểu thiếu gia trước đây có thể đàn được dương cầm hay không.
Nhưng ban nãy khi Thời Thanh Ninh nghe Giản Nhậm gảy đàn ghi ta liền ngay lập tức có thể nhận ra bản nhạc, trong bản diễn tấu gần như toàn là tạp âm ồn ào đó, cậu vẫn dễ dàng phân biệt được nhịp cùng giai điệu.
Điều đó cũng có nghĩa là trong trí nhớ của cậu thực sự vẫn tồn tại một nền tảng kiến
thức âm nhạc khá vững chắc.
Hơn nữa khi Thời Thanh Ninh chỉ ra chi tiết lỗi sai của Giản Nhậm, cậu để ý thấy Tôn Minh ở bên cạnh không hề lộ ra một biểu tình bất ngờ hay khác lạ nào.
Khả năng cao là vị tiểu thiếu gia này thật sự có nền tảng khá tốt về âm nhạc.
Lùi lại một bước, nếu ngược lại là không có, Thời Thanh Ninh cũng biết việc lựa chọn các hoạt động mà một bệnh nhân tim bẩm sinh có thể thực hiện bị hạn chế như thế nào.
Mấy loại vận động kịch liệt đương nhiên là không thể làm, vậy tiểu thiếu gia hiện tại bỗng nhiên muốn đánh đàn, cũng không tính là có gì quá đột ngột khác thường.
Thời Thanh Ninh theo thói quen cân nhắc thật chu toàn, hơn nữa giờ đây cậu nhận ra cơ thể sau khi trải qua cuộc phẫu thuật thành công đã triệt để khác đi so với trước đây, những cơn đau thường xuyên cùng trạng thái tinh thần luôn chìm trong sự chán nản giờ đây đã hoàn toàn biến mất, suy nghĩ đã có thể thông thoáng dễ chịu hơn rất nhiều.
Không còn bất kì rủi ro nào nữa, Thời Thanh Ninh hoàn toàn có thể đưa tay ra giúp đỡ nhân vật chính.
Không quản tình tiết của tiểu thuyết cẩu huyết tới cỡ nào.
Một thiên tài âm nhạc vẫn là nên đi đánh đàn!
Thời Thanh Ninh đối với ý niệm của bản thân vô cùng bình tĩnh, cũng không nhận ra giờ khắc này cậu đã đem mọi sự chân thành cùng nguyện vọng đều viết rõ lên trên mặt, đôi mắt toả sáng đến mức nào.
Bách Dạ Tức nãy giờ vẫn luôn luôn nhìn cậu, môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt hơi rung động, đôi đồng tử màu lạnh càng ánh sắc xanh thêm một chút.
Một trận gió lạnh thổi tới, lá rụng trên mặt đất bị gió thồi bay khẽ vang lên tiếng sàn sạt, mới vừa nãy còn cảm thấy thân thể dễ chịu một xíu, giờ đây Thời Thanh Ninh lại có chút không chịu nổi mà đánh một cái hắt hơi.
Tôn Minh ở bên cạnh khẽ cau mày, không nhịn được mở miệng khuyên:
"Nhị thiếu, bên ngoài quá lạnh, bãi đỗ xe có một căn phòng dành cho khách, chi bằng chúng ta vào phòng tiếp tục nói."
Thời Thanh Ninh gật gật đầu, nhìn về phía Bách Dạ Tức hỏi ý kiến: "Được chứ?"
Đối phương không từ chối.
Thời Thanh Ninh hướng bãi đậu xe đi đến, thời điểm vừa mới quay lưng đi, cậu bất chợt nghe được âm thanh trầm thấp từ tốn phát ra từ phía sau:
"Bách Dạ Tức."
Thời Thanh Ninh quay đầu lại.
Bách Dạ Tức đang nhìn cậu, suối tóc dài bị gió đêm lay động, ở trong bóng tối càng giống như một dòng thác đêm đang đổ xuống.
Chọc cho tâm Thời Thanh Ninh có chút ngứa ngáy.
Muốn sờ.
"Tôi là Bách Dạ Tức." Nam sinh thấp giọng nói.
Thời Thanh Ninh cười rộ lên: "Hơi thở đêm hương bạc hà sao?"
Cậu khá thích cái tên này của nhân vật chính, trùng hợp là chính mình cũng thích mùi hương của bạc hà.
"Tên rất dễ nghe."
Bách Dạ Tức không đáp, rời đi tầm mắt.
"Tôi tên Thời Thanh Ninh, " Thời Thanh Ninh cười nói, "Trái chanh trong vắt."
"Rất vui được quen biết cậu."
"..."
Trong làn gió đêm thổi qua, Thời Thanh Ninh nghe được đối phương thấp giọng đáp lại.
"Ừm."
*****
Xe của Thời gia đậu trong một bãi đỗ tư nhân gần đó, loại bãi đậu xe này thu phí khá cao, nhưng điều kiện lại rất tốt rất đầy đủ, sẽ không ẩm ướt ngột ngạt khói bụi như bãi đậu xe bình thường, không gian cũng rộng rãi thoáng khí.
Nội thất trong căn phòng này có bày một cái bàn, Thời Thanh Ninh mời Bách Dạ Tức ngồi xuống, hỏi.
"Cậu tới chỗ đó là để hỗ trợ hậu cần cho ban nhạc thôi sao?"
Trong tiểu thuyết thiên phú âm nhạc của nhân vật chính cực tốt, nhưng cuộc sống lại rất cơ cực, hắn sau khi thoát khỏi tay của bọn buôn người cũng vẫn là không thể tìm được cha mẹ mình, sau khi vất vả được người khác thu dưỡng, cũng chỉ bị coi như hạ nhân trong nhà mà đối xử.
Phải tới mấy chỗ như ngày hôm nay, đại khái chắc cũng là vì làm công kiếm tiền.
Bách Dạ Tức nhìn đối phương, nội thất bên trong nơi này rất ấm áp còn thoang thoảng một loại hương thơm dễ chịu, so với trời đông giá rét bên ngoài thoải mái hơn rất nhiều. Mà Thời Thanh Ninh được bọc trong một lớp quần áo dày dặn sau khi đi vào, sắc mặt vẫn như cũ không thấy hồng hào lên thêm chút nào.
Ngay cả màu môi cũng trở nên trắng bệch hơn vì cơn gió lạnh vừa rồi.
Bách Dạ Tức khẽ cau mày.
"Đi ngang qua."
Chỉ là đi ngang qua?
Thời Thanh Ninh trừng mắt nhìn, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
Một là nhân vật chính chưa bao giờ là người có tính cách hiền lành dễ gần. Còn nữa, Bách Dạ Tức bây giờ nhìn lại nhiều nhất cũng chỉ khoảng cỡ mười sáu tuổi.
Ở độ tuổi này lại vào quán bar làm thêm, đương nhiên là trái pháp luật.
Tuy rằng chỗ đó được nhiều người biết đến là một quán bar nhưng lại được bọc một lớp vỏ bề ngoài đơn thuần là một cửa hàng kinh doanh các loại nhạc cụ, kiêm luôn cả kinh doanh quán cà phê, Thời Thanh Ninh trước khi tới đó ở trên xe đã xem qua điều tra một chút, nơi này chỉ chính thức mở cửa kinh doanh bar khi màn đêm buông xuống.
Tình huống như vậy rõ ràng là có người ở phía sau chống lưng. Bằng không, chỉ bằng việc bọn họ dám mời Thời Thanh Ninh vừa nhìn là biết trẻ vị thành niên tới làm khách, liền trực tiếp có thể báo án dừng lại buổi tiệc sinh nhật của Giản Nhậm.
Có lẽ cũng là vì vậy, Bách Dạ Tức không đủ tuổi chỉ có thể đến loại địa phương này để làm thêm.
Nghĩ tới đây, Thời Thanh Ninh nhất thời cảm thấy cậu bạn nhỏ trước mắt này thật sự rất thảm hại.
"Nơi này không được an toàn cho lắm." Cậu uyển chuyển nhắc nhở một câu, cũng không muốn nhiều lời dài dòng, quay đầu nói ra đề nghị của chính mình, "Việc làm bạn cùng tôi luyện đàn, cậu suy tính một chút được chứ?"
"Tôi có thể dùng giá thị trường để mời cậu, nếu cậu không yên tâm, có thể đến những nơi như cửa hàng piano để xem qua chi phí một chút, chúng ta bàn bạc thật tốt xong mới quyết định."
Biết rằng nhân vật chính sẽ không dễ dàng buông lỏng sự phòng bị, Thời Thanh Ninh còn chủ động đưa cho Bách Dạ Tức phương thức liên lạc của mình.
"Không cần vội, cậu cứ chậm rãi cân nhắc, nghĩ xong bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."
Bách Dạ Tức vẫn kiệm lời như cũ, nhưng may mắn là cũng không từ chối.
Hai người tán gẫu xong, người mặc đồ đen ở bên cạnh liếc nhìn đồng hồ, cúi đầu nói với Thời Thanh Ninh:
"Nhị thiếu, sắp đến giờ uống thuốc, vẫn là nên trở về thôi."
Mặc dù đã làm xong giải phẫu, nhưng dù sao vẫn là bệnh nhân mắc bệnh tim, Thời tiểu thiếu gia vẫn cần chậm rãi an dưỡng một thời gian, mỗi ngày vẫn phải dùng thuốc là một điều kiện không thể thiếu.
Thời Thanh Ninh gật gật đầu: "Được."
Đối diện với ánh mắt nhìn sang của Bách Dạ Tức, Thời Thanh Ninh thấy thế giải thích một chút: "Tôi mới vừa trải qua một cuộc phẫu thuật xong."
Cậu cười cười, nói: "Thân thể tôi không được tốt cho lắm, cho nên mỗi lần luyện đàn cũng sẽ không thể luyện quá lâu."
Lời này của Thời Thanh Ninh vốn là muốn để cho Bách Dạ Tức yên tâm, không cần lo lắng mỗi lần luyện đàn sẽ bị chiếm dụng mất quá nhiều thời gian.
Nhưng người mặc đồ đen bên cạnh lại để ý thấy, Bách Dạ Tức sau khi nghe thấy câu này hàng lông mày liền chau lại một chút, hai cánh tay thon gầy buông xuống bên người cũng hơi nắm lại, mu bàn tay chầm chậm nổi lên vài đường gân xanh khó nhận ra.
Tôn Minh không khỏi càng thêm cảnh giác.
Bất quá Bách Dạ Tức cũng không có làm cái gì.
Thời gia cử hai chiếc xe đưa tiểu thiếu gia tới đây, Thời Thanh Ninh hỏi Bách Dạ Tức muốn đi nơi nào, còn nói sẽ để một vệ sĩ dùng xe đưa hắn đi.
Một vệ sĩ đang ngồi ở ghế lái bên kia lập tức đánh lửa khởi động xe, đang muốn quay đầu xe lại, cửa kính xe bỗng nhiên bị gõ gõ một cái.
Bên ngoài là Tôn Minh.
"Để tôi."
"Đại ca?"
Vệ sĩ kia nghi hoặc, nhưng vẫn theo bản năng mà nghe theo, lập tức xuống xe.
Tôn Minh không nhiều lời, chỉ dặn dò một câu: "Chăm sóc tốt tiểu thiếu gia."
"Dạ!"
Vệ sĩ kia theo thói quen định cúi chào, bị liếc mắt một cái mới ngừng lại.
Vệ sĩ quay về chỗ Thời Thanh Ninh ở bên kia, Tôn Minh một mình đứng ở xe bên cạnh, cũng không vội vã lên xe.
Mắt hắn híp lại, nhìn về phía nam sinh mình chuẩn bị lái xe đưa đi kia.
Bách Dạ Tức một tay đút túi đứng ở bên tường, bãi đậu xe đèn đuốc sáng choang, hắn lại tựa như mang trên mình bóng tối, cả người tản ra một loại cảm giác u ám lạnh lẽo.
Thậm chí tựa hồ như còn không mang theo bao nhiêu khí tức của một người sống.
Mới vừa nãy tiểu thiếu gia dường như đối với người này rất có hứng thú, còn chủ động bày tỏ thiện ý với hắn, không hề có sự đề phòng.
Tôn Minh cũng không nghĩ như vậy.
Tôn Minh ý thức rất rõ về thực lực của những đồng nghiệp của mình, Thời gia đã thuê bọn họ bằng một cái giá cao ngất ngưởng. Tôn Minh cảm thấy một người có thể đơn độc đối kháng lại được ba bộ đội đặc chủng đã giải ngũ như vậy, thật sự có thể chỉ đơn thuần là một người bình thường vô hại sao?
Huống hồ đây chỉ là một đứa trẻ vị thành niên.
Xuất phát từ bản năng cùng kinh nghiệm, Tôn Minh vẫn đối với nam sinh không rõ lai lịch này có sự đề phòng. Hắn cố ý thay đổi vị trí để vệ sĩ kia đưa tiểu thiếu gia trở về, chính là muốn thăm dò một chút về hoàn cảnh của người này, sợ tiểu thiếu gia có thiện ý nhưng lại bị lừa.
Tôn Minh nhìn thấy Bách Dạ Tức vẫn luôn nghiêng đầu, chính là đang nhìn Thời Thanh Ninh cách đó không xa.
Thời Thanh Ninh ở bên kia đang uống thuốc, bởi vì lo lắng tiểu thiếu gia đêm nay không muốn trở về, vậy nên vệ sĩ đi cùng đã được an bài đem sẵn theo thuốc. Sau khi dùng thuốc khoảng một giờ mới có thể ăn uống, vậy nên Thời Thanh Ninh ngay tại đây uống thuốc trước, tiện cho sau khi về nhà liền có thể ăn một chút đồ lót dạ.
Thời Thanh Ninh bị vây quanh bởi mấy vệ sĩ, động tác uống thuốc của cậu lại rất nhuần nhuyễn, vừa nhìn liền biết là dáng dấp của một người phải uống thuốc quanh năm.
Mà thói quen cũng không có nghĩa là sẽ không khó chịu, cậu uống xong liền che lại môi, lắc lắc đầu cự tuyệt đường cùng nước ngọt mà vệ sĩ đã chuẩn bị sẵn.
Sợ vừa cho vào miệng lần nữa sẽ trực tiếp phun ra.
Tiểu thiếu gia bị đắng chảy cả nước mắt, khóe mắt đỏ hơn. Tôn Minh nhìn thấy Bách Dạ Tức cúi đầu, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Sau đó Bách Dạ Tức liền giơ tay, cởi xuống món đồ nằm trong cổ áo của chính mình.
Thị lực Tôn Minh vô cùng tốt, cách xa như vậy vẫn có thể nhìn được cụ thể.
Kia tựa hồ là một chiếc vòng cổ dạng sợi xích.
Bách Dạ Tức cúi đầu đặt sợi xích dài vào lòng bàn tay, sau đó dùng một đầu ngón tay khác móc lấy phần đuôi của sợi xích, bắt đầu từ từ quấn nó một vòng theo hướng cổ tay của chính mình.
Trên mu bàn tay của Bách Dạ Tức còn có gân xanh nổi lên, sợi dây chuyền màu bạc quấn vòng quanh bàn tay phải gầy guộc của hắn, bao lấy lòng bàn tay, thắt lấy xương cổ tay có chút nhô lên của hắn.
Tựa như đang đem tất cả các loại khí tức chậm rãi tản ra xung quanh mình gom lại.
Sau đó lại giống như đang thắt chặt.
Đem những con dã thú mất khống chế một lần nữa trói lại.
Sợi dây chuyền được quấn lên, quấn quanh các khớp của lòng bàn tay và cổ tay có chút chói mắt, thoạt nhìn còn giống như là một ổ khoá.
Mà biểu tình của Bách Dạ Tức từ đầu tới cuối vẫn không một gợn sóng, hắn buông tay phải xuống, ống tay áo một đường trượt thẳng xuống cổ tay, che đi ánh sáng lành lạnh của màu bạc.
Làm cho hắn nhìn như không có chút khác thường nào.
Ngoại trừ Tôn Minh, không một ai chú ý đến động tĩnh của Bách Dạ Tức.
Không ai để ý đến hắn mãi cho đến khi hắn tự đem mình buộc lại, sau đó một lần nữa nhẹ nhàng đưa tầm mắt trở lại chỗ thiếu niên xinh đẹp kia.
Thời Thanh Ninh chật vật uống xong đống thuốc một hồi mới tính rời đi, sau khi bánh xe chậm rãi lăn, cửa sổ xe cũng đã hạ xuống, Thời Thanh Ninh trước khi đi còn không quên nhoài người tựa vào cửa kính vẫy vẫy tay với Bách Dạ Tức.
"Bạc hà, tạm biệt!"
Bách Dạ Tức vẫn một bộ dáng lạnh lùng kín tiếng, chỉ ngắn gọn đáp lại một chữ.
"Ừm."
Mãi đến tận khi chiếc ô tô rời đi không còn thấy được bóng người, Bách Dạ Tức mới thu tầm mắt lại.
Tôn Minh vẫn luôn chờ nãy giờ, giờ mới mở của xe bước lên.
"Mời lên xe."
Bách Dạ Tức vẫn không ngẩng đầu, Tôn Minh nhíu nhíu mày, đang tính mở miệng, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Điện thoại là Thời phu nhân gọi tới, không thể không tiếp.
Tôn Minh ấn xuống tiếp nhận cuộc gọi.
"Phu nhân, vâng, nhị thiếu đã rời khỏi bữa tiệc..."
Mới vừa trả lời được một câu, Tôn Minh bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai.
"Thay tôi gửi lời cảm ơn cậu ấy."
Tôn Minh ngẩng đầu.
Người mới vừa nãy còn đứng cạnh xe đã biến mất.
Tôn Minh cả kinh, vội vàng xuống xe tìm người, mà điện thoại của hắn vẫn còn đang trong cuộc gọi dở, bị phân tâm một hồi, đến lúc tìm được cũng chỉ còn có thể nhìn thấy một cái bóng lưng phía xa xa.
Chờ Tôn Minh lái xe lái đi ra ngoài, bên ngoài đã triệt để không còn thấy tung tích của nam sinh kia nữa.
*****
Đêm gió lạnh buốt, một thân ảnh cao gầy một mình rảo bước bên ven đường tối tăm.
Đèn đường màu trắng phác hoạ ra thân hình thon dài của người kia, mái tóc đen dài buông xoã xuống dừng lại ở vòng eo mảnh khảnh, nhưng bởi chiều cao cùng khí chất trên người lại làm cho không một ai có thể nhận sai giới tính của hắn.
Tiết trời quá lạnh, không có mấy ai sẽ ra ngoài vào giờ này, con đường vốn đã hẻo lánh giờ đây càng trở nên tịch mịch không một bóng người. Ngoại trừ tiếng gió thỉnh thoảng rít qua bên tai, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, khiến người ta không khỏi sinh ra thêm vài phần cảm giác lạnh lẽo.
Người đi trên đường kia đột nhiên dừng bước.
Hắn nghe được một âm thanh khác.
Không để cho hắn dừng lại lâu, người không kịp chờ đợi đã nhảy ra từ một góc tường phía trước.
Còn không phải chỉ có một người.
Mà là một đám người.
Đám người vây quanh kia trên mặt đều đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tỏ rõ sự bất thiện.
Bách Dạ Tức xoay người lại, kẻ cầm đầu đám này chính là người đàn ông mà cách đây không lâu hắn đã đối mặt.
"Chạy trốn nhanh nhỉ."
Giản Nhậm khoanh tay trước ngực nở một nụ cười khinh bỉ, khuôn mặt lạnh lẽo dưới bóng đêm càng trở nên âm trầm.
"Tóc tai dài như vậy, đánh nhau chắc cũng chỉ có thể cụp đuôi chạy a?"
Giản Nhậm xì khinh bỉ một tiếng, câu lên khóe môi, dưới ánh đèn đường lờ mờ, nụ cười dần trở nên méo mó biến dạng.
"Chạy thử một lần nữa tao xem?"
Cho dù là một tên đàn em đã theo y hơn nửa tháng, thấy cảnh này đáy lòng cũng không khỏi phát lạnh.
Giản thiếu hôm nay là thật sự tức giận rồi.
Buổi tiệc qua loa kết thúc, Giản thiếu sau đó dường như hạ quyết tâm muốn đi tìm tiểu thiếu gia kia, kết quả xe mới vừa lái ra liền bị một chiếc xe việt dã trọng tải lớn chặn lại.
Giản Nhậm vừa định nổi trận lôi đình đã trông thấy một người từ trên ghế lái phụ mở cửa nhảy xuống, một thân âu phục đen còn mang theo kính râm dõng dạc nói:
"Xin đừng lại tới gần Thời nhị thiếu." Người kia nói rất khách khí cùng ngắn gọn, cuối cùng còn không quên bồi theo một câu "Cảm ơn."
Lời nói thập phần khách khí nhưng khí thế trên người lại hung hãn đến mức doạ người.
Giản thiếu hỏa khí càng tăng lên, nhưng cũng không biết làm sao... Cuối cùng vẫn là bị khuyên thay đổi phương hướng.
Bọn đàn em vốn tưởng rằng Giản thiếu dự định quay lại, không nghĩ tới y sau khi tiếp nhận một cuộc điện thoại của một tên đàn em, bánh xe lại chuyển hướng đi đến bên này.
Giản Nhậm phái đến không chỉ một người, y nhìn chằm chằm Bách Dạ Tức, càng nhìn càng cảm thấy buồn nôn cực điểm đối với loại nam nhân tóc dài này.
"Đàn ông mà để tóc dài thì rất giống kĩ nữ, biết không?" Y đem từng câu từng chữ cố tình thả chậm lại, thậm chí còn giả bộ ôn hoà cười cợt nói, "Chính là thiếu đánh."
Giản Nhậm vốn không hề quen biết Bách Dạ Tức, thậm chí cho tới ngày hôm nay cũng chưa từng gặp qua đối phương.
Mà cái đứa cháu ngoại trai độc chiếm toàn bộ sự yêu thích của Giản lão gia, khiến cho Giản Nhậm bị ba mẹ ép buộc phải bắt chước theo sở trường cùng sở thích của hắn, cũng là để tóc dài.
Cho nên Giản Nhậm mới sinh ra một loại ác cảm cực kỳ thù ghét đàn ông để tóc dài, toàn bộ!
"Đây là mày xứng đáng phải nhận." Giản Nhậm u ám nói, sau đó vung tay lên.
"Lên!"
Ít nhất cả chục con người với các màu tóc quái dị khác nhau tản ra xung quanh Bách Dạ Tức thành một vòng tròn, thậm chí còn có người móc ra gậy sắt bên hông, ở dưới màn đêm loé ra ánh sáng lạnh lẽo.
Bốn phía xung quanh không một bóng người, chỗ ngoặt hẻo lánh này đến ngay cả một cái camera công cộng cũng không có, nam sinh hiện giờ bị vây lại giống như một con thú bị vây nhốt trong l*иg.
Nhưng hắn từ đầu tới cuối cũng chưa từng thay đổi biểu tình.
Thậm chí, con mắt cũng chưa từng dao động.
Ánh mắt Bách Dạ Tức vẫn luôn rơi trên người Giản Nhậm, thoạt nhìn giống như hắn đang cúi thấp đầu, nhất thời bị doạ cho sửng sốt không phản ứng lại chút nào.
Căn bản không ai kịp để ý thấy hắn động như thế nào.
Đến khi kịp phản ứng lại, những người khác cũng chỉ nghe thấy được một tiếng hét xuyên thấu tim gan.
"F*ck, A a a ——!!"
Người đang kêu gào thảm thiết chính là Giản Nhậm.
Giản Nhậm thở dốc một hơi, cảm thấy sự ngột ngạt trong l*иg ngực vừa mới được thả lỏng ra một chút, còn chưa thở xong liền bị một cước hung hãn đạp thẳng lên ngực, nặng nề bay ra sau vài bước rồi ngã xuống đất.
Ngực như bị một tảng đá lớn đập trúng, Giản Nhậm vào thời khắc này thậm chí còn cảm thấy được vài cái sương sườn của mình cũng bị cú đạp này đạp cho gãy rồi, y kêu lên đầy thảm thiết, muốn ôm cánh tay lên cuộn tròn người lại, vậy nhưng trước ngực quá mức đau đớn, phải tốn thêm hai giây nữa bấy giờ mới nhận thức được tay của chính mình căn bản không có cách nào nhúc nhích.
Tay của y bị người trực tiếp đạp lên.
Giản Nhậm thống khổ ngẩng đầu, chỉ thấy nam sinh rũ mắt nhìn xuống, mái tóc dài đen nhánh cũng tuỳ ý buông thõng, trong đêm tối giá rét cùng những trận gió rít gào xung quanh, khí tức toả ra từ trên người hắn chẳng khác gì một con quỷ Tu La đang đòi mạng người.
Quái dị nhất là, Bách Dạ Tức rõ ràng đang nhìn xuống, nhưng tầm mắt lại không phải là đang rơi trên biểu tình thống khổ trên mặt Giản Nhậm.
Mà thứ hắn nhìn chằm chằm, chính là bàn tay của Giản Nhậm.
Một đám đàn em bên cạnh bị doạ cho sửng sốt ngây người ra mất một lúc mới kịp phản ứng lại cần cứu người, phẫn nộ xông đến.
Trong tiếng hò hét gϊếŧ chóc vang lên, nam sinh bị vây lại vẫn không hề chuyển dời tầm mắt.
Hắn vẫn giẫm lên tay Giản Nhậm, chân chậm rãi nghiền xuống không chút lưu tình, khiến cho xương bàn tay nằm dưới gót giày kia đau đến mức vặn vẹo biến dạng, cật lực run lẩy bẩy.
Chính là đôi tay này.
Bách Dạ Tức tay phải khẽ nhúc nhích, sợi dây màu bạc quấn quanh cổ tay hơi rủ xuống, dưới ánh trăng không khác gì một ngôi sao băng đang rơi xuống.
Hắn lặng lẽ giơ tay lên, gom lại mớ tóc đen dài ra sau gáy, dùng chính sợi dây bạc này buộc lại mái tóc của chính mình.
Đây là thứ mà hắn cần phải nghiêm túc giải quyết.
Bách Dạ Tức nhìn tay của Giản Nhậm, mặt không chút biểu tình, trong đầu hiện tại chỉ còn sót lại duy nhất một ý nghĩ.
Chính đôi tay này, được em ấy khen là đẹp.