Editor: babiQynne
Trong tiểu thuyết, thân thế của Bách Dạ Tức bi thảm cực độ. Hồi nhỏ hắn bị lừa gạt, sau đó liều mạng mới trốn ra được từ tay bọn buôn người, lại bởi vì phải trải qua loại bồi dưỡng quái gở mà hình thành nên tính cách vặn vẹo, càng bị người người xa lánh.
Nhưng Thời Thanh Ninh biết, hắn cũng là một thiên tài thật sự.
Bách Dạ Tức chỉ dựa vào việc đứng ở ngoài cửa sổ nghe trộm được mấy đứa nhỏ học đàn, mấy bản nhạc mà dù tụi nhỏ có đàn đi đàn lại bao lần cũng không học được đó có khó hay phức tạp cỡ nào Bách Dạ Tức cũng chỉ cần nghe một chút liền có thể lặng lẽ viết ra được cầm phổ. Trong những dòng ký ức hiện lên đó, Thời Thanh Ninh rất dễ dàng tìm ra được một trong những màn mà biểu cảm của nhân vật chính khi đó tươi sáng nhất.
Chính là lần đầu diễn tấu của Bách Dạ Tức.
Ngày hôm đó những tiếng vỗ tay rất lớn rất vang dội trong phòng hoà nhạc được kéo dài rất lâu, toàn bộ khán giả đã dành sự tôn vinh cao nhất cho người nhạc sĩ xuất chúng còn trẻ tuổi này, mãi đến tận khi Bách Dạ Tức liên tục encore đến lần thứ ba, màn biểu diễn cuối cùng mới kết thúc trong sự tiếc nuối của khán giả.
Đó là lần đầu tiên Bách Dạ Tức bước lên sân khấu.
Cũng là một lần cuối cùng.
Tiểu thuyết liên tục sắp xếp ba người theo đuổi Bách Dạ Tức, thoạt nhìn thì có vẻ là nhân vật chính này rất được yêu chuộng, nhưng thực chất kết quả lại là, đôi bàn tay thiên phú của Bách Dạ Tức bị huỷ hoại vì người thứ nhất theo đuổi, bị người theo đuổi thứ hai cướp mất đi tài phú.
Sau đó cuối cùng chính là bị người thứ ba làm hại đến mất mạng.
Đúng vậy, cuốn tiểu thuyết này kể về câu chuyện của một vài kẻ cặn bã đã hủy hoại cuộc đời của một thiên tài như thế nào.
Thời Thanh Ninh nghĩ.
Một nhóm người phiên bản nâng cao của Giản Nhậm.
Ngu ngốc ở một cấp độ cao hơn.
Hiện giờ thế giới đã hoàn toàn thay đổi, nguyên một câu chuyện không còn chỉ là những dòng chữ trắng đen trên giấy nữa, mà đã biến thành vận mệnh của một người chân thực sống sờ sờ trước mắt.
Thời Thanh Ninh vốn có bệnh tim bẩm sinh, vậy nên cậu biết rõ sự quý giá của sinh mạng hơn bất cứ ai.
Cậu không làm nổi việc bản thân vốn đã biết rõ kết cục nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn.
Huống hồ lần này Giản Nhậm lên cơn, tính ra cũng có liên quan tới mình. Thời Thanh Ninh không nhớ rõ trong tiểu thuyết có một đoạn này, đại khái là nhất cử nhất động của mình cũng có thể ảnh hưởng tới nội dung tiểu thuyết, mới có thể khiến Bách Dạ Tức bị giận chó đánh mèo, kéo đến sự chú ý của Giản Nhậm kia.
Vậy mình lại càng không thể không quản.
Trong lúc Thời Thanh Ninh hạ ra quyết tâm, bên kia Giản Nhậm đã chen ra từ đám đông đi tới trước mặt Bách Dạ Tức.
Giản Nhậm trên mặt mới vừa nãy còn biểu hiện rất rõ sự tức giận nhưng giờ đã biến mất, mặt không đổi sắc nhìn nam sinh trầm mặc đứng một chỗ kia.
"Đàn ghi ta là cậu đem ra?"
Có người ở bên dường như muốn giải thích giúp, lại bị lão giám đốc theo tới kéo lại, sau khi bị trừng mắt nhắc nhở một cái, cũng đành im miệng.
Mà trên thực tế, Giản Nhậm căn bản cũng không có ý định nghe người này trả lời cái gì.
Hắn chậm rãi nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn Bách Dạ Tức, trên mặt trái lại lại như có như không hiện ra một chút ý cười.
"Cố ý hả?"
Giám đốc bị dọa đến run run một cái, cuống quít nói vài câu lọt tai. Giản Nhậm cũng biết rất rõ bản thân mình khi nổi giận lên có bao nhiêu doạ người.
Hắn đang chờ nam sinh tóc dài này sợ hãi tát mét mặt mày lại, sau đó là hướng mình xin lỗi.
Lại bị mình một cước đạp xuống bùn, khóc rưng rức.
Nhưng Giản Nhậm lần này chờ quả thực có hơi lâu.
Bởi vì cái người đang bị uy hϊếp kia căn bản từ đầu đến giờ ngay cả một ánh nhìn cũng chẳng thèm nhìn y lấy một cái.
Nam sinh đại khái khoảng chừng mới mười lăm mười sáu tuổi, ở trong đám người này quả thật là rất trẻ. Hầu hết những đứa trẻ khác ở độ tuổi này đều tròn trịa và mềm mại, nhưng Bách Dạ Tức lại bởi vì thân hình cực gầy và phong thái lãnh đạm toả ra trên người hắn, khiến cho những đường nét đẹp đẽ đều trở nên sắc lạnh như băng.
Nam sinh ánh mắt thẳng tắp xuyên qua Giản Nhậm, dường như cảm thấy trước mắt đều chỉ là một bầu không khí ô uế. Tầm mắt của hắn không biết đang rơi ở nơi nào, mà loại thái độ này đã đủ để khiến Giản Nhậm muốn nổi điên.
Giản Nhậm muốn chửi thề mắng một tiếng, trực tiếp tiến lên đẩy đối phương một cái.
"Nói chuyện với mày đấy, điếc sao?"
Nam sinh một thân cao lớn, thân hình cực gầy, thoạt nhìn như đυ.ng vào liền có thể bẻ gãy, Giản Nhậm căn bản vốn không đem người này để ở trong mắt, mà không biết tại sao, y đẩy một cái này tựa hồ cũng không có đẩy thật.
Nhưng là lần này cuối cùng nam sinh cũng đem tầm mắt thu hồi, lại nhấc mắt nhìn về phía Giản Nhậm.
Giản Nhậm bị nhìn lại càng tức hơn.
Người trước mặt này khiến Giản Nhậm sinh ra một loại cảm giác cực kỳ chán ghét, theo lý thuyết gương mặt góc cạnh đẹp đẽ kia vốn phải khiến người khác sinh ra hảo cảm, nhưng khi Giản Nhậm đối mặt hắn, lại như là đang phải đối mặt với một đám mây mù âm u lạnh lẽo, tử khí tùm lum khiến người khác khó thở. Thời điểm Bách Dạ Tức đưa mắt nhìn qua còn mang theo sự lạnh lùng và kiên định, càng làm cho Giản Nhậm phẫn nộ phát điên.
Còn có đôi mắt của hắn.
Ở khoảng cách gần như vậy Giản Nhậm mới phát hiện, đôi mắt của đối phương cư nhiên không phải là một màu đen hay nâu thông thường, mà là một tông màu lạnh cực hiếm thấy, màu xanh lá cây.
Màu sắc kia khiến con người ta vô duyên vô cớ sinh ra một loại cảm giác quái gở chẳng lành, giống như là đang nhìn thẳng vào đôi mắt của một ác ma vậy.
Trong quán bar đông người ồn ào này, không có lý do mà khiến sau lưng người ta truyền đến cảm giác lành lạnh.
Giản Nhậm tức giận cực điểm, nhưng y còn chưa kịp phát tác đã thấy ánh đèn lưu chuyển, chiếu rọi vào đôi mắt đang nhấc lên của nam sinh, ở một góc độ nào đó, màu xanh lục trầm lạnh chiết ra từ đôi con ngươi của hắn. Màu sắc nhợt nhạt thâm trầm, trong lúc giật mình dĩ nhiên lại cực kỳ giống với "Rừng rậm chi mộng".
... Rừng rậm chi mộng.
Nhớ tới thứ trang sức xa xỉ kia, Giản Nhậm mới phục hồi tinh thần lại.
Thời tiểu thiếu gia vẫn còn đứng ở đó.
Giản Nhậm thở hắt ra một hơi, nhắc nhở bản thân lúc này không nên để bị kích động.
Huống hồ lại còn tự động tay động chân ở buổi tiệc sinh nhật của chính mình, truyền ra ngoài cũng chả phải cái chuyện vẻ vang tốt đẹp gì.
"Tam Lâm, " Giản Nhậm kêu cái người của mình lại, phất phất tay, "Trước tiên đem cậu ta dẫn ra ngoài."
Y chậm rãi nói: "Đừng làm mọi người mất hứng."
Đợi sau khi buổi tiệc kết thúc mình sẽ có thời gian để xử lý người này sau.
Giản Nhậm phân phó xong, liền quay đầu lại nhìn về phía Thời Thanh Ninh.
Giản Nhậm thấy cậu đang người đàn ông bên cạnh nói nói cái gì, người mặc đồ đen nghe xong gật đầu, kéo lên tai nghe Bluetooth nói vài câu.
Cùng lúc đó, Thời tiểu thiếu gia cũng đứng lên, bắt đầu đem áo khoác mặc vào.
Giản Nhậm cau mày.
Cậu ta thật sự muốn đi?
Thời Thanh Ninh mặc áo khoác vào, đem bản thân gói lại chặt chẽ kín bưng. Cậu quyết định muốn cứu người, nhưng lại không có ý định trực tiếp đứng ra.
Ban nãy người phục vụ kia chính là một ví dụ, Thời Thanh Ninh biết mình càng biểu hiện ra sự chú ý với nhân vật chính bao nhiêu, Giản Nhậm sẽ càng nhằm vào nhân vật chính mà quấy phá bấy nhiêu.
Cho nên cậu chỉ bảo Tôn Minh phái người lén che chở đem Bách Dạ Tức ra ngoài, chính mình không có động tay.
Ung dung thong thả mặc xong áo khoác, Thời Thanh Ninh quay người chuẩn bị rời đi, quả nhiên nghe được âm thanh gọi với từ phía sau.
"Thời Thanh Ninh."
Giản Nhậm lạnh giọng gọi cậu lại.
"Cậu thật sự muốn đi?"
Thời Thanh Ninh quay đầu lại.
Giản Nhậm sắc mặt âm trầm, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh.
Ánh đèn sáng ngời hạ xuống, khuôn mặt của nam nhân được bao phủ bởi một bóng đen nặng nề đến mức không thể xua tan.
Y đem từng câu từng chữ chậm rãi nhả ra, mỗi chữ đều như mang theo hàn ý trong đó, nặng nề mà lạnh lẽo vô cùng:
"Đi ra khỏi đây, tôi cũng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa."
Thời tiểu thiếu gia sững người, huyết sắc trên mặt dường như bị rút đi mấy phần.
Hai hàng mi dài của thiếu niên khẽ rung động, giống như đang run, thanh âm cũng ẩn chứa sự hoảng hốt: "Anh vừa mới nói cái gì?"
Giản Nhậm nhìn biểu tình của thiếu niên có chút sững sờ, lại từng câu từng chữ gằn lại một lần nữa.
"Ngày hôm nay cậu rời đi, sau này tôi và cậu cũng không cần gặp lại nhau một lần nào nữa."
Trong đại sảnh im ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, lúc này các loại âm hưởng cũng biến mất không còn tăm hơi, tất cả mọi người đều nín thở trong yên tĩnh nhìn hai người này.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy tiểu thiếu gia bất ngờ quay đầu qua một bên, giọng điệu hờ hững hỏi:
"Ghi lại chưa?"
Người đàn ông mặc âu phục đen bên cạnh gật đật đầu đáp: "Đã ghi lại, thưa nhị thiếu."
Ghi cái gì???
Mọi người dồn dập nghi hoặc, chỉ thấy người mặc đồ đen kia trực tiếp lấy ra điện thoại giơ lên, ấn xuống một nút trên màn hình.
—— màn hình bất thình lình hiện ra chính là gương mặt ban nãy của Giản Nhậm.
"Ngày hôm nay cậu rời đi, sau này tôi và cậu cũng không cần gặp lại nhau một lần nào nữa."
Màn hình được tua lặp đi lặp lại câu nói ban nãy, âm thanh vọng lại, từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Thời Thanh Nịnh vỗ vỗ lòng bàn tay: "Có nhiều người ở đây còn có video này làm chứng rồi nhé, Giản tiên sinh nhớ nói được làm được."
Trước khi quay đi cậu còn không quên lễ phép hướng Giản Nhậm vẫy tay nói: "Sau này liền vĩnh biệt ~"
Sau đó Thời tiểu thiếu gia nhìn xung quanh một vòng, bất chợt lộ ra một nụ cười khinh nhè nhẹ, lại tao nhã lễ độ hướng về phía mọi người nói:
"Các vị tiếp tục chơi vui vẻ, ngủ ngon."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị hắn nụ cười này của cậu làm cho đỏ mặt, kinh ngạc nhìn vị thiếu gia xinh đẹp kia nhàn nhã rời khỏi buổi tiệc.
Một chuỗi hành động lưu loát như nước chảy mây trôi, thời điểm bước ra khỏi đại sảnh, người mặc đồ đen đi theo sau Thời Thanh Ninh cũng không nhịn được mà khen.
"Nhị thiếu thật là lợi hại, Giản Nhậm kia bị nghẹn đến không nói được gì, mặt cũng tái đi rồi."
Thời tiểu thiếu gia lại vừa đi vừa thắt lại khăn quàng cổ, thoạt nhìn như tất thảy những chuyện xảy ra tối nay đối với cậu cũng chả có chút ảnh hưởng quan trọng gì.
"Không chỉ vì muốn làm y tức giận."
Đem khăn quàng cổ chỉnh ngay ngắn lại xong, Thời Thanh Ninh mới nói.
"Tôi là muốn triệt để cùng Giản Nhậm làm rối tung lên, đỡ cho sau đó y lại muốn cùng tôi dây dưa."
Người mặc đồ đen sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng được.
Tiểu thiếu gia mới vừa cố ý khiến Giản Nhậm rơi vào tình cảnh lúng túng ngay trước mắt bao nhiêu người ở đó, cũng không phải cậu có ý muốn trả thù cho hả giận, mà là muốn cho tất cả mọi người đều biết, hai người bọn họ căn bản sẽ không có bất kỳ quan hệ dính dáng gì.
Đã như vậy, coi như ngày sau Giản Nhậm có hối hận thế nào, cũng sẽ không có cách nào thu hút được sự chú ý của tiểu thiếu gia một lần nữa.
Ở trong một bữa tiệc của người khác, Thời Thanh Ninh cư nhiên có thể suy nghĩ rất chu toàn, còn làm được hoàn mỹ như vậy.
"Thật sự là..." Tây trang đen cảm thán, "Không hổ là nhị thiếu."
Thời Thanh Ninh cười cười: "Tôi tuổi còn nhỏ, có nhiều việc làm còn thiếu sót, vẫn cần Tôn ca cùng mọi người chăm sóc nhiều hơn."
Cậu nói rất nghiêm túc, cũng không phải là đang khách sáo.
Thời tiểu thiếu gia này mới mười lăm tuổi, cho dù cậu ta yếu ớt thế nào, tùy hứng cùng người nhà giận dỗi ra sao, cũng không đáng phải bị một tra nam làm hại đến mất mạng.
Sống sót.
Thời Thanh Ninh hiểu rõ hai chữ này trân quý biết bao nhiêu.
Cậu không biết tiểu thiếu gia còn có thể trở về hay không, nhưng nếu hiện tại chính mình đang mượn thân thể của đối phương, liền giúp đối phương quản lý tốt một chút.
Chờ người thật sau khi trở về, cũng có thể tiếp tục một cuộc sống bình thường.
"Có lúc tôi cũng có thể sẽ tùy hứng, phạm sai lầm, cảm ơn mấy anh đã chăm nom tôi."
Thiếu niên mím môi lộ ra một cái lúm đồng tiền ngại ngùng.
"Ban nãy ở bên trong cũng vất vả cho Tôn ca."
Cuống họng người mặc đồ đen nghẹn một chút, gương mặt vốn trước giờ nghiêm túc lại hiện ra một tia ngơ ngác.
Trước khi tới hắn đã nghe qua quá nhiều nghe đồn, thậm chí đến tận ban nãy cũng không phải không có chút gì lo lắng.
Nhưng bây giờ Tôn Minh nhìn thiếu niên nhỏ nhắn trước mặt, lại chợt nghĩ đến em gái của chính mình. Mấy đứa trẻ còn ở độ tuổi này thường sẽ ấu trĩ bướng bỉnh, những lúc giở tính trẻ con ra thật sự chỉ muốn đem con nhóc đánh mông một trận.
Nhưng là thời điểm được nghe tiếng gọi "ca" vẫn không nhịn được ý cười bên môi.
Người mặc đồ đen lắc đầu một cái: "Không vất vả, đều là việc nằm trong phận sự."
Khóe mắt mang chút ý cười chậm rãi dịu đi, âm điệu trầm ổn mà bình tĩnh nói:
"Nhị thiếu, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc ngài thật tốt."
*****
Thời Thanh Ninh lúc rời khỏi nơi này cũng không đi cửa chính, cậu được người mặc đồ đen dẫn đi ra ngoài bằng cửa hông, nhân vật chính Bách Dạ Tức ban nãy cũng là được che chở đưa đi bằng chính lối này.
Người của Giản Nhậm đã bị xử lý, Thời Thanh Ninh bước ra khỏi đại sảnh không lâu đã nhìn thấy mấy người của Tam Lâm bị ném ở một góc hành lang đằng kia, tư thế xụi lơ đè lên nhau trông cực kỳ giống một loại đồ trang trí thời thượng nào đó.
Theo như sắp đặt Bách Dạ Tức giờ này hẳn là cũng đã được mang tới bãi đậu xe, thế nhưng sau khi Thời Thanh Ninh vừa đi ra ngoài bằng cửa hông, đập vào mắt đầu tiên chính là nhìn thấy hai phe người đứng đối lập nhau, dường như rơi vào trầm mặc.
Ba tên vệ sĩ cao to trong bộ âu phục đen, và Bách Dạ Tức đang đứng một mình quay lưng lại hướng cửa.
Thời Thanh Ninh hơi bất ngờ: "Làm sao vậy?"
Cậu vừa mở miệng, bầu không khí vốn đang trong trạng thái giằng co liền trở nên nhu hoà xuống một chút.
Nam sinh với mái tóc dài đang quay lưng lại với cửa kia, trong một khắc này dường như có hơi khựng lại.
Phức tạp khó lòng nhận ra được, rồi lại chậm rãi thả lỏng sự căng thẳng của chính mình.
Mấy vệ sĩ đối diện Bách Dạ Tức lại càng trở nên cảnh giác thêm mấy phần, có một người còn trực tiếp bước lên nửa bước, đứng ở nơi thuận tiện có cản lại bất cứ đòn tất công bất ngờ nào của nam sinh kì lạ này đối với tiểu thiếu gia.
"Nhị thiếu."
Mấy vệ sĩ hướng về phía Thời Thanh Ninh chào hỏi, đối với nam sinh kia thì vẫn phòng bị không chút nào giảm bớt.
Thời Thanh Ninh vẫn chưa phát hiện được dòng núi lửa đang chảy ngầm bên trong này, cậu chỉ cảm thấy nghi hoặc, cất bước đi tới bên ngoài đang không ngừng thổi qua từng cơn gió đêm lạnh lẽo.
Dù sao hiện tại cũng đang là trời đông giá rét.
Thời Thanh Ninh hỏi: "Sao lại đứng ở chỗ này?"
Một vệ sĩ tiến lên phía trước, đem mọi sự tình phát sinh sau khi rời khỏi đại sảnh giải thích ngắn gọn một chút.
Tóm tắt đơn giản tình hình hiện giờ là, Bách Dạ Tức không đồng ý đi cùng bọn họ.
Nhóm vệ sĩ giải quyết đám người của Giản Nhậm cũng chả mất bao nhiêu thời gian, nhưng ở trên người nam sinh gầy gò đến mức tưởng chừng còn có thể bị gió lạnh thổi bay này, lại như vô tình đạp phải tấm sắt.
Lại còn là độ dày khủng bố, giống như một tấm sắt được gia cố hai lớp.
Thời Thanh Ninh rất nhanh phản ứng lại, dù sao nhân vật chính thời điểm hiện tại ở trong sách vẫn là tính cách quái gở, tâm phòng bị rất nặng, sẽ từ chối như vậy cũng chẳng có gì là khó hiểu.
Về khoản giá trị vũ lực, Bách Dạ Tức từ nhỏ đã nhận hết thảy các loại bắt nạt, những trận đánh chửi rồi bị vây đánh đều là chuyện thường. Sau đó chính hắn lại mở ra một con đường máu, các kỹ năng đánh đấm đều là được tôi luyện ra từ những trận ẩu đả máu tanh thịt nát mà ra.
Vậy nên hiện tại mới có thể hung hãn như thế.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ chủ động công kích người khác.
Cho nên Thời Thanh Ninh cũng chủ động ôn hoà nói: "Đây cũng là hiểu lầm."
"Xin lỗi, doạ đến cậu rồi sao?" Cậu đối với Bách Dạ Tức giải thích, "Chúng tôi không có ác ý, chỉ là không muốn để những người kia làm hại cậu."
Quán bar cửa hông tương đối hẻo lánh, bốn phía không có bóng người, ánh sáng đèn từ phía trên cánh cửa bao trùm xuống, bụi lạnh trong không khí được phản chiếu rất rõ, cũng tinh tường soi sáng ra gương mặt Thời Thanh Ninh.
Đêm đông gió lạnh, khóe mắt thiếu niên bị gió lạnh thổi làm cho có chút đỏ lên, so với nước da có màu hơi tái càng trở nên rõ ràng hơn. Viền mắt của cậu vốn rất tinh xảo, trời sinh trông đã giống như có sẵn đường kẻ eyeliner thanh mảnh tinh tế trên đôi mắt vậy, giờ khắc này viền mắt vì gió mà ửng đỏ lên, càng lộ ra vẻ kinh diễm khó tả.
Giống như tại nơi hoang vu gió đông bao trùm một mảnh lạnh lẽo này, nở ra một đoá hoa lan diễm sắc.
Người bị hỏi sững lại trong vài giây, dường như đã qua một hồi rất lâu, mới thốt ra được hai chữ ngắn ngủn.
"Không có."
Lời nói ngắn gọn, âm sắc lại cực kỳ xuất chúng.
Bách Dạ Tức thanh tuyến vốn trầm thấp và lạnh, có lẽ là bởi vì mới vừa bị kinh sợ, thời khắc này còn mang theo chút khàn khàn, toả ra dư vị từ tính, rất êm tai.
Mà thời điểm hắn thốt ra hai từ "Không có", lại đồng thời chậm rãi lùi về phía sau nửa bước.
Thời Thanh Ninh: "..."
Chính mình đáng sợ như thế hả?
Thời Thanh Ninh sờ sờ mặt mình, đoán là có thể là bị đông lạnh trong một thời gian khá dài rồi, tái nhợt đến mức có chút doạ người. Người mặc đồ đen thấy vậy thấp giọng nói: "Nhị thiếu, người đã cứu ra, bên ngoài quá lạnh, chi bằng chúng ta nên về thôi."
Thời Thanh Ninh lại vẫn còn lời muốn nói: "Chờ một chút."
Cậu liền quay đầu hỏi Bách Dạ Tức: "Tôi có thể hỏi một chút tên cùng phương thức liên lạc với cậu không?"
Bách Dạ Tức dừng lại một chút, khẽ cau mày, tiếng nói phát ra trầm thấp lãnh cảm:
"Tại sao?"
Hắn mặt mày tĩnh lặng, ánh đèn từ bên cạnh chiếu tới, ánh sáng và bóng tối chia xương mũi thành hai nửa riêng biệt, một nửa khuôn mặt đều được phủ trong bóng tối dày đặc, càng khiến người ta không thấy rõ thần sắc.
Sự phòng bị cảnh giác là vô cùng rõ ràng.
Vệ sĩ xung quanh càng vì vậy mà trở nên dè chừng cảnh giác, duy chỉ có Thời Thanh Ninh vậy nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn thẳng hắn.
Cậu bạn nhỏ này cũng quá gầy.
Thời Thanh Ninh nghĩ.
Nhìn kỹ thì nhân vật chính hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ cỡ mười sáu tuổi, quả nhiên vẫn còn là một anh bạn nhỏ. Thân hình của hắn cực kỳ thon gầy, giờ khắc này mái tóc dài màu mực từ trên má chếch buông xuống, thoáng che đi khuôn mặt gầy gò tái nhợt kia, khiến bóng dáng hắn hiện ra càng thêm đơn bạc.
Thời tiểu thiếu gia gầy yếu là bởi vì căn bệnh tim bẩm sinh. Phải trải qua biết bao loại điều trị nên dù có được bồi bổ ăn uống thế nào đi nữa cũng không thể lên da lên thịt được. Nhưng vóc dáng của Bách Dạ Tức cũng xấp xỉ giống với một bệnh nhân như Thời Thanh Ninh, chỉ ngoại trừ việc hắn so với cậu cao hơn hẳn nửa cái đầu.
Phối hợp với tiếng nói trầm khàn, càng có vẻ trở nên đơn bạc gầy yếu.
Cũng không biết ngày thường đã phải nếm qua bao nhiêu vị đắng.
Còn có tay cậu ấy.
Thời Thanh Ninh nhìn thấy Bách Dạ Tức hai tay xuôi bên người, cặp cánh tay kia gầy thẳng mà thon dài, móng tay sạch sẽ chỉnh tề, trên mu bàn tay còn có những đường gân xanh nổi lên rất rõ. Khi những ngón tay được nắm lại, vị trí gốc ngón cái gần với cổ tay sẽ lộ ra một cái hốc nhỏ rất đẹp.
Đó là một đôi bàn tay trời sinh thích hợp để đánh đàn.
Vừa nghĩ tới việc nhân vật chính mua không nổi một chiếc đàn, chỉ có thể vẽ các phím đàn ra một tấm bìa các tông rồi lén lút luyện tập, một đôi tay đẹp như vậy lại luôn phải dùng để đánh nhau với người khác.
Thời Thanh Ninh cũng rất muốn hiện tại liền lập tức áp giải hắn đi đánh đàn.
Thời Thanh Ninh cũng nhận thức được rằng ban nãy mình cũng mới tham gia buổi tiệc sinh nhật của Giản Nhậm, nhân vật chính nhất định sẽ mang trong lòng cảnh giác, cậu kiên nhẫn giải thích, mở ra hai tay biểu thị chính mình cũng không có ác ý gì.
"Tôi cùng với cái người tên Giản Nhậm đó không giống nhau."
Vì để không làm cho đối phương hiểu lầm và cũng là để tìm niềm vui cho chính mình, Thời Thanh Ninh liền tìm một cái lý do rất chính đáng.
"Tôi muốn tìm một người bạn bằng tuổi cùng luyện piano với tôi, trước đây cũng là bởi thấy ngón tay Giản Nhậm nhìn rất đẹp mắt, nên mới có thể quen biết y."
"Hiện tại tôi phát hiện tay của cậu càng đẹp hơn, vô cùng thích hợp để đánh đàn." Thời Thanh Ninh hỏi, "Tôi muốn thuê cậu làm bạn luyện đàn cùng tôi, được chứ?"